• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Du vốn bị Lý Thiên Lộ cho ăn nhiều đau khổ, thấy cảnh này, hắn hả hê: "Ha ha, đáng đời. Yếu còn không biết lượng sức, một đám ngu ngốc đi bảo vệ nam nhân này. Trông có vẻ, rất nhanh nha hoàn này sẽ không xong".

Theo ý nghĩ của hắn, nam tử kia một bộ dáng không có tu vi bất lực không có tác dụng gì, nếu không đã ra tay chiến đấu. Lý Thiên Lộ trông rất quan tâm tới nha hoàn này, vì vậy hắn muốn nói lời kích thích, để nàng muốn phân thần, quay lại chữa thương cho thân nha hoàn. Khi đó hắn sẽ có cơ hội rời đi.

Với tình cảnh này, đánh tiếp cũng không có tác dụng gì. Ở hoàng cung có việc quan trọng hơn. Lại nói, cho dù muốn hắn cũng khó đánh thắng công chúa cọp cái này.

Trương Tống vốn đã rất tức giận, nghe được hắn nói, liền nổi cơn thịnh nộ. Bất chợt, hắn chợt cảm thấy ấn ký Ma Thiên rung động, giữa ấn ký và hắn xuất hiện một tia cộng minh.

Phạm Du đang đau khổ chèo chống thế tấn công của Lý Thiên Lộ. Vết thương trước mặt hắn chảy máu càng ngày càng nhiều. Vừa tức giận, vừa cố suy nghĩ tính kế làm sao để thoát khỏi nơi này, chợt hắn cảm thấy sau ngực, vùng da bên ngoài trái tim nhói đau. Một cỗ lực lượng kích lực truyền tới, tuy không khiến hắn tổn thương, nhưng cũng khiến bộ pháp hắn không ổn định, liền loạng choạng lảo đảo.

Chỉ thấy sau lưng hắn, Trương Tống đã đứng đấy từ bao giờ. Đồng tử từ khi nào đã biến thành màu tím.

Từ khi ấn ký xuất hiện, Trương Tống vẫn chưa có thời gian cảm ngộ. Vừa nãy chứng kiến cảnh ngộ hiểm cảnh của Tiểu Hân, tâm tình hắn kích động. Ấn ký Ma Thiên sinh ra từ huyết mạch của hắn, chính là một bộ phận của thân thể Trương Tống, cũng rung động theo.

Trương Tống cảm ngộ, liền phát hiện hắn vốn có một năng lực: Ma Hoá. Liền kích hoạt ấn ký Ma Thiên. Tức thì, hắn tiến vào trạng thái Ma Hoá. Bất ngờ là, ngoại hình bên ngoài không có thay đổi bao nhiêu, chỉ có đồng tử hai mắt biến thành màu tím.

Nhưng thể nội thân thể hắn có biến hoá rất lớn. Trương Tống chỉ cảm thấy, thân thể hắn lúc này mang một nguồn lực lượng rất lớn, dường như lúc nào cũng muốn bộc phát.

Ước chừng, lúc này lực lượng lớn bằng khoảng chừng vài người trưởng thành cộng lại. Hắn vốn không mang tu vi, sau khi Ma Hoá, lực lượng tăng đến như vậy đã là rất kinh hỉ. Đoán chừng sau khi tu luyện, theo tu vi tăng cao Ma Hoá cũng sẽ khác biệt.

Nhưng lúc này Trương Tống không có tâm tư để ý đến những điều ấy. Sau khi thi triển Ma Hoá, tốc độ của hắn cũng tăng lên nhiều, nhưng so với Phạm Du cũng chỉ là muỗi. Bất quá, Phạm Du bị Lý Thiên Lộ dây dưa che mắt, trong thâm tâm lại nghĩ Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ vô dụng, đã không còn lưu tâm. Liền bị Trương Tống thừa cơ lẻn ra sau đánh một quyền.

Một quyền của Trương Tống chỉ tạo cảm giác, tác động ngoài da Phạm Du. Lực lượng tuy lớn, lại không mang tính sát thương gì. Không tạo ra bất cứ vết thương nào. Lại càng khiến Phạm Du thêm tức giận.

Bất quá, trong mắt Lý Thiên Lộ, Trương Tống làm được như vậy đã là rất tốt. Nàng liền thừa cơ Phạm Du bị phân tâm, bộ pháp không vững, liền huy động trường tiên đánh vào lồng ngực hắn.

Chiêu này của Lý Thiên Lộ còn hiểm hơn đòn đánh nàng làm Phạm Du bị thương vừa nãy. Hắn không kịp phòng ngự, luống cuống đưa tay bắt chéo lên chống đỡ, đồng thời phóng chiếc cuốc về phía Tiểu Hân được Trương Tống đặt nằm tại một tấm thảm cách đấy không xa.

"Xoạch!".

Một thanh âm êm tai vang lên. Đòn đánh của pháp tướng, nhục thân khó mà đón đỡ được. Một cánh tay của Phạm Du liền bị trường tiên đánh nát bét. Cả người bị đánh bay ra sau.

Phạm Du cũng coi là người có chút bản lĩnh. Hắn cố nén đau đớn, mượn lực thuận thế phóng ra khỏi cửa, nhanh chóng mất hút trong màn trời đêm tối.

Lý Thiên Lộ cùng Trương Tống thấy chiếc cuốc phóng tới Tiểu Hân, làm gì còn tâm tư để ý Phạm Du tháo chạy, liền cùng chạy tới chặn chiếc cuốc lại.

Trường tiên sau khi đánh vào Phạm Du, liền bật trở về. Lý Thiên Lộ theo đó không dừng, điều khiển trường tiên thuận đà bay tới kéo chiếc cuốc trở lại.

Trương Tống từ khi Phạm Du phóng chiếc cuốc, đã nhanh chân phi tới, dùng hai tay muốn ngăn cản chiếc cuốc lại. Bất chợt một âm thanh vang lên: "Cẩn thận".

Ngay sau đó, chiếc cuốc nhìn thô sơ cũ kỹ, vô hại vậy mà bất ngờ truyền tới một lực đạo vô hình vô cùng lớn, kích bắn hắn bay ra xa, đập người vào vách tường đằng sau, oa một tiếng, miệng phun một ngụm máu tươi.

"Ngươi có sao không?". Lý Thiên Lộ lo lắng, liền cuống quýt chạy lại đỡ hắn dậy.

"Lão công ngươi da dày thịt béo, không sao, không sao". Trương Tống lau vết máu bên khoé miệng, nhìn nàng lo lắng cho hắn như vậy thì cảm động. Nàng tuy ngày thường một bộ lạnh lùng, có chút vô cảm, nhưng thực ra là một người ngoài lạnh trong nóng nha.

"A, chiếc cuốc...". Chợt Trương Tống giật mình, nhìn về phía chiếc cuốc do Pháp Tướng của Phạm Du biến ảo thành, lúc này đang bị trường tiên của Lý Thiên Lộ trói chặt, ban đầu còn dãy dụa một chút, thời điểm này bất ngờ hoá thành từng điểm tinh quang tan trong hư không.

"Pháp tướng của người tu hành Ngũ Phẩm triệu hoán ra là hư ảnh, khí thế. Khi có chủ nhân điều khiển, có thể biến hoá thành thực chất để chiến đấu, nhưng phải trong phạm vi nhất định. Vào lúc này, có vẻ như Phạm Du đã chạy rất xa nơi này, không còn trong phạm vi điều khiển Pháp Tướng".

"Pháp Tướng không còn pháp lực chủ nhân duy trì tất nhiên sẽ biến mất. Bất quá, không phải do chủ nhân triệu hoán về mà bị tiêu thất hoặc hủy diệt ở nơi xa, như vậy sẽ khiến chủ nhân pháp tướng trọng thương. Tuy sau này có thể triệu hoán lại không khó, nhưng cũng sẽ khiến Phạm Du pháp lực đại giảm".

Trương Tống nghe vậy thì hiểu ra. Người tu hành có thể cách không thu hồi Pháp Tướng, Pháp Tướng hoá thành hư ảnh, trừ một số năng lực đặc biệt, còn không sẽ khó mà ngăn lại. Phạm Du thì không thể nào thu hồi Pháp Tướng, hắn chấp nhận chịu trọng thương để phóng chiếc cuốc do Pháp Tướng biến thành đánh tới Tiểu Hân, khiến Lý Thiên Lộ không thể không quay lại giải cứu. Hắn mới có thể chạy thoát được.

Lý Thiên Lộ thì một bên vừa giải thích cho hắn, một bên vừa đưa tay kiểm tra yếu mạch, gặp hắn không việc gì mới thở dài nhẹ nhõm: "Ngươi thật là, chưa lên Ngũ Phẩm nên chưa biết uy lực Pháp Tướng, lại không có tu vi, vậy mà dám đưa tay trần đón đỡ".

"Không phải giờ ta rất tốt sao?". Trương Tống cười ha ha. Tuy vậy, hắn biết Lý Thiên Lộ nói đúng. Nếu vừa rồi nàng không ngăn cản phần lớn lực đạo của chiếc cuốc xấu xí kia, thì hắn không dừng ở việc phun ra một ngụm máu. Cũng may là hắn còn mang huyết mạch ma nhân, lại thêm đang ở trạng thái Ma Hoá, nên thân thể mạnh mẽ hơn người thường nhiều.

"Trạng thái đồng tử tím vừa rồi của ngươi có phải là một bí thuật kích phát tiềm lực? Dựa vào đây nên trước giờ ngươi một bộ không sợ hãi, luôn tự tin? Có điều, dường như bởi ngươi không mang tu vi, nên uy lực không lớn lắm ". Lý Thiên Lộ chợt hỏi, nghĩ đến bộ dáng của Trương Tống lúc trước, nàng cũng có chút hiếu kỳ.

Trương Tống bất ngờ, Lý Thiên Lộ không hổ là cường giả Ngũ Phẩm, vậy mà đoán được không sai tám, chín phần. Có điều, chuyện huyết mạch ma nhân, hắn không thể nói cho nàng biết.

Giữa lúc này, một âm thanh yếu ớt vang lên: "Um, um".

Thì ra, Tiểu Hân cách đấy không xa dường như vết thương tái phát, đau đớn kêu lên một tiếng, từ từ tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK