• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Tố Cực một kiếm chém hụt. Trong lòng tiếc nuối nhưng mặt ngoài không biểu lộ gì rút kiếm về, khẽ cười: "Không ngờ ca ca ngươi tu vi cũng là Tông Sư, bất quá nguyên khí ngươi rối loạn không ổn định, dường như có dấu vết trọng thương, mới rớt xuống cảnh giới bây giờ".

"Cho dù là thế, trảm sát ngươi cũng là dư sức". Đoàn Chính Thuần bất ngờ khi bị người nhìn ra nội tình, vẻ mặt không dễ nhìn, sát ý dần càng nồng đậm.

Trương Tống ở một bên kinh hãi. Tông Sư? Chính hắn tu vi Nhất Phẩm, làm sao bỗng dưng bị cuốn vào tranh đấu của loại cường giả này? Chơi thật lớn! Vào thanh lâu một chuyến, bỗng từ đâu nhảy tới hai cường giả Tông Sư.

Tu vi Nhất Phẩm cùng Tông Sư thực lực cách biệt như trời với đất. Hơi không cẩn thận bị dư âm cuộc chiến ảnh hưởng, hắn liền có thể táng mệnh.

Hắn đã hiểu vì sao lúc trước Hoàn San trông tu vi không thấp, vậy mà không nói không đánh, liền sử xuất bảo vật hộ mệnh bỏ chạy.

Trương Tống tu vi Nhất Phẩm, tất nhiên không cách nào nhìn ra được tu vi của cường giả Tông Sư. Ngược lại dường như Hoàn San tu vi cao hơn hắn nhiều, có thể nhìn ra được chút gì đó. Dứt khoát đào thoát.

Ai... trước lúc Hoàn San kịp chạy đi, có lẽ cũng đã nghe hắn hoảng hốt hô lên tên Thiên Cực. "Tiểu thiếp" của nàng ở chung một khách sạn cùng Lý Thiên Lộ. Chỉ mong Hoàn San về đón "tiểu thiếp", đừng nhắc tới cái tên Thiên Cực cho Lý Thiên Lộ biết. Hoặc nếu có nói, Lý Thiên Lộ cũng đừng tìm tới.

Nàng thừa biết tu vi của hắn là Nhất Phẩm, tu vi Thiên Cực công chúa cao hơn nhiều, hắn khó có thể phản kháng khi đối mặt. Bất quá, không biết trong ấn tượng của nàng Thiên Cực là tu vi gì. Nếu trước đó Thiên Cực công chúa ẩn tàng tu vi, Lý Thiên Lộ không biết đối phương là Tông Sư, thì không ổn a...

Ta là phu quân của nàng, nghe tin ắt hẳn nàng sẽ lo lắng tới cứu viện. Bất quá đừng tới thì hơn, Lý Thiên Lộ tu vi Ngũ Phẩm, Tiểu Hân Tứ Phẩm, hắn thì... không nói, bọn hắn thêm lên mười người cũng không đủ cho đối phương đánh.

Có điều, lúc này Hồng Tố Cực, người giả mạo Thiên Cực công chúa đang đánh nhau với một kẻ cũng là Tông Sư. Đây chính là một hảo sự.

A! Nói giả mạo có phần không đúng! Hồng Tố Cực nhập vào Thiên Cực nha...

Đoàn Chính Thuần nhìn qua Trương Tống thì giật mình. Chỉ thấy đối phương không biết từ lúc nào đã lùi xa thêm một đoạn, núp sau một thân đại thụ to lớn, chỉ nghiêng cái đầu ra quan sát. Một bộ dáng vẻ vô cùng sợ chết.

Thời điểm Đoàn Chính Thuần ra tay công tới Hồng Tố Cực, nửa phần tinh lực vẫn luôn lưu ý Trương Tống. Tuy thanh niên này bộ dáng tu vi Nhất Phẩm, nhưng không loại trừ khả năng đối phương cố ý ẩn tàng tu vi, muốn thừa thời cơ đánh lén hắn.

Nam nhân này cùng nữ nhân Tông Sư trước mắt bộ dáng quan hệ không tệ, không thể nào một người tu vi Tông Sư, người còn lại tu vi quá thấp.

Nữ nhân cường giả tâm cao khí ngạo, ít có người nguyện phó thác chung thân cùng một phế vật như vậy.

Đây cũng là lý do Đoàn Chính Thuần không dám trực diện cùng pháp khí của Hồng Tố Cực va chạm, chẳng may trong lúc hắn chật vật, thanh niên kia ở đằng sau cùng nữ nhân trước mắt tiền giáp hậu công, hắn sẽ ăn thiệt thòi lớn.

Suy nghĩ trong đầu Đoàn Chính Thuần đảo nhanh. Hắn bỗng dưng đứng dang rộng hai chân, hai tay hợp lại tạo thành thủ ấn hình chữ bát. Áo bào vàng không gió mà bay phấp phới. Một luồng khí thế mạnh mẽ uy nghiêm bỗng toả ra. Không khí xung quanh chịu ảnh hưởng, linh khí rung động hỗn loạn một phen.

Trương Tống dù đứng cách rất xa, nhưng vẫn cảm giác được khí tràng khủng khiếp kia, từng làn gió đập vào da mặt rát bỏng. Cơ thể không nhịn được bỗng run rẩy, tim liền đập nhanh liên hồi.

Phảng phất người đứng phía kia không phải là một trung niên nhân, mà là một thanh kiếm sắc bén tràn đầy sát ý. Chỉ cần một suy nghĩ, liền có thể tiện tay chém hắn thành thịt vụn.

Trương Tống liền lùi xa thêm một đoạn. Tới khi cách gần ba mươi trượng, thân thể mới miễn cưỡng bình ổn.

"Chung quy là thực lực quá cách biệt đi". Trương Tống nghĩ thầm. Trước mắt cường giả Tông Sư, hắn dường như cảm thấy mình không thể làm chủ được vận mệnh, bản thân vô cùng nhỏ bé.

Đoàn Chính Thuần nhìn thấy Trương Tống lùi xa thêm một quãng dài, trong lòng thầm kinh ngạc, không biết đối phương có ý đồ gì.

Thời điểm hắn đang phân thần, bỗng dưng trước mắt ánh sáng huyết sắc hoa lên, Hồng Tố Cực nhân lúc Đoàn Chính Thuần không tập trung, liền huy kiếm chém tới.

Đoàn Chính Thuần vội vung trảo đón đỡ. Nhằm vào điểm yếu tại sống kiếm làm điểm tựa, trong khoảnh khắc hiểm cảnh, khéo léo gạt sang một bên. Sau đó nhảy lùi ra phía sau, giận dữ quát lớn: "Nữ nhân ngươi không biết xấu hổ, vậy mà ra tay đánh lén".

Hồng Tố Cực chớp chớp đôi mắt to tròn ngạc nhiên: "Ta đâu có đánh lén, ta đánh trực diện nha".

Lời này của nàng khiến Đoàn Chính Thuần cứng họng. Đúng là nàng đánh trực diện tới.

Chỉ trách tên tiểu tử thối kia khiến ta phân tâm! Để nữ nhân xinh đẹp trước mắt chớp thời cơ đánh đến.

Vì Đoàn Chính Thuần phải đỡ kiếm Hồng Tố Cực chém tới, Khí thế vừa dâng cao của hắn đã bị cắt đứt. Khí tràng uy nghiêm vừa khởi lên liền bị dập tắt. Điều này khiến hắn mắng thầm không thôi.

Chính mình thi triển một chiêu này uy nghi tuyệt đẹp, từ trước đến giờ đánh ra đều là bễ nghễ oai phong, kẻ địch run sợ, quân thần hâm mộ, có khi nào chịu xấu hổ như này.

Nghĩ tới đây, sát ý của hắn đối với hai người này càng dâng cao.

Hồng Tố Cực cũng nhận ra Đoàn Chính Thuần đối với Trương Tống có ý tứ đề phòng. Tuy không hiểu vì sao nhưng đối với nàng là chuyện tốt. Sau khi đánh lén Đoàn Chính Thuần rồi lui lại, liền đối với Trương Tống mỉm cười nháy nháy mắt vài cái.

Tuy khoảng cách rất xa nhưng không hiểu sao Trương Tống có thể quan sát mọi thứ tại tràng đấu rất rõ ràng. Nghĩ đến nguyên do là vì hắn là người tu hành nên thị lực lúc bình thường không thể so sánh. Cùng với đó trăng đêm nay rất sáng, chiếu rọi cả một vùng rừng.

Trương Tống đứng phía xa thấy Hồng Tố Cực nháy mắt với mình thì không hiểu chuyện gì, bất quá sau đó lại thấy Đoàn Chính Thuần ánh mắt đầy sát ý nhìn hắn thì thầm đổ mồ hôi lạnh. Các ngươi đang chơi với nhau, bỗng dưng chú ý ta làm gì?

Hành động của Hồng Tố Cực càng kích thích cơn giận dữ của Đoàn Chính Thuần. Hắn lại lần nữa bắt thủ ấn hình chữ bát. Bất quá, lần này hắn thi triển cực nhanh. Liền sau đó, sau lưng Đoàn Chính hiện lên ánh sáng xanh rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng.

Ánh sáng xanh vừa tán đi, hiện ra sáu thanh trường kiếm khí thế bức người. Hình dáng mỗi thanh đều giống hệt nhau. Mỗi thanh dài sáu thước, quang mang màu lục toả ra kiếm ý sắc bén. Điều kỳ lạ là, sáu trường kiếm này đều không có chuôi.

"Sáu thanh kiếm? Lục Mạch Thần Kiếm". Nhìn cảnh tượng này, Trương Tống vô ý thức nghĩ tới tuyệt chiêu Lục Mạch Thần Kiếm trong tiểu thuyết kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ.

Bất quá, Lục Mạch Thần Kiếm là công phu nội công, cũng không phải kiếm pháp kiếm thức. Nên cùng chiêu pháp lục kiếm trước mắt của Đoàn Chính Thuần hẳn là không có liên quan gì.

Điều này cũng là hiển nhiên, tiểu thuyết đương nhiên không giống với hiện thực, thế giới này lại có thể tu hành, càng là khác biệt hoàn toàn với thế giới kiếp trước của hắn.

Không biết Đoàn thị Đại Lý ở thế giới này mang công phu gia truyền gì, điều này khiến Trương Tống bỗng nhiên cảm thấy tò mò háo hức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK