Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trương Tống, Hồng Tố Cực cảm thấy có điểm không đúng.
Trong đầu nàng bỗng hiện ra hình ảnh lúc Trương Tống đưa linh quả còn một phần nhỏ đến bên miệng, bên trên còn dính dấu son môi của nàng, Hồng Tố Cực giật mình nổi giận:
"Ngươi chiếm tiện nghi ta!".
"Không phải ta cố ý nha, tất cả đều làm theo lời ngươi nói" Trương Tống hoảng hốt vội giải thích. Nữ nhân này thật không phải, đến bây giờ mới nhận ra a. Cũng không hiểu vì sao não tử nàng chậm chạp như vậy.
Hồng Tố Cực hanh hanh tức tức phẫn uất nhìn Trương Tống, hai mắt mỹ lệ mơ hồ nổi lên một tầng hơi nước. Nàng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Trương Tống vẻ mặt như ở trong mộng. Sao bộ dáng yêu nữ này bỗng giống như nức nở muốn khóc. Không phải nên tức giận đánh hắn một trận? Sao bỗng dưng nhu nhi yếu ớt như vậy?
Lại nói, thực sự ta không có khi dễ ngươi a!
Chính Hồng Tố Cực cũng không hiểu vì sao bản thân vừa ủy khuất vừa giận. Một cảm giác tủi thân bỗng xuất hiện.
Trước đây nàng và Tiểu Li song nữ hành động, nàng hành động thiết huyết, gặp nam nhân xấu là trảm sát. Tiểu Li mị hoặc, đem đám nam nhân thối kia đùa bỡn xoay vòng trong lòng bàn tay. Cả hai mạnh mẽ sát phạt, tựa hồ như hai nữ ma thần.
Cũng không hiểu vì sao hôm nay nàng bỗng dưng trở nên yếu ớt như vậy. Có thể do sự yếu nhược trong tâm hồn bị nàng đè ép quá lâu, sự mạnh mẽ quật cường lấn át. Ngày hôm nay bỗng dưng bộc phát chăng?
"Ta..." Trương Tống chợt cảm thấy hơi có lỗi, vốn định nói gì, thì Hồng Tố Cực ngữ khí có chút nghẹn ngào lên tiếng cắt ngang "Ta cho ngươi tự do, cáo từ, hẹn ngày gặp lại".
Nói xong, nàng khẽ nâng tay áo lau lướt qua hai mắt, không để cho Trương Tống có thêm cơ hội nói gì nữa, liền quay lưng, mũi chân khẽ nhón, thân hình mỏng manh như liễu bay lên không trung, tà áo hồng phấn phất phơ, tựa như Hồng Thiên Thần Nữ rời đi nhân gian trở về thiên cung, không biết đến ngày nào mới gặp lại.
Vẻ mặt Trương Tống ngẩn ngơ. Miệng há ra định nói gì nhưng không thốt ra được. Bộ dáng tâm tình Hồng Tố Cực tựa hồ đang kích động. Hắn không biết mình nên làm gì vào lúc này. Cứ thế đứng trơ nguyên địa nhìn nàng rời đi.
Đến cùng Trương Tống cũng không biết hắn thực sự phạm lỗi gì lớn.
"Nam nhân đồi bại!" Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo bên cạnh vang lên. Trương Tống ngoảnh đầu sang thì thấy Tiểu Li đang bĩu môi, cái mũi tinh xảo đang nhăn lại không vui nhìn hắn.
Nàng xoay người định rời đi, chợt dừng bước quay lại nhìn hắn "Linh quả còn không a?"
Trương Tống nghe nàng hỏi thì định thần lại, lập tức gật đầu "Vẫn còn".
Hắn liền lấy ra bốn trái Pháp Lực Quả còn lại, tất cả đều đưa cho Tiểu Li "Dường như Hồng cô nương cũng thích ăn nha, ngươi nhớ dành cho nàng, đừng ăn hết".
Lúc này đưa ra Pháp Lực Quả, hắn không hiểu sao chẳng có một chút cảm giác xót xa tiếc nuối.
Tiểu Li nhìn thấy linh quả, vui vẻ nở nụ cười như vạn hoa nở rộ "Tính ra ngươi còn có tâm".
Trương Tống nhìn vẻ mặt xán lạn của nàng thì ngẩn ngơ. Thật không nói đạo lý, thỏ yêu này không nên mang bộ dáng của Hồng Tố Cực chút nào.
Tiểu Li thu Pháp Lực Quả vào, vẫy tay cáo biệt, rồi nhanh chóng bay đuổi theo Hồng Tố Cực.
Nhìn hai thân ảnh hồng sắc biến mất tại màn đêm phía xa. Trong lòng Trương Tống ngẩn ngơ. Một cỗ cảm xúc tiếc nuối không hiểu từ đâu bỗng dưng ùa đến trong thâm tâm.
Hắn thầm thở dài, cách đây không lâu bản thân còn mang ý niệm muốn thoát khỏi ma trảo của yêu nữ mãnh liệt, lúc này người ta thả hắn tự do rồi rời đi, bỗng dưng lại cảm thấy tiếc nuối.
Nhân loại thật kỳ quái. Thời điểm sở hữu lại chán ghét. Thời điểm không còn rồi lại sinh ra tâm niệm nhớ mong.
Nhớ lại hình ảnh của Hồng Tố Cực vừa nãy. Tâm tình của Trương Tống không hiểu sao bỗng dưng nặng nề. Thầm thở dài một hơi, Trương Tống đặt lưng xuống thảm cỏ mượt mà phía dưới. Hai tay đỡ lấy đầu, ánh mắt mông lung nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao. Cảm giác mệt mỏi do đã trải qua kịch lịch vô số chuyện trong thời gian ngắn truyền đến, hắn thiếp đi lúc nào không hay.
. . .
Sáng ngày hôm sau, lúc Trương Tống khẽ mở hai mắt tỉnh dậy, thái dương đã dâng lên khá cao, dã kê không còn gáy. Vươn vai duỗi lưng khẽ ngáp một cái, Trương Tống đứng dậy, cảm thấy mệt mỏi đã tiêu biến sau giấc ngủ, cơ thể lúc này vô cùng linh hoạt.
Lúc này cũng nên liền trở về khách sạn, Lý Thiên Lộ biết mình cả đêm không trở về, nhất định là nghĩ ta qua đêm tại thanh lâu đi.
Ngược lại ta phải qua đêm trong rừng, rất khổ a!
Nghĩ đến đây, Trương Tống lại nhớ về hình ảnh Hồng Tố Cực đêm hôm qua. Trong khoảnh khắc, hắn chợt thất thần một hồi lâu.
Ai... để lần sau gặp lại, nhất định không thể tiếp tục chọc giận nàng.
Sau đó, hắn sải bước trở về khách sạn. Dù khu rừng này trông có vẻ khá lớn, nhưng phương hướng đại khái hắn vẫn nhớ, không đến mức đi lạc.
Hắn vừa bước đi, đồng thời vừa suy nghĩ nên tìm lý do gì thật phù hợp để Lý Thiên Lộ không nghi ngờ. Bước tới một gò đất cao, chợt hắn nghe tiếng kêu thảm thiết của loài chim nào đó.
Trương Tống ngửa đầu lên nhìn lên đại thụ trước mặt, da đầu liền tê dại một hồi.
Một đầu rắn lớn toàn thân đen sì, làn da điểm những chấm xanh nhỏ. Nhìn vào liền nổi da gà. Thân dài khoảng ba trượng, lớn một thước đang quấn quanh cành cây lớn chìa ra từ thân đại thụ vài vòng. Cái đuôi phía ra rủ xuống dưới, tách ra làm hai nhánh đuôi, mỗi nhánh có một hoa văn hình mắt người vô cùng kỳ lạ.
Rắn này tại hậu thế kiếp trước hắn chưa từng thấy bao giờ. Cho dù nghe qua cũng chưa từng. Bất quá, thế giới này có thể tu hành, động vật cũng dị biến, sinh ra nhiều chủng loại mới cũng không có gì lạ.
Đại xà liên tục thò thụt cái lưỡi đỏ hai nhánh dài nhọn vung vẩy, đầu đang hướng tới một tổ chim đầu cành cây. Tổ chim làm bằng lá khô xám, lớn cỡ hai lòng bàn tay. Phía trong tổ chim là một đầu chim mẹ lông xám đang thảm thiết kêu la, hai cánh vỗ phành phạch nhảy nhót hoảng hốt. Dường như nó đang bảo vệ thứ gì đó trong tổ.
Cách đấy không xa, phía trên một nhánh cây cao hơn có một đầu chim xám to lớn giống hệt chim mẹ trong tổ kia, chỉ khác trên đầu có mào xanh, dưới cằm có một nhúm lông trắng trông như râu, đuôi lớn vàng óng xoè ra rực rỡ, ánh mắt bàng quang vẻ không liên quan đến mình đang nhàn nhã nhìn về tổ chim phía dưới.
Bằng vào kiến thức thâm hậu về thế giới quan tích lũy hai kiếp của mình, Trương Tống nhìn qua liền biết đây là... chim đực.
Mẹ hắn, đúng là kẻ bội tình bạc nghĩa. Người ta nói chim rừng lâm nạn bỏ nhau bay đi quả không sai. Trương Tống đứng phía dưới thầm phỉ nhổ con chim đực thối tha kia, sung sướng với người ta xong, kéo quần lên không chịu trách nhiệm. Loài chim máu lạnh như thế này... đáng nướng lên ăn.
Lúc này đại xà đã cách tổ chim chỉ còn hai thước. Thân mình của nó uốn éo co lại, bộ dáng lấy đà chuẩn bị phóng tới tổ chim.
Trương Tống muốn ngăn cản mà không thể. Hắn đâu có biết bay. Nhành cây đấy cách mặt đất vài trượng. Lúc này nếu đợi hắn leo lên đến thì đại xà đã ăn xong, thức ăn đã tiêu hoá chuẩn bị theo cửa sau thải ra ngoài.