Đi mãi… đi mãi… vẫn không tìm được ánh sáng, Tôn Kỳ ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vách hang, miệng thở hổn hển, hắn có chút tuyệt vọng.
Xem chừng nếu như cứ đi mò như thế này hắn vĩnh viễn sẽ không tìm được nối ra, kết cục của hắn chỉ sợ cũng như những bộ xương khô gặp trên đường.
Nếu không thể tìm được nối ra, hắn có lẽ phải dùng đến thần thức, dù khả năng bại lộ rất lớn nhưng hắn đã không còn lựa chọn khác.
Tôn Kỳ đang phân vân khó quyết thì bất chợt một đốm lửa nhỏ xuất hiện chiếu sáng toàn hang động. Tôn Kỳ giật mình sợ hãi, vội vàng nói:
“Hỏa Hỏa, ngươi làm sao lại ra ngoài? Nếu như bị bọn Thất Ma Tổ phát hiện sẽ rất nguy hiểm.”
Hỏa Hỏa ánh mắt mờ mịt, không để ý đến sự vội vã của Tôn Kỳ, nó lẩm bẩm nói:
“Ta nghe thấy tiếng gọi.”
“Tiếng gọi gì? Ta có nghe thấy gì đâu?” Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi.
“Nó đang gọi ta.”
“Gọi ngươi?”
“Phải! nó gọi: Con trai! Con trai! Hãy đến đây với ta.”
“Này, ngươi có bị ảo tưởng không vậy? ở đây làm gì có tiếng gọi nào, vả lại ngươi là một ngọn lửa làm gì có phụ thân phụ mẫu.”
“Ngươi không hiểu được đâu. Giọng nói này là đạo phát ra, ngươi không hiểu về đạo nên không thể nghe được. Ta cảm thấy giọng nói này rất quen, giống như ta và nó là đồng nguyên.”
“Đồng nguyên? Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ là một ngọn lửa khác?”
“Ta không biết. Ta cảm thấy phải đi theo giọng nói này.”
Nói rồi Hỏa Hỏa theo giọng nói bay đi. Tôn Kỳ vội vã chạy theo gọi: “Khoan đã! Chờ ta với.”
Hỏa Hỏa lững lờ bay, Tôn Kỳ đi ngay phía sau. Dường như Hỏa Hỏa biết chính xác đường đi, nó khá quyết đoán trong việc bỏ qua hay đi vào lối rẽ.
Nhờ có Hỏa Hỏa soi sáng, Tôn Kỳ mới nhìn rõ hình ảnh thực sự của đường hầm.
Những đường hầm này có cái cao cái thấp, cái rộng cái hẹp, vách hang là tinh thạch màu đen đỏ giống như màu máu đông.
Đi qua rất nhiều lối rẽ khiến Tôn Kỳ cũng đã mất đi khả năng định hướng, nếu đi lại đường cũ, hắn chỉ sợ cũng không nhận ra. Tôn Kỳ cảm giác như càng lúc mình càng đi xuống.
…
Tại một nơi bí ẩn nào đó, ngay sau khi Hỏa Hỏa xuất hiện, bỗng nhiên có một đôi mắt mở ra, một giọng nói như là tuyên cổ vĩnh hằng vang lên:
“Các ngươi cảm thấy sao?”
“Có, Tổ phụ có dị động.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao? đã bao lâu rồi Tổ phụ lại có dị động.”
“Lần trước cũng là lần duy nhất Tổ phụ dị động là khi Vân nhi tham gia Tế Tổ.”
“Vân nhi? Nộ Chiến, coi bộ ngươi vẫn còn thương nhớ đứa con này.”
“Vân nhi dù có ngỗ nghịch ta nhưng nó vẫn là đứa con xuất sắc nhất của ta. Ta vẫn luôn yêu thương nó.”
“Vậy nên ngươi mới không nỡ ra tay với hắn mà giam hắn trong ngục tối, để hắn từ từ đón nhận cái chết, chết trong đau khổ tuyệt vọng. Hắc… hắc… cách ngươi yêu thương cũng quá đặc biệt đi.”
“Hừ! đấy là chuyện của ta. Vẫn hơn ngươi không thể có nổi một nhi tử ra hồn.”
“Nộ Chiến, Mạo Tật các ngươi hãy thôi đôi co đi. Hiện giờ vẫn nên tìm hiểu chuyện gì xảy ra, vì sao Tổ phụ dị động.”
“Lần trước Tổ phụ dị động, sau đó Cổ Tự Vân thành đế mở ra một thời kỳ mới cho Ma tộc. Từ khi Cổ Tự Vân chết, Ma tộc đã không thể sinh ra vị đế thứ hai. Liệu lần này có phải Tổ phụ báo hiệu vị đế thứ hai sẽ ra đời?”
“Rất khó nói. Trong khoảng thời gian này, ta cảm thấy có rất nhiều sự kiện bất thường: Hỏa thạch giáng thế mang theo mười năm chữ chân ngôn. Chúng ta cũng đã từng thử lấy đi hỏa thạch nhưng không được.
Một tên tiểu ma lấy được vật kia trở thành cường giả sau đó bị chúng ta đoạt lại nhưng sau đó lại bị trộm mất đến bây giờ vật đó vẫn còn lưu lạc không rõ.
Gần ngàn năm trước, tại biên giới Ma giới xuất hiện khí tức của Tổ đánh xuyên từng hắc vân.
Sau đó không lâu Ma Hoàng Sơn sinh biến, còn có khí tức của kẻ đó lưu lại.
Bây giờ Tổ phụ lại sinh dị động.
Tất cả chuyện này nhìn như rời rạc nhưng ta cảm giác chúng đều liên quan với nhau, có một sợi dây liên kết tất cả chúng lại.”
“Vậy ngươi nói xem sợi dây đấy là gì?”
“Ta cũng không biết.”
“Ta thấy lời của ngươi tất cả đều là nói nhảm.”
“Bỏ qua chuyện đấy đi. Bây giờ, chúng ta nên tính xem nên làm thế nào?”
“Ta nghĩ một trong số chúng ta nên đến Tổ Địa kiểm tra.”
“Được rồi, hay là để ta đi.”
“Ừm… vậy việc này giao cho ngươi.”
…
Tôn Kỳ lúc này vẫn đang đi theo Hỏa Hỏa, hắn không biết được rằng nguy hiểm đang ập đến với hắn.
Càng đi tới ánh mắt Hỏa Hỏa càng thêm mê man giống như là bị thôi miên, giọng nói kia cũng chỉ mình nó nghe được, đang dẫn dắt nó từng bước tiến lên.
Tôn Kỳ cũng cảm thấy có sự không ổn.
Ma khí trong hang dày đặc như màn sương, trên vách hàng còn ẩm ướt ma dịch, nếu như là bình thường thì đây chắc chắn như động thiên phúc địa, bảo địa tu luyện. Nhưng không hiểu sao Tôn Kỳ lại cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Đi tiếp chỉ sợ cũng không có cái gì tốt, Tôn Kỳ quyết định gọi lại Hỏa Hỏa.
“Hỏa Hỏa, dừng tại đây thôi, ta cảm thấy có nguy hiểm.”
Đáp lại hắn chỉ có sự thờ ơ, Hỏa Hỏa vẫn tiếp tục tiến lên, đôi mắt của nó hoàn toàn mờ mịt, đã mất đi linh trí, giống như đang bị điều khiển. Tôn Kỳ cảm thấy không ổn vội đưa tay bắt lấy Hỏa Hỏa.
Nhưng khi hắn gần chạm tới Hỏa Hỏa thì hắn bất ngờ bị trượt chân té sấp mặt xuống đất. Hắn loạng choạng đứng dậy, nhưng dưới chân hắn ma dịch nhơn nhớt trơn trượt khiến hắn mãi không thể giữ vững thân hình.
Có phải hắn cảm nhận sai hay không??? mà dưới chân hắn mặt đất đang nghiêng đi!??
Không thể trụ vững, Tôn Kỳ trượt dài trên máng. Hỏa Hỏa lúc này cũng đang phi tốc tiến về phía trước.
Tôn Kỳ bị lăn lên lộn xuống, đảo qua đảo lại liên tục trong ống trượt, đầu óc hắn quay cuồng, móng tay hắn cố cấu vào thành vách nhưng vô vọng, mọi thứ quá trơn trượt.
A a a a… Ầm! Tôn Kỳ té xuống đập mặt xuống đất.
Hắn gian nan đứng lên, nắn lại khớp vai bị trật. Hắn nhìn quanh phát hiện Hỏa Hỏa vẫn còn khiến hắn thở phào yên tâm.
Nơi đây là một cái động lớn, trần cao ngàn thước, rộng hơn ngàn thước, động thông hướng rất nhiều ám lộ. Thỉnh thoảng lại có từng tiếng rít chói tai từ ám lộ phát ra, khiến cho Tôn Kỳ rợn cả tóc gáy, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Tôn Kỳ cố lấy lại bình tĩnh, gọi Hỏa Hỏa:
“Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?” Hỏa Hỏa lặng thinh lơ lửng trên không. “Không biết cũng không sao. Ngươi thấy đấy nơi này cũng không có ai, chỉ sợ ngươi đã nghe nhầm. Đi đến đây là được rồi chúng ta quay lại thôi.” Hỏa Hỏa vẫn không đáp lại. Rồi đột nhiên Hỏa Hỏa bay về một đầu ám lộ.
Tôn Kỳ vội chạy theo:
“Này đừng đi, đợi ta với.”
Tôn Kỳ vừa đuổi tới cửa đầu ám lộ thì chợt có một tiếng vút xé gió, Tôn Kỳ giật mình, theo bản năng nghiêng người tránh né.
Phốc! máu tươi vẩy ra, một vết chém dài từ vai trái xuống dưới sườn phải. Tôn Kỳ giậm chân lui lại. Ngay lập tức một lưỡi đao bay tới, nhưng may mắn chỉ chém sượt qua quần áo chưa chém vào da thịt.
Tôn Kỳ vội lùi xa, đồng thời lấy đan dược nuốt vào.
Từ trong ám lộ bò ra một quái vật giống như bọ ngựa, toàn thân nó màu đen, ánh mắt màu đỏ máu như hai viên hồng ngọc, chân trước là một đôi lưỡi liềm sắc nhọn, trên một lưỡi liềm còn đang dính máu của Tôn Kỳ, con quái vật không có cánh như bọ ngựa, bao trùm toàn thân là lớp vảy cứng mọc đầy gai nhọn.
Bốn chân tiến lên, con bọ ngựa từ từ áp sát Tôn Kỳ, hai liêm đao giơ lên sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Tôn Kỳ thực sự không ngờ trong này lại còn có sinh vật sống, đã thế còn có vẻ rất linh trí và hung hãn. Tôn Kỳ hít một hơi sâu, gạt bỏ chuyện nguồn gốc của con quái vật sang một bên, hắn hiện tại cần nhanh chóng giết chết con bọ ngựa này.
Tôn Kỳ vỗ hồ lô lấy ra trường thương, đã từ rất lâu hắn chưa chiến đấu, nhưng ý thức chiến đấu của hắn không hề mất đi.
Tôn Kỳ không chần chờ nữa, hắn chủ động tiến công trước. Mũi thương chỉ xuống chà xát vào mặt đất tóe ra những tia lửa.
Khi còn cách con bọ ngựa mười thước, Tôn Kỳ giậm chân bật nhảy, hắn cầm thương từ trên trời giáng xuống. Con bọ ngựa giơ hai liêm đao đón đỡ.
Keng! Một tiếng vang lên. Tôn Kỳ cảm giác như vừa đập vào một khối khoáng thạch.
Tôn Kỳ vuốt nhẹ mũi thương, ngọn lửa bốc cháy dọc theo thân thương, ngọn lửa phun ra đầu thương làm mù tầm mắt con bọ ngựa. Tôn Kỳ lập tức bắt lấy cơ hội, mũi thương chuyển một cái đâm vào giữa khớp nối trên cổ, mũi thương xoay tròn xoắn nát cổ con bọ ngựa.
Con bọ ngựa toàn thân đổ sụp, thân thể nó dần dần hóa lỏng biến thành một bãi nước đen nồng đậm ma khí.
Tôn Kỳ có một cái suy đoán táo bạo: con bọ ngựa này rất có thể do ma khí nồng đậm kết hợp với niệm ngưng tụ mà thành. Suy đoán này rất có khả năng vì nơi đây thứ gì cũng không có, chỉ có niệm và ma khí là vô cùng vô tận, trải qua thời gian dài dằng dặc, cả hai kết hợp với nhau tạo thành sinh vật này cũng là dễ hiểu.
Trước đây tại trong hầm mỏ, Tôn Kỳ cũng đã gặp những sinh vật tương tự, chỉ là không có ngưng thực, mạnh mẽ và linh trí như con bọ ngựa này.
Nhưng Tôn Kỳ đã không còn thời gian tìm hiểu, Hỏa Hỏa đang đi xa, hắn chỉ còn trông thấy ánh lửa mờ mờ, hắn cần nhanh chóng đuổi theo, nếu ở trong đây mất dấu Hỏa Hỏa thì có thể sẽ không bao giờ tìm được nó.
Tôn Kỳ lao vội vào trong ám lộ. Chạy được một quãng thì hắn giật mình phát hiện xung quanh mình chợt sáng lên những đốm đỏ. Tôn Kỳ trán toát mồ hôi, điều hắn không mong muốn đã thành sự thật, ở trong đây còn có rất nhiều con quái vật.
Tôn Kỳ cầm thương chỉ xéo mặt đất từ từ tiến lên, chỉ mong những con quái vật này không coi hắn là địch.
Không khí lúc này im lặng đến đáng sợ, vô số ánh mắt đỏ vẫn đang dõi theo Tôn Kỳ rồi bất chợt một tiếng rít vang lên. Tất cả các đốm đỏ đồng loạt động.
Tôn Kỳ lao thẳng về phía trước, từng cái phong nhận chém tới, hắn xoay thương chống đỡ.
Keng… keng… keng… âm thanh va chạm vang lên liên hồi. Hỏa thương bốc cháy cuồng mãnh tấn công, nhưng mà quái vật nhiều lắm, hắn giết bao nhiêu cũng không hết.
Phốc… phốc… phốc… Tôn Kỳ không ngừng bị chém trúng, nếu tiếp tục như vầy, hắn sớm muộn cũng bị chém chết. Tôn Kỳ cắn răng vỗ hồ lô, bên trong bay ra rất nhiều phi đao và kim châm. Đến lúc này hắn buộc phải sử dụng thần thức.
Tôn Kỳ cầm thương chống đỡ, phi đao và kim châm thì tấn công. Trong cơn điên cuồng chém giết, Tôn Kỳ đã dùng hết sức lực bản thân mở ra một con đường máu.
Một lúc sau, Tôn Kỳ lao ra khỏi đường hầm, lại là một cái động lớn khác. Tôn Kỳ quần áo rách nát, trên người ngang dọc vết thương máu chảy không ngừng, còn có một lưỡi liêm đao gãy đang cắm vào đùi hắn, hắn đã trọng thương.
Phía trước hắn, trong một ám lộ ánh lửa đang hắt ra, hẳn là Hỏa Hỏa mới đi vào không lâu, Tôn Kỳ thở phào, ít nhất hắn vẫn chưa mất dấu Hỏa Hỏa.
Tôn Kỳ rút ra lưỡi liêm đao nhanh chóng nuốt vào đan dược, chuẩn bị tiến lên. Nhưng bất chợt hắn nghe được tiếng rít kéo dài, trong một đầu ám lộ những đốm đỏ liên tiếp hiện ra như quái vật mở mắt. Tôn Kỳ nghiêm sắc mặt chuẩn bị chiến đấu. Nhưng rồi lại có một đầu ám lộ hiện ra đốm đỏ, rồi lại thêm một đầu ám lộ khác, rồi lại một đầu ám lộ khác, các đầu ám lộ liên tiếp sáng lên những đốm đỏ.
Tôn Kỳ trong lòng tuyệt vọng. Ta phải chết ở đây sao?