• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xem ra nàng vừa ngồi vững chủ toạ, liền không nhịn được muốn diệt gai mắt xung quanh ". Lý Thiên Lộ thần sắc ngưng trọng.

"Chúng ta chạy thôi!". Nàng không chút do dự quyết định.

Vào lúc này phía bên Thiên Cực công chúa còn bận ổn định thế cục hoàng cung, chưa thể quản đến nàng, nhanh chóng chạy đi là tốt nhất. Đợi khi Thiên Cực giải quyết mọi thứ ổn thoả, thì lúc đấy sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Ha ha, công chúa, đã lâu không gặp, nàng vội vã chạy đi đâu?". Mọi giọng cười bỉ ổi cất lên. Mọi người nhìn lại hướng phát ra âm thanh, phía cửa bỗng xuất hiện một nam nhân bước vào, mắt cao miệng rộng, mũi lớn, da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, không phải Phạm Du là ai.

Trương Tống cũng không biết tên này xấu xấu xí xí như thế, làm sao lại có thể lọt được vào mắt công chúa kỹ nữ kia.

"Tại sao ngươi có thể tìm được nơi này". Lý Thiên Lộ sắc mặt lạnh băng.

"Làm phiền nha hoàn này dẫn đường, cảm ơn ngươi". Phạm Du hướng mỉm cười Tiểu Hân.

Nghe vậy, Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ đồng thời nhìn Tiểu Hân. Tiểu Hân cũng không biết chuyện gì xảy ra, bị hai người cùng nhìn chằm chằm, vội nói: "Không phải ta bán đứng công chúa nha, ta cũng không biết có chuyện gì, ta...".

Nghe nàng luống cuống minh oan giãi bày, Lý Thiên Lộ thở dài xoa đầu nàng: "Tiểu Hân, ngươi không cần giải thích, ta biết ngươi lộ sơ hở, bị người theo đuôi".

Tiểu Hân nghe nàng nói, biết công chúa không nghi ngờ mình, liền cảm động kém chút khóc ra.

Phạm Du nở một nụ cười tự cho là đẹp trai: "Ha ha, lúc này các ngươi bại cục đã định, ta cũng không thèm giấu diếm chia rẽ làm gì. Đúng, là ta theo đuôi nha hoàn này. Hừ, còn tự cho là thông minh, di chuyển đổi hướng liên tục, nghĩ rằng che dấu được tung tích, nhưng tu vi ta là Ngũ Phẩm, làm sao dấu được ta".

Trương Tống nghe vậy liền thần sắc lo lắng, nói với Tiểu Hân: "Tiểu Hân, chuyện lần này ngươi cần phải biết. Ngươi là một tiểu cô nương ngây thơ mới lớn, cần phải đề phòng những tên sắc lang xấu xí như thế này. Nhất định là thường xuyên theo đuôi cưỡng hiếp thiếu nữ nhà lành, một chân quen đường, mới bám đuôi ngươi dễ dàng như vậy".

Tiểu Hân nghe cô gia cũng tin tưởng mình thì cảm động. Cô gia thật tốt. Nàng đã hiểu vì sao công chúa cũng tin tưởng hắn trong thế loạn cục này. Thời điểm nàng nghe hắn cảnh báo, liền sắc mặt tái nhợt, nhìn Phạm Du, vẻ mặt đề phòng. Nếu đêm nay công chúa cùng cô gia không tới, nàng ở đây một mình, thì sẽ rất nguy hiểm nha.

Lý Thiên Lộ bên cạnh cũng gật gật đầu, đồng ý lời nói của Trương Tống.

Phạm Du gặp phải hai nữ nhìn hắn, một bộ dáng như nhìn sắc lang, vừa có đề phòng vừa có khinh bỉ, chán ghét thì tức điên. Hắn liền giận dữ cười đê tiện: "Công chúa, trước kia ta muốn theo đuổi ngươi, nhưng ngươi không đồng ý. Ngày hôm nay, Thiên Cực đã đồng ý giao ngươi cho ta xử lý. Tỷ muội kiêm thu, lại còn đều là công chúa. Ha ha, còn ai hơn Phạm Du ta".

Hắn cười lớn, một vẻ mọi thứ đã trong tầm tay. Trong ánh mắt hắn, ba người này đã không còn có thể lật nổi sóng, chỉ có thể bất lực chờ hắn đến xử lý. Công chúa cùng nha hoàn này tu vi không cao, còn nam nhân này trông có chút lạ mắt, nhưng bộ dáng không có chút tu vi.

Lúc này Trương Tống đã biến ảo về diện mạo của chính hắn, không còn là hình dạng Vương Thượng, nên Phạm Du không nhận ra

"Thiên Cực cho phép ngươi sao?". Trương Tống hỏi.

"Thiên Cực đúng là nữ nhân trong nữ nhân, rất tuyệt vời". Phạm Du nói với vẻ tự hào, "Theo ý của nàng, nam nhân đỉnh thiên lập địa, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Đêm nay đoạt hoàng vị thành công, nàng trước tiên sẽ lên làm nữ hoàng, sau đó thành thân cùng ta, chuyển ngôi cho Phạm Du này".

Hắn lại quay sang Lý Thiên Lộ: "Công chúa, lúc này ngươi có cầu xin ta cũng vô ích. Lúc trước ngươi luôn nhìn ta như nhìn chó. Hôm nay, ta sẽ thu ngươi làm nô tỳ, hành hạ ngươi... ha ha".

Phạm Du càng nói, ánh mắt càng loé lên vẻ điên cuồng.

"Ngươi thật nghĩ như vậy?". Trương Tống sắc mặt cổ quái. Tên này bị thần kinh hay sao mà ảo tưởng thật khủng khiếp.

"Không phải vậy thì là thế nào?". Phạm Du hừ lạnh.

"Ngoại trừ lợi dụng thế lực của ngươi, ngươi nghĩ ngươi có cái gì để Thiên Cực nhìn lên ngươi? Dung mạo cóc ghẻ, tu vi chỉ là Ngũ Phẩm, kém xa các đại nhân vật khác, tính tình thô lỗ... Ài, ta thật xấu hổ, ngươi làm xấu bộ mặt giới nam nhân nha". Trương Tống lắc đầu thở dài.

"Hàm hồ, nếu nàng không nhìn được ta, sao có thể cùng làm chuyện ấy?". Phạm Du không tin phản bác. Nhưng bên trong, sau khi nghe Trương Tống nói, hắn cũng có chút linh cảm như thế.

"Ngươi có biết vì sao có nhiều thế lực ủng hộ nàng như vậy? Đám người đó nếu không có lợi sẽ không làm. Sự thật là nàng đã tư thông cùng rất nhiều nam nhân để đổi lấy. Ngươi còn cho rằng với dung nhan cóc ghẻ của ngươi cũng khiến nữ nhân động lòng, sẵn sàng dâng tình? Có truyền vị thì nàng cũng truyền cho người tu vi cao hơn, đẹp trai hơn ngươi nha". Trương Tống đả kích lòng tin của hắn.

Trong trí nhớ, Vương Thượng trước kia cũng rất yêu thích Thiên Cực, hai người cũng đã từng cùng đóng cửa phòng rất nhiều lần. Nhưng từ khi Trương Tống ma nhân giả mạo Vương Thượng, luôn cố ý tránh xa Thiên Cực để tránh lộ thân phận, khiến nàng vô cùng tức tối mà không làm gì được.

"Không thể, không thể nào...". Phạm Du thần sắc bàng hoàng. Lúc trước hắn cũng có chút nghi ngờ, vốn thâm tâm không muốn thừa nhận, tự lừa gạt chính mình rằng Thiên Cực có cảm tình với hắn, nhưng ngày hôm nay nghe được chính miệng người khác nói, lời lẽ vô cùng có tính xác thực, lòng tin liền sập đổ. Lời hứa thành thân, ước mơ làm vua của hắn trước mắt tưởng sắp chạm tới giờ phút này hoá thành mây khói.

"Chờ chút, ngươi là ai, tại sao biết những chuyện này?". Hắn chợt nhìn Trương Tống, "Hừ, cũng không cần biết, trước cứ khống chế các ngươi rồi nói".

Phạm Du lúc này có một dự cảm không hay trong lòng, hắn muốn về hoàng cung ngay lập tức, không thể ở đây chậm trễ.

Hắn liền rút đại đao sau lưng, vung lên chém về phía Trương Tống. Hừ, tên nam nhân này lời nói thật khó nghe, tuy... đều đúng nhưng thật không dễ chịu, lại còn cùng hai nữ này vui vẻ, thật ghen tỵ, trước tiên giết hắn cho đỡ chướng mắt.

Keng!

Một thanh âm kim loại va chạm vang lên chói tai. Chỉ thấy Tiểu Hân cầm một thanh kiếm bạc nhỏ dài đứng chắn trước người Trương Tống. Vừa nãy Trương Tống đã tin tưởng, an ủi, cảnh báo giúp nàng. Nên Tiểu Hân đối với Trương Tống sinh ra hảo cảm, biết Trương Tống hiện giờ không còn tu vi, nên đứng một bên thấy hắn bị tấn công liền thuận tay thay hắn đỡ một kích.

"Tu vi Tứ Phẩm!". Phạm Du giật mình. Trước giờ Tiểu Hân không vận dụng pháp lực nên hắn không biết, nhưng lúc này nàng dùng pháp lực thi triển kiếm pháp, nguyên khí tiết ra ngoài, hắn liền nhận ra nha hoàn này cũng là một người tu hành.

"Hừ, cũng chỉ là Tứ Phẩm, chưa ngưng tụ thiên địa Pháp Tướng, cũng chỉ là con sâu cái kiến". Phạm Du thần sắc khinh miệt, vừa nói, quanh thân hắn vừa nổi lên hào quang màu vàng đất: "Hãy chứng kiến cái gì gọi là khí thế uy phong của cường giả".

Một hư ảnh Pháp Tướng hiện lên. Trương Tống thần sắc ngưng trọng. Nhưng đến thời điểm Pháp Tướng hoàn toàn hiện ra. Sắc mặt Trương Tống chợt hiện lên thần sắc khinh bỉ.

Còn nói cái gì uy phong, cái gì cường giả?

Không phải chỉ là một cái cuốc mẻ, cán gỗ chỗ cong chỗ thẳng, cũ cũ kỹ kỹ?

Pháp tướng này không những không oai phong, còn có chút... thôn dã, mãng phu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK