Trương Tống cười cười: "Các ngươi hôm nay có chuyện riêng cần giải quyết, có thể chúng ta ở đây không tiện, để chúng ta đi a?".
"Không được!". Bốn người kia đồng thời lên tiếng. Bỗng nhiên đều giật mình nhìn đối phương.
"Ca ca, ngày hôm nay ngươi muốn hạ thủ cùng hai người này, nếu kẻ này giết nhi tử ngươi không nói, còn lý do ngươi giữ công chúa là gì? Ắt hẳn không đơn thuần chỉ là sợ nàng tiết lộ chuyện nhi tử ngươi bị người giả mạo". Vương Bằng lên tiếng hỏi, ngày hôm nay đối mặt đại ca, bên cạnh hắn lại có thêm Vương Túc kia, trước giờ hắn không biết nhiều lắm về thực lực thiếu niên này.
Nếu bây giờ dùng lời nói cố lôi kéo chia rẽ, lôi kéo công chúa về phe mình được thì càng tốt, tuy tu vi nàng chỉ là Ngũ Phẩm, nhưng chí ít cũng tạo được tác dụng nhất định. Không phải Vương Đản bên cạnh hắn tu vi cũng là Ngũ Phẩm sao?
Vương Đản tiểu tử này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng một lòng truy cầu thực lực, dã tâm lớn, lúc trước ta gạt hắn bằng lý do hàm hồ, hắn cũng sẵn sàng lật đổ phụ thân hắn để đoạt quyền làm chủ gia tộc, nhưng lúc đó còn không biết được đến phút cuối hắn tuổi còn nhỏ có mềm lòng hay không. Lúc này đã biết ta mới là phụ thân thật sự của hắn, chắc chắn sẽ càng quyết tâm, không có chuyện lùi bước.
"Ngươi hỏi làm gì, ta không có bổn phận phải nói cho ngươi. Còn nữa, không nên gọi ta là ca ca, ta không có đệ đệ khốn kiếp như ngươi. Mà không cần, rất nhanh ngươi sẽ không còn mở miệng nổi ". Vương Tán gằn giọng.
"Ca ca, ngươi tưởng ta không biết, chuyến đi sang Trần Quốc lần trước, có một người thân đầy máu mang trọng thương lén lẻn về không để ai biết, hình như người đó là ngươi nha". Vương Bằng cười khẩy.
Da mặt Vương Tán giật giật, ánh mắt híp lại, trầm mặc một chút nói ra: "Nguyên lai ngươi đã biết. Nhưng chuyện xảy ra đã lâu, ngươi sẽ không ngốc cho rằng ta không chịu chữa thương thế, để vậy mà sống tới nay?".
"Ha ha, vậy sao hôm nay ngươi mang tới Vương Túc này, đối phó với kẻ địch giết nhi bị đồn là trọng thương hoá phế nhân, ngươi không phải không nắm chắc sao? ". Vương Bằng cười khinh miệt, "Ta không ngờ ngươi nhát gan như vậy".
Vương Tán không trả lời hắn, nhìn Lý Thiên Lộ: "Công chúa, để mà nói, giữa chúng ta không thực sự có hận thù gì. Có chăng ngươi bị lừa cưới phải tên giả mạo này. Chẳng bằng ngươi đứng về phía ta, sau này ngươi muốn bảo vật gì ta cũng đáp ứng, thế nào? Ta cùng... Thiên Cực công chúa có quan hệ, coi như chúng ta cũng cùng một trận doanh".
Vị công chúa này tuy tu vi chỉ là Ngũ Phẩm, nhưng nếu trong lúc hắn giao đấu không thể phân thần, đứng bên cạnh chọc phá, thời điểm trọng yếu nàng ra tay đánh lén thì sẽ rất dễ dàng lật thuyền trong mương.
"Cái gì mà quan hệ, quan hệ bằng hữu trên giường mới đúng". Vương Bằng nhịn không được ngắt lời Vương Tán, ngữ khí châm chọc.
Bên trong ống tay áo, tay Vương Tạ nắm chặt lại. Hắn vô cùng tức giận. Sao chuyện lén lút này của hắn ai cũng biết vậy?
Vương Bằng lại mở miệng: "Công chúa, thời điểm dẫn các ngươi đến đây, ta thấy ngươi cùng vị huynh đệ này luôn tình thâm ý mật, vô cùng quấn quýt, cũng chắc hẳn đã có nhiều tình cảm. Nếu ngươi đứng về phía huynh đệ này, tất nhiên sẽ là kẻ thù Vương Tán. Ngươi đứng về phía ta tất nhiên là lựa chọn tốt nhất".
Vương Bằng cố ý nói toạc ra quan hệ giữa hai người này mà hắn biết, quan hệ giữa công chúa cùng Vương Tán tất nhiên sẽ không thể hoà hoãn được nữa. Chắc chắn nàng sẽ đứng về phía hắn. Vương Tán dù xảo ngôn hoa ngữ lôi kéo thế nào, chắc chắn sẽ không ai tin.
Vương Tán thì giật mình, hắn không nắm được chuyện này, rõ ràng lần trước hắn điều tra được công chúa rất căm ghét hôn sự này, còn đánh tráo tỳ nữ làm nương tử trong lễ thành hôn. Không ngờ mới ở gần nhau không lâu, lửa tình đã cháy.
Vương Bằng thực sự hiểu lầm quan hệ của Lý Thiên Lộ cùng Trương Tống. Nhưng nàng không tiện vạch trần, lúc này nàng có lý do không thể đứng cùng trận doanh với Vương Tán.
Bất ngờ một âm thanh giữa lúc không khí căng thẳng này vang lên: "Các ngươi còn không hỏi ý ta nha".
Tất cả giật mình quay đầu lại, nguyên lai là Trương Tống đứng sau lưng Lý Thiên Lộ. Tiểu tử này đã núp sau lưng nữ nhân còn la cái gì.
"Ngươi?". Vương Tán cười khinh miệt, "Một phế nhân như ngươi thì có quyền gì lên tiếng".
"Đương nhiên là có!". Trương Tống ưỡn thẳng ngực: "Ta là phu quân nàng. Một đám lão đầu các ngươi ở đấy lôi kéo thê tử ta là có ý gì? A, ta nhớ ra rồi, những người này đều là sắc lang, nương tử cẩn thận".
Vừa nói, hắn vừa kéo Lý Thiên Lộ lui lại, một bộ đề phòng nhìn Vương Bằng cùng Vương Tán.
Lý Thiên Lộ nhìn Trương Tống một cái, muốn phì cười nhưng phải cố nhịn vào. Tên này đến thời điểm nào rồi mà có thể không nghiêm túc như vậy. Nàng không có chú ý Trương Tống đang nắm tay nàng. Nếu là bình thường, Trương Tống tất nhiên sẽ ăn đau khổ, nhưng giữa đương trường nguy hiểm này, Lý Thiên Lộ nhất thời không có tâm tư để ý.
Nàng vỗ vỗ vai hắn: "Cần đề phòng phải là ngươi. Có người muốn giết ngươi, còn ta thì không sao nha".
Lý Thiên Lộ quay sang nhìn Vương Tán: "Vốn ta không nắm chắc. Nhưng khi ngươi cố ý muốn lưu ta cùng Trương Tống lại đây. Ta đã hiểu. Ngươi cùng Thiên Cực cấu kết, là có mưu đồ đoạt vị".
Tất cả mọi người giữa đương trường nghe nàng nói nhất thời kinh nghi. Vương Tán sắc mặt khó coi: "Ngươi không có chứng cớ thì đừng hồ ngôn. Chuyện này không thể nói lung tung".
Lý Thiên Lộ không để ý lời hắn nói, thở dài:
"Thái tử những ngày nay mượn cớ đi du ngoạn. Nhưng thực chất là chiến tranh lạnh, cố ý chống đối, gây dựng lực lượng cùng địa bàn, ngầm ép buộc hoàng thượng sớm nhường vị. Hoàng thượng không còn như xưa, lúc này ham vui hưởng thụ suy đồi, tu vi có chỗ giảm lùi. Thái tử sau lưng có Tô gia cùng nhiều thế lực lớn chống đỡ, hoàng thượng muốn dẹp loạn có chút khó khăn".
"Tuy lúc trước ta phái người điều tra chỉ thu được thông tin mơ hồ. Nhưng từ những hành động hôm nay của ngươi, ta chắc chắn đêm nay, hoàng thượng sẽ chính thức xuất đại lực càn quét lực lượng của thái tử".
"Mà ngươi cùng Thiên Cực cấu kết, muốn nhân lúc đêm nay tinh binh trong hoàng cung vừa đi hết, giới cảnh trong hoàng cung chưa ổn định hẳn, dẫn quân vào sát long đoạt ngôi. Địa bàn của thái tử không xa, chủ quân hoàng tộc sẽ rất nhanh đánh tới. Bị quân của thái tử cầm cự, chủ quân sẽ không thể nhanh về tiếp viện hoàng cung. Cùng với đó, giữ ta ở đây, để tránh lực lượng của ta ảnh hưởng kế hoạch các ngươi".
Vương Tán sắc mặt nhất thời nặng nề xạm lại. Công chúa đã biết chân tướng. Vậy tức là có đề phòng. Không ổn, nếu nàng có kế hoạch lưu lại cho lực lượng bên ngoài, đại sự của bọn hắn sẽ bị đảo loạn.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Vương Tán, mọi người liền biết lời của Lý Thiên Lộ là thật. Vương Bằng hoảng hốt, mắt đảo liên tục như đang phân vân, sau đó, hắn rút kiếm ra đứng chặn giữa Vương Tán cùng hai người Lý Thiên Lộ: "Công chúa, ta ngăn cản hắn, ngươi đi ra ngoài mau, đại sự làm trọng".
Vương Đản thấy thúc thúc... phụ thân có hành động khó hiểu như vậy, tuy không hiểu gì nhưng lúc này thuyền đã không thể quay đầu, cũng rút vũ khí đứng sóng vai Vương Bằng.
Trương Tống nhất thời ngẩn người. Sao tên Vương Bằng này lại bỗng dưng tốt như vậy?
Đang lúc thất thần, chợt một bàn tay mềm mại kéo tay hắn, Lý Thiên Lộ gấp rút kéo hắn đi về phía thông đạo Vương Bằng dùng để đi vào, vẫn đang mở rộng chưa đóng vào, thúc dục: "Đi mau, chớ đứng đấy ngây người".