Hỏa Hỏa đứng bên hỏi:
“Thế nào? Có làm dược được không?”
Tôn Kỳ từ từ mở mắt, lắc đầu nói:
“Không được. Không thấy có tác dụng gì cả.”
Hỏa Hỏa có chút thất vọng nói:
“Lại thất bại sao?”
Tôn Kỳ nhìn nó cười nói:
“Ngươi sao lại thất vọng. Có thể nghĩ ra cách rút ra tinh chất đã là một thành tựu không nhỏ. Sớm muộn gì chúng ta cũng tìm được thứ thảo dược có ích. Ta tin rằng mỗi cành cây ngọn cỏ đều có thể là một loại thảo dược, chỉ là chúng ta còn chưa tìm ra công dụng của chúng mà thôi.”
Hỏa Hỏa nghe vậy tâm trạng có chút tốt hơn.
Thời gian đã qua một tháng kể từ ngày Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa phối hợp luyện khí.
Vì luyện khí thất bại nên bọn họ lại nghĩ ra cách trực tiếp luyện thảo mà không dùng đan lô.
Tôn Kỳ sẽ dùng thần thức khống chế cây cỏ rồi vận dụng lửa bao lấy, từ từ chiết xuất ra tinh chất. Sau đó sẽ hạ nhiệt độ, Tôn Kỳ trực tiếp thử tinh chất.
Quá trình nói thì đơn giản nhưng mỗi một khâu, mỗi một bước đều phải tập trung cẩn thận và cần sự phối hợp ăn ý giữa Hỏa Hỏa cùng Tôn Kỳ. Chỉ cần có chút sai lầm là có thể làm hỏng cây cỏ lẫn tinh chất.
Từ khi có ý tưởng tới khi bắt tay vào làm thì bọn họ đã trải qua rất nhiều thất bại, mãi cho đến một tháng sau thì bọn họ mới thành công chiết xuất tinh chất.
Tôn Kỳ buổi sáng làm việc, ban đêm lại chui vào trong hầm luyện đan. Tất nhiên đây là một căn hầm bí mật không để ai phát hiện.
Lại qua một tháng nữa.
Tôn Kỳ từ từ mở mắt, nở nụ cười nói:
“Là thảo dược.”
Hỏa Hỏa vốn đã mất hết hy vọng, nghe lời này thì nhảy lên vui vẻ:
“Thật chứ?”
Tôn Kỳ gật đầu. Hỏa Hỏa vui vẻ, khoa tay múa chân tự sướng một phen. Tôn Kỳ cũng thật khó hiểu: sao Hỏa Hỏa lại vui như vậy?
Một lúc sau, Hỏa Hỏa mới thôi nhảy nhót, nó nghiêm túc nói với Tôn Kỳ:
“Lần này phải do ta đặt tên cho thảo dược mới, ngươi không được dành.”
Tôn Kỳ cười khổ hiểu ra, thì ra Hỏa Hỏa vui mừng vì có thể được đặt tên cho thảo dược. Tôn Kỳ tất nhiên là sẽ chiều ý Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa lại dùng bộ dáng trước đó, tay chỉ thương khung, miệng phun chân ngôn:
“Loại thảo dược mới này sẽ tên là Cô Diệp Thảo.”
Nhìn dáng đứng nghiêm túc chỉ tay thương khung của nó mà Tôn Kỳ muốn phì cười. Tôn Kỳ lấy ngón tay chọc nó, nói;
“Được rồi, đặt tên xong rồi thì tiếp tục thôi.”
“Chờ đã! Ngươi chờ một chút, ta vẫn chưa thấy thiên địa quy tắc dao động.” Hỏa Hỏa vẫn giữ nguyên tư thế.
Tôn Kỳ chờ nó một lúc rồi nói:
“A! ta cảm thấy có gì đó khác thường. Hình như là thiên địa quy tắc gợn sóng.”
Hỏa Hỏa mắt sáng rực:
“Thật sao? Sao ta không cảm giác được.”
Tôn Kỳ cười nói:
“Có lẽ kẻ đặt tên thì không cảm nhận được, chỉ có kẻ bên cạnh mới cảm nhận được. Cũng giống như lúc trước ta đặt tên nhưng ta cũng đâu cảm giác được gì? Mà ngươi thế nhưng lại cảm nhận được.”
Hỏa Hỏa nghe lời này thì gật đầu thấy có lý. Nó vui vẻ tiếp tục luyện dược.
Nó nào biết Tôn Kỳ là hoàn toàn nói dối, với trình độ của Tôn Kỳ thì hắn còn không biết thiên địa quy tắc là gì nữa, huống chi là cảm nhận được thiên địa quy tắc.
Thời gian cứ thế mà trôi qua. Ban ngày Tôn Kỳ làm việc, ban đêm lại cùng Hỏa Hỏa luyện dược.
Ba tháng sau.
Tôn Kỳ đã tìm ra được hai mươi bảy loại thảo dược khác nhau.
Dựa theo quy tắc kết hợp tinh dược mà trước đó Tôn Kỳ tìm ra được thì từ hai mươi bảy loại tinh dược này, hắn có thể luyện ra ba loại đan. Hai loại đan dược nhất hoàn, một loại đan dược nhị hoàn.
Đêm nay là đêm quan trọng, cố gắng suốt thời gian qua trong đêm nay sẽ được kiểm nghiệm.
Tôn Kỳ tập trung ngưng thần, đẩy trạng thái đến mức tốt nhất, Hỏa Hỏa cũng tập trung nghiêm túc.
“Lên!” Tôn Kỳ quát một tiếng.
Một cọng Cô Diệp Thảo bay lên, Hỏa Hỏa lập tức bay tới vờn quanh.
“Lên!” Tôn Kỳ lại quát.
Ba lá Tinh Xạ Thảo bay lên, Hỏa Hỏa ngay lập tức quấn lấy.
Nhiệt độ dần dần tăng lên, tinh dược từ hai loại thảo dược được chiết xuất ra.
Tôn Kỳ lập tức thả ra bã thảo dược, chỉ còn lại hai loại tinh dược đang quện vào nhau, nhiệt độ được điều chỉnh cẩn thận lúc cao lúc thấp, lúc to lúc nhỏ.
Hai loại tinh dược trộn lẫn kết hợp với nhau, kết tinh xuất hiện, ban đầu bé như hạt cát, sau đó lớn dần lớn dần. Cuối cùng một viên đan dược được hình thành.
Tôn Kỳ thở ra một hơi, thu lại thần thức cùng linh khí. Một viên đan dược rơi vào trong tay của hắn.
Viên đan dược màu nâu đen, có chút méo mó, đan hoàn đứt khúc.
Hỏa Hỏa chăm chú nhìn viên đan rồi nói:
“Đây là đan dược hay độc dược.”
“Không phải thử là sẽ biết hay sao?” Tôn Kỳ đáp.
Sau đó Tôn Kỳ bóc ra lớp vỏ viên đan cho vào miệng. Dược lực chậm rãi tan ra, Tôn Kỳ tinh tế cảm nhận.
Hỏa Hỏa đứng bên cạnh, hai tay vò vào nhau chờ kết quả.
Một lúc sau, Tôn Kỳ để hắc động thôn phệ tất cả dược lực. Hỏa Hỏa nhìn hắn chờ kết quả.
Tôn Kỳ nhẹ gật đầu.
Hỏa Hỏa nhảy lên vui mừng. Sau đó nó mới bình tĩnh lại, hỏi:
“Đan dược thế nào hả?”
“Là một viên phế đan nhưng ta có thể cảm nhận được một chút dược lực. Đan này có lẽ có tác dụng khôi phục một chút linh khí.” Tôn Kỳ nghĩ kỹ rồi đáp.
“Là đan dược thì được rồi. Vậy thì bây giờ cần đặt cho nó một cái tên.” Hỏa Hỏa đi tới đi lui, chắp tay sau lưng như đang suy nghĩ một việc trọng đại.
Sau đó nó vỗ tay một cái “chát!”, nói:
“Đây là viên đan dược đầu tiên của chúng ta, phải đặt cho nó một cái tên thật ngầu. A! chính là Hỏa Hỏa Đan. Đúng! Tên này rất hay.”
Tôn Kỳ nhìn nó cười khổ:
“Ngươi nên biết đan này chỉ là đan dược nhất hoàn, tác dụng khôi phục linh khí cũng không quá lớn. Ngươi có chắc muốn lấy tên đó.”
Hỏa Hỏa nghe lời này mới sực nhớ:
“Đúng ha. Đan dược cấp thấp như thế sao có thể lấy tên của ta đặt được. Phải lấy cho nó một cái tên phù hợp. Đúng rồi, là Tôn Kỳ Đan, cái tên này phù hợp với nó nhất.”
Hỏa Hỏa lấy tên này thì cảm thấy mĩ mãn, dương dương đắc ý. Tôn Kỳ cũng chỉ có thể cười khổ, không chấp với nó.
Có thành quả ban đầu làm khích lệ, hai bọn họ tiếp túc luyện đan.
Lại qua ba tháng nữa, bọn họ đã luyện được hai loại đan dược nhất hoàn cùng một loại đan dược nhị hoàn, tất cả đều đạt tới cấp hoàn mỹ.
Tôn Kỳ nhìn mấy viên đan dược trong tay mà vô cùng hài lòng. Hỏa Hỏa cũng là như thế, nó nói:
“Cách luyện đan của chúng ta chắc chắn là tốt hơn cách luyện đan cũ. Đây là hệ thống luyện đan mới.”
Tôn Kỳ gật đầu:
“Quả thật đây là hệ thống luyện đan mới, không còn phải luyện từng loại tinh dược, cũng không cần dùng đan lô, mộc hỏa. Hệ thống luyện đan mới dùng hỏa thiêu đốt cùng lúc nhiều thảo dược, rồi sau đó lại kết tinh thành đan.”
Hỏa Hỏa cười nói:
“Mấu chốt ở chỗ hỏa phải có linh tính không thể dùng mộc hỏa bình thường rồi khống chế luyện đan. Hỏa này dị thường đặc biệt.”
“Ta nghĩ hệ thống luyện đan mới này nên gọi là: Dị hỏa luyện đan.”
Sau đó Hỏa Hỏa dõi ánh mắt mong chờ nhìn Tôn Kỳ, nó biết hệ thống luyện đan này chủ yếu do Tôn Kỳ xây dựng, sẽ ảnh hưởng nhiều đời về sau, nên nó không dám tự tiện đặt tên.
Tôn Kỳ cười, sau đó đứng dậy tạo dáng như Hỏa Hỏa thường làm, tay chỉ thương khung, miệng phun chân ngôn:
“Đây nào chỉ là hệ thống luyện đan mới mà còn là đan đạo mới. Từ nay nó sẽ được gọi là Dị Hỏa Luyện Đan.”
Một sự rung động rất nhỏ diễn ra trong thiên địa, Hỏa Hỏa lập tức cảm nhận được, nó nhảy lên nói:
“Đấy! ngươi có cảm thấy không. Thiên địa quy tắc đã chấp nhận rồi.”
Tôn Kỳ lắc đầu, hắn tất nhiên là không cảm nhận được rồi.
Hỏa Hỏa lại đi lòng vòng lẩm bẩm:
“Nếu đây là Dị Hỏa Luyện Đan, như vậy thì ngươi chính là Đan tổ, còn ta chính là Hỏa tổ.”
“Ha… ha… ha… đúng vậy! ta chính Hỏa tổ. Ta cảm thấy đây mới là cái tên thích hợp với ta.” Hỏa Hỏa vỗ tay cười nói.
Tôn Kỳ cười lắc đầu, cái danh Đan tổ này hắn còn chưa dám nhận vì chữ “tổ” trọng lượng quá lớn, hắn còn chưa đủ sức gánh được nhưng có lẽ trong tương lai, hắn có thể tự tin nói hắn là Đan tổ.
Còn cái tên không gan, không phổi Hỏa Hỏa thì có cái gì mà nó không dám chứ.
“Dị hỏa tổ tông, ta chính là dị hỏa tổ tông. Sau này sẽ có một đám oắt con phải gọi là là lão tổ tông. Ha… Ha… Ha…”
Hỏa Hỏa đang vui cười nói đủ thứ linh tinh. Tôn Kỳ thì thu nhập đồ đạc, xóa hết mọi dấu vết.
Hậu thế sau này nào biết tại trong hầm mỏ chật chội, tối tăm hệ thống đan đạo mới đã được hình thành. Bọn hắn sẽ không thể tưởng tượng được rằng: dị hỏa đầu tiên lại là một ngọn lửa yếu ớt, Đan tổ cũng chỉ là một tên gần như bị phế. Từ nay mãi về sau, hậu thế cho dù có đi được xa đến đâu, cho dù bọn hắn kiêu ngạo: cái gì mà hỏa đốt thương khung, vô địch hỏa vực, dị hỏa đệ nhất. Nhưng trước mặt Hỏa tổ, hỏa nào không cúi đầu xưng thần. Chỉ là một đám hậu bối nào biết tổ là gì?
Nhưng đó sẽ là câu chuyện rất lâu sau này.
Trời đã sáng, đội tìm kiếm lại khởi hành tìm kiếm vùng đất mới.
Trên chiếc xe ma thú chở đám thợ mỏ chật chội và chen chúc, Tôn Kỳ ngồi dựa lưng vào thành xe, đôi mắt lim dim suy nghĩ đủ điều.
Bây giờ hắn đã có thể luyện đan, coi như đã có thêm một con át chủ bài. Tiến dài một bước trong kế hoạch thoát thân.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện giờ vẫn là đám lính canh quá gắt gao mà tu vi của hắn lại quá thấp. Cứ như thế này thì hắn vẫn hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Lúc này, Tôn Kỳ bỗng chú ý tới câu chuyện của hai tên lính canh gần đó.
“Ngươi có biết điểm tiếp theo là hoang vu sa mạc không?”
“Hoang vu sa mạc thì sao? Có chuyện gì sao?”
“Hắc! Hắc! ngươi có biết là hoang vu sa mạc thường có Sâu Tử Thần hay không?”
“Sâu Tử Thần? không phải là chỉ có trong truyền thuyết giả tưởng thôi sao?”
“Không… không… Sâu Tử Thần hoàn toàn có thật. Một vị bằng hữu đã kể với ta, hắn chính mắt thấy Sâu Tử Thần nhảy ra từ mặt đất ngoạm lấy con ma thú của hắn ta. Con ma thú kêu lên mấy tiếng thì tắt lịm, sau đó máu từ từ thấm lên mặt đất, tạo thành một vùng đất đỏ máu. Bằng hữu của ta sợ quá, hắn đứng trên tảng đá lớn suốt ba ngày ba đêm mới dám chạy đi.”
“Này, ngươi đừng dọa ta sợ chứ!”
“Hắc… hắc… ta không hề dọa ngươi. Nghe nói Sâu Tử Thần bị mù không nhìn thấy nhưng nó có thể cảm nhận được âm thanh. Vậy nên mới có câu: đi trong sa mạc chớ giậm mạnh chân nếu không sẽ bị cắn mất chân. Sâu Tử Thần cũng rất nhạy cảm với mùi máu, chỗ nào có mùi máu, Sâu Tử Thần sẽ xuất hiện tại đó.”
“Này, ngươi đừng nói nữa.”
“Ha… ha… ha… tên nhát gan.”