• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Tố Cực chỉ lạnh lùng liếc Trương Tống một cái không nói gì. Nhìn xuống thân thể mình, ngữ khí lạnh lẽo nói ra: "Tiểu Li, ra đây!".

Bộ dạng nàng phảng phấp giống như dung nham núi lửa đang bị đè nén, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Không một động tĩnh ~

Xung quanh chỉ còn tiếng lá cây rung động trước gió.

"Tiểu Li...!!!". Thanh âm kìm nén giống như sự yên bình trước cơn bão của Hồng Tố Cực lại lần nữa vang lên.

Trương Tống một bên sửng sốt, Tiểu Li là ai. Nãy giờ đâu thấy còn có người nào xung quanh nơi này.

Đang lúc hắn đang nghi ngờ, hồng quang trên thân Hồng Tố Cực loé lên bay vọt ra đáp xuống đất, hiện ra thân ảnh tiểu bạch thỏ kia vừa nhập vào người nàng.

Trương Tống không hiểu chuyện gì, nàng bỗng dưng gọi pháp tướng ra làm gì? Nhìn tiểu bạch thỏ này Trương Tống không nhịn được run lên. Một màn hấp huyết của con thỏ này vẫn là có tính khắc sâu quá lớn.

Chợt một màn tiếp theo khiến Trương Tống há hốc mồm.

Tiểu bạch thỏ vừa đáp xuống đất, nhìn Hồng Tố Cực run run rẩy rẩy. Trước ánh mắt băng hàn của nàng, nó bỗng xoay người, hoá thành một cơn lốc trắng nhỏ. Bạch phong khởi lên, sau đó tán đi hiện ra thân ảnh một nữ tử kiều diễm, dung mạo giống hệt Hồng Tố Cực.

Bất quá, nữ tử này thân dưới vận váy hồng, thân trên... xích loã, lộ ra một mảng trắng tuyết no đủ hấp dẫn mê người.

Xem bộ dáng, cách vận y phục thì tựa hồ giống như phân thân Hồng Tố Cực vừa nãy thoát y thu hút sự chú ý của Đoàn Chính Thuần, để phân thân khác đánh lén.

Tiểu bạch thỏ vừa hoá hình, vẻ mặt run sợ nghiêng nghiêng đầu sang một bên, làm như vô tình lén lút liếc nhìn Hồng Tố Cực, giống như hài tử làm sai chuyện gì, bị phụ mẫu bắt tại trận. Có điều, dường như nàng quên thân trên của mình còn xích loã. Hoàn toàn không chút để tâm.

Trương Tống thấy một cảnh kinh diễm nhân thế này, toàn thân nhộn nhạo, hoả khí như muốn bốc lên. Bất quá, sao tiểu bạch thỏ này lại biến thành hình dạng Hồng Tố Cực?

Hắn nhanh chóng vận pháp lực điều tiết khí tiết, tránh việc không thể kiểm soát thân thể mà xịt máu mũi như vừa rồi.

Hồng Tố Cực thấy "chính mình" đối diện còn bán loã, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc hiện lên một rạng mây hồng. Đồng thời nội tâm giận dữ, nhìn thấy ánh mắt dị sắc của Trương Tống nhìn chằm chằm Tiểu Li bán loã thể, nộ hải lập tức bộc phát.

Nàng không nói một lời, hung hăng phất tay áo. Trương Tống thấy vậy thầm hô không ổn, không đợi hắn kịp làm ra phản ứng, một cỗ phong bạo quét tới, hất văng thân hắn đập vào thân đại thụ phía sau.

Thân thể bị dây thừng trói chặt không thể làm ra cử động, sau khi va chạm mạnh vào thân đại thụ, cả người hắn không tự chủ được mà rơi xuống úp sấp dưới đất.

May mắn hắn kịp nâng cao đầu, nếu không khuôn mặt soái ca này đã chịu thương tổn...

Cảm nhận được trận trận nhức nhối sau lưng truyền đến do va đập, Trương Tống vừa đau vừa hoảng sợ. Trước mặt khổ chủ, hắn lại nhìn chằm chằm... thân thể người ta. Lúc này ắt hẳn Hồng Tố Cực sẽ một trảo giết chết hắn.

Bất quá, trái ngược với suy đoán của Trương Tống, Hồng Tố Cực sau khi vung tay đánh bay Trương Tống liền không để ý đến hắn. Nàng quay sang Tiểu Li, giọng nói giận dữ không kiên nhẫn: "Còn không mau mặc áo vào! Có phải ngươi lại muốn được trừng phạt?".

Điều nàng quan tâm là thân thể mình đang lộ ra phơi bày giữa thiên địa. Dù rằng chỉ là tiểu bạch thỏ hoá thành bộ dáng của mình.

"Vâng, chủ nhân". Phía đối diện, Tiểu Li nghe Hồng Tố Cực nói thì giật mình, hoảng sợ nhặt lại y phục vừa nãy rơi ra lúc chiến đấu. Vẻ mặt hiện lên kinh hoảng tột độ, tựa như trừng phạt trong miệng Hồng Tố Cực rất khủng khiếp, toàn thân sợ hãi run lên.

"Thì ra đây là Tiểu Li trong miệng nàng". Trương Tống hiểu ra.

Sau khi chứng kiến Tiểu Li mặc vào y phục, Hồng Tố Cực hừ lạnh một hơi. Nàng quay sang thấy Trương Tống đang xoa xoa lưng, mắt nhìn chăm chăm vào Tiểu Li thì cười lạnh:

"Thế nào, tiếc nuối sao? Có muốn xem thêm một chút, chính ta thoát ra cho ngươi xem".

Giọng nói mang theo vẻ châm chọc khiêu khích, còn ẩn ẩn một cỗ sát khí sắc bén.

"Nhìn thấy cái gì? Ta bị linh lực của sợi dây thừng này phong bế thị quan, xung quanh chỉ một màn đen a. Vừa rồi là Đoàn Chính Thuần công kích ta? Thật đau nha. A... a..." Trương Tống vứt hết liêm sỉ, trả lời một câu trái với lương tâm. Một bên rên rỉ. Đồng thời còn giả bộ nghiêng đầu nhìn qua lại xung quanh, bộ dáng giống hệt người thong manh.

Đồng thời hắn dần hiểu ra, vừa mới phân thân thoát y trong lúc chiến đấu không phải là Hồng Tố Cực, mà là tiểu bạch thỏ gọi là Tiểu Li này.

Hồng Tố Cực vốn tưởng Trương Tống sẽ làm ra hành động bối rối phủ nhận, hoảng hốt cầu xin... các loại hình. Không ngờ hắn đổi trắng thành đen, nói láo không nháy mắt tránh né như vậy.

Điều này khiến nội tâm Hồng Tố Cực dễ chịu không ít, chí ít cũng đỡ bớt xấu hổ. Dù trong lòng mọi người hiểu rõ, nhưng bên ngoài vẫn lưu lại cho đối phương mặt mũi. Cũng không đến nỗi dấu mặt không thể ngó ra.

Dẫu vậy, sát ý trên mặt Hồng Tố Cực vẫn không thuyên giảm: "Vừa rồi Đoàn Chính Thuần nhìn thấy thứ không nhìn thấy, hắn đã thành một cỗ xác khô..."

Ngưng một lúc để bầu không khí càng thêm nặng nề, Hồng Tố Cực lại nói tiếp: "Dù ngươi không nhìn thấy gì, nhưng sau khi chiến đấu pháp lực ta có chút hao tổn, phải cần thêm một chút máu huyết để bồi bổ".

Nàng vừa nói, vừa vung tay ra. Một cỗ hấp lực truyền tới, sợi dây trói chặt Trương Tống đột nhiên buông lỏng, ngoan ngoãn bay vào tay Hồng Tố Cực.

Hồng Tố Cực liếc sợi dây trên tay, lập tức phát hiện bản chất của nó, là một linh vật cấp bậc địa phẩm. Nhưng không có tác dụng vô hiệu thị giác gì như hoang ngôn của Trương Tống.

Nàng cười như không cười, lặng yên nhìn hắn.

Tiểu Li ngoan ngoãn đứng sau Hồng Tố Cực, cũng chăm chú quan sát Trương Tống, thi thoảng còn liếm liếm môi, bộ dáng như thấy được món ngon.

Bị một cường giả nhìn chằm chằm, thật không được tự nhiên. Mấu chốt đối phương là một đại mỹ nhân tuyệt sắc động lòng người. Bên cạnh còn có một... tiểu bạch thỏ hoá hình giống hệt chủ nhân cũng đang quan sát hắn.

Được hai mỹ nhân nhìn không rời, là một kiện sự tình tuyệt vời đến không thể tuyệt vời hơn. Khiến bao nhiêu nam nhân khác ghen tỵ đến đỏ mắt.

Bất quá, Trương Tống chỉ cảm thấy một cơn sóng thần thịnh nộ sắp ập xuống đầu mình. Chỉ còn thiếu gió Đông, cơn sóng thần ấy sẽ hung hăng khởi phát.

Một cái là ma nữ hung thần ác sát. Một cái là yêu tinh hút máu người không nháy mắt.

Thời điểm này, tràng cảnh này, còn có thể nghĩ tới sự tình kia được a?

Hồng Tố Cực thì không nói, Tiểu Li... Trương Tống cũng không có hứng thú với thỏ.

Bất quá... người cùng yêu cũng không phải không được nha.

Xà nữ Bạch Thanh Thanh, bạch xà Bạch Tố Trinh, hồ ly Bạch Thiển... Tất cả đều là những tiểu yêu nữ tiên thiên, ôn nhu động lòng người. Không phải cũng đều cùng kết duyên cùng nhân loại?

Nghĩ lại, bạch thỏ này quả thực rất trắng, còn rất lớn... Có điều, hắn vẫn không chút hứng thú với bạch thỏ này.

Có lẽ một màn vừa rồi quá huyết tanh đi. Hoặc hắn không thích thỏ.

A, sao tiểu bạch thỏ này từ nãy đến giờ luôn nhìn ta, bộ dáng thèm thuồng, cách một hồi lại liếm liếm môi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK