Thấy Tôn Kỳ tỉnh dậy, bọn trẻ xúm lại chỗ hắn.
“Cậu tỉnh rồi!” một cậu bé cười tươi mở miệng.
“Bọn họ nói cậu giết được sói, có thật không?” một cô bé khác mở miệng.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn bọn chúng, ấn tượng đầu tiên là đẹp, đẹp hoàn mỹ, đẹp như tượng. Mấy đứa trẻ này tên nào cũng da trắng má hồng, đôi mắt to tròn long lanh, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt mỗi đứa một vẻ mười phân vẹn mười.
Hắn lúc trước đoạt xá tên Thần tộc này không có nhiều để ý, nhưng hình như tên này cũng có ngoại hình không kém.
Những tên Thần tộc này ngoại hình giống hệt Nhân tộc, chỉ có đẹp hơn mà thôi. Hắn được biết một đặc điểm nổi bật của Thần tộc là đôi cánh nhưng hắn thấy mấy đứa trẻ này không có, hắn cũng không cảm giác mình có cánh.
Đám nhỏ hỏi dồn dập, Tôn Kỳ lại ngơ ngơ. Một tên tiểu Thần tộc tỏ ra người lớn, nói:
“Các cậu im lặng đi, người ta mới tỉnh dậy, đừng làm người ta sợ.”
Đám nhỏ nghe xong, đều yên tĩnh, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên, các ngươi đều ngoan ngoãn như vậy. Hắn thấy được sự ngây thơ, chân thật trong mắt bọn chúng, giống như trang giấy trắng vậy. Tôn Kỳ nhớ, ở Ma giới, bằng tuổi này ai cũng đã là tiểu lưu manh, Nhân tộc tuổi này cũng đã là lao động chính trong gia đình.
“Các ngươi tránh ra.” một tiếng bé gái non nớt vang lên, tách ra đám nhỏ, một bé gái mang đến cho hắn một ly nước, ân cần nói: “Ngươi uống đi!”
Tôn Kỳ cầm ly nước, cảm giác mát lạnh, đưa lên miệng nhấp, một dòng nước thanh mát chảy vào trong cổ họng. Tôn Kỳ đặt ly nước xuống bên cạnh, hỏi:
“Đây là đâu?”
Đám trẻ nhìn nhau gãi đầu, một tên mở miệng:
“Không biết! người lớn nói bọn ta chờ ở đây.”
“Phải chờ bao lâu?” Tôn Kỳ hỏi.
“Không biết, người lớn không nói.”
“Các ngươi không hỏi sao?”
“Không, hỏi làm gì, người lớn nói chờ thì cứ chờ thôi.”
“Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” câu này là Tôn Kỳ hỏi mỉa mai, nhưng mà bọn trẻ lại không nhìn ra, vẫn thành thật trả lời.
“Không biết, có lẽ là một tuổi.”
“Ngươi tên gì?”
“Không biết.”
Tôn Kỳ hoàn toàn bó tay với lũ trẻ này rồi, hỏi cái gì cũng không biết, bọn chúng giống như những đứa trẻ to xác vậy, hoàn toàn mù tịt về thế giới thường thức.
“Sao ngươi hỏi nhiều vậy? người lớn nói sao thì nghe vậy đi.” đứa trẻ có vẻ lớn nhất tỏ ra không vui nói.
Tôn Kỳ vỗ trán bất lực, hắn bị trách ngược rồi.
“Các ngươi đừng làm bạn ấy sợ.” một cô bé khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo đứng ra giải vây cho Tôn Kỳ. Cô bé cầm tay Tôn Kỳ, chỉ vào vết sẹo hỏi: “Có đau không?”
Vết sẹo, nhắc mới nhớ, một vết sẹo nhỏ mà thôi, hắn dường như đã quên mất.
Đám trẻ này rất nhanh quên đi chuyện trước đó, tập trung hết vào vết sẹo và trận chiến với sói của hắn.
Tôn Kỳ cảm thấy đám trẻ ngây thơ này có thể lợi dụng được, vậy là hắn ba hoa về việc mình đã chiến đấu và giết con sói ra sao.
Đám trẻ nghe mà tròn mắt, há hốc miệng. Bọn chúng nghe mà không một chút nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng.
Đang lúc Tôn Kỳ kể chuyện lên cao trào thì cánh cửa bị hai giáp sĩ đẩy ra, một vị trung niên bước vào, nhìn đám trẻ, nghiêm sắc mặt nói:
“Đại lễ Khai Nguyên chuẩn bị bắt đầu, các ngươi nhanh chỉnh đốn trang phục theo ta.”
Bọn trẻ vội vàng chạy về giường mình chỉnh trang y phục, Tôn Kỳ thoáng chốc bơ vơ một mình. Hắn ngẩn ngơ, lũ trẻ này đúng là…
Vị trung niên nhìn thấy Tôn Kỳ ngẩn ngơ tưởng hắn chưa khỏe hẳn, nên ra lệnh cho hầu nữ bên cạnh:
“Các ngươi giúp Thần tử thay đồ.”
Hai người hầu nữ bước lên, Tôn Kỳ nhìn bọn họ mà ngạc nhiên trong lòng: Nhân tộc! hai hầu nữ này là Nhân tộc.
Khi Tôn Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bọn họ đã lột áo cậu, Tôn Kỳ đỏ mặt xấu hổ, vội kêu:
“Từ từ đã...”
Hắn là nam nhân a, tự nhiên tại giữa phòng giữa bao nhiêu ánh mắt bị hai người nữ thay đồ, hắn không ngại mới là lạ.
Vị trung niên Thần tộc nghe Tôn Kỳ kêu lại hiểu lầm, trách mắng hai hầu nữ:
“Các ngươi nhẹ tay. Thần tử đang bị thương, nếu vết thương hở miệng các ngươi sẽ bị trọng phạt.”
Hai vị nữ hầu vội quỳ sụp xuống tạ tội, giống như bọn họ vừa gây ra tội ác không thể tha thứ.
Tôn Kỳ vội nói:
“Không sao! không sao! các ngươi tiếp tục thay đồ.”
Sau đó, Tôn Kỳ bị lột sạch, hầu nữ cẩn thận thay cho hắn bộ đồ mới. Hắn có chút đỏ mặt xấu hổ, tất cả ánh mắt dồn về phía hắn, nhưng không có ý soi mói cơ thể hắn, bọn họ chú ý nhiều hơn vào vết thương trên tay hắn. Tôn Kỳ lại hiểu lầm khiến hắn chỉ muốn nhanh nhanh thay xong đồ.
Tôn Kỳ không biết được rằng tại Thần giới, quan niệm về tính dục rất khác với những gì hắn hiểu. Thần tộc không dung tục như hắn nghĩ, bọn họ coi cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo của Sáng Thế Chủ, là kết tinh của quy tắc đại đạo nên được trân trọng, ngắm nhìn và ca tụng.
Một lúc sau, thay đồ đã xong, quãng thời gian xấu hổ của hắn cũng đã qua. Tôn Kỳ cùng đám trẻ ngoan ngoãn xếp thành hai hàng theo sau lưng vị Thần tộc trung niên.
Bước ra ngoài, ánh nắng sáng chói, Tôn Kỳ hít một hơi sâu, cảm giác trong không khí có một loại năng lượng kỳ lạ. Ngay lúc này, đạo tâm của hắn nhảy lên vui mừng như một đứa trẻ được cho kẹo. Tôn Kỳ nhíu mày, chuyện gì thế này.
Trung niên Thần tộc dẫn lũ trẻ đến một quảng trường lớn, hai bên giáp sĩ cất kèn thổi vang, cờ đủ màu sắc bay phấp phới, trên trời cao từng cánh hoa nhẹ rơi xuống.
Trung niên Thần tộc dừng bước trước thảm đỏ, quay đầu nhìn bọn hắn cười nói:
“Tiếp theo là con đường của các ngươi.”
Sau đó ông lui tránh sang một bên.
Những đứa trẻ khuôn mặt háo hức cùng một chút bỡ ngỡ, sau vài giây không biết phải làm gì, dưới sự động viên của những Thần tộc đứng bên ngoài, bọn chúng bắt đầu bước đi trên thảm đỏ.
Hôm nay bọn chúng là nhân vật chính, mọi ánh mắt đều đổ dồn về. Đi hết thảm đỏ là một đài cao. Trên đài cao, một vị Thần tộc bước lên trước, ngũ dực mở rộng, hào quang tỏa chiếu, trong tay cầm một tờ thiên thư. Hắn lớn tiếng đọc:
“Chúc tụng Ngài, là khởi nguyên cũng là kết thúc, đã sáng tạo ra vạn vật vạn sự cùng muôn loài trên trời dưới biển. Hôm nay chúng con xin dâng lên những tiểu thiên thần này cho Ngài trong nghi lễ Khai Nguyên, xin ngài luôn che chở cho bọn chúng. Xin vâng!!!” kết câu vị Thần tộc này đặt tay lên ngực trái cúi đầu, những Thần tộc xung quanh cũng làm điều tương tự.
Tôn Kỳ nheo mắt, “ngài” trong miệng bọn hắn là ai? chẳng lẽ là Thần Tổ.
Mở lễ đã xong, vị Thần tộc này tiếp tục:
“Các tiểu Thần hãy tiến lên phía trước đón nhận hồng phúc mà Ngài ban cho các ngươi.”
Đám trẻ háo hức bước lên bậc thang tiến lên đài, mỗi bước tiến lên bọn chúng đều tắm trong hào quang, đám trẻ đều tỏ ra vui thích, hưởng thụ. Tôn Kỳ đứng trước bậc thang đầu tiên khá bối rối và phân vân, hắn biết thân phận mình là thế nào, hắn lo bước lên trên sẽ bị phát hiện, ai biết được bậc thang này có công năng kỳ diệu gì, lỡ như có thể phân biệt được Thần tộc hay không Thần tộc thì sao?
Có vài đứa trẻ rụt rè sợ hãi không dám bước lên như hắn. Đám Thần tộc bên ngoài vỗ tay cổ vũ, bọn chúng có thêm can đảm, dũng cảm bước ra bước đầu tiên. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tôn Kỳ, nếu mà hắn vẫn đứng yên, chỉ sợ cũng sẽ bị phát hiện.
Tôn Kỳ hít một hơi sâu, không còn cách nào khác, hắn thu liễm tất cả khí tức bản thân, nhấc chân đạp lên bậc thang.
Một luồng hào quang chiếu qua hắn, Tôn Kỳ nín thở chờ kết quả. May mắn! không có gì cả. Hắn phát hiện hào quang này đang tẩy lễ thân thể, tăng thêm một ít sức mạnh cho hắn. Tôn Kỳ thêm phần yên tâm, hắn ngẩng đầu nhìn, đếm được có tổng cộng 777 bậc thang. Nhanh nhất đã đi được hơn 30 bậc, chậm nhất thì là hắn mới bước lên được một bước.
Tôn Kỳ nhấc chân bước lên bước thứ hai, vẫn không có gì đặc biệt. Khi bước lên bậc thứ 10, hắn chợt cảm giác có một cỗ áp lực nhẹ đè lên vai, hắn tính toán cỗ áp lực này tương đương một ký. Không là gì với hắn cả!
Hắn ngẩng đầu nhìn đám trẻ, bọn chúng đã không còn bước ngay hàng thẳng lối, mà mỗi tên rẽ ra một đường, thần thái bọn chúng cũng rất đa dạng, có tên thư thái, có tên giận dữ, có tên vui vẻ, có tên nhăn mặt cực nhọc…
Hắn tiếp tục bước lên, trọng lực cũng theo đó gia tăng, nhưng mỗi bậc cũng chỉ như ném thêm một viên sỏi lên vai, vẫn không phải là vấn đề lớn. Hắn nhìn tên đi ngay phía trước mình tại bậc thứ 70 đang gù vai nhăn mặt như vác theo một bao tải nặng. Xem ra tại bậc thứ 70 trọng lực đã rất đáng kể.
Tên này bước lên bậc thứ 100 thì đã đến cực hạn. Tôn Kỳ muốn xem hắn sẽ làm thế nào? Tên này sải bước sang ngang, trọng lực liền tiêu tán, hắn lại đứng thẳng lưng, trên nét mắt đầy vẻ vui sướng hạnh phúc.
Tôn Kỳ lấy làm lạ, chuyện gì đã xảy ra, vì sao đang cực khổ lại hóa ra vui sướng? Hắn không biết, nhưng hắn có thể thử.
Tôn Kỳ bắt chước bước sang ngang, trọng lực lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc du dương bên tai, hắn lấy làm lạ tiếp tục tiến lên, âm nhạc bắt đầu trở nên phức tạp.
Tôn Kỳ lại bước sang ngang, tiếng nhạc không còn, thay vào đó là hình ảnh bầy linh cẩu đang đánh nhau với một con sư tử. Hắn tiến lên thì cảnh đánh nhau càng dã man, có máu chảy, có đầu rơi.
Tôn Kỳ lúc này đã hiểu 777 bậc thang này là để kiểm tra tính cách sở thích, nên vấn đề không phải là bước lên nhanh nhất, xa nhất mà là tìm được thứ thích hợp mình nhất.
Tôn Kỳ mỉm cười, cách giáo dục của Thần tộc cũng thật thú vị.
Tôn Kỳ tiếp tục thử nghiệm, sau đó hắn đếm được có 77 loại kiểm tra, nếu một người có thể bước đi trên một đường thẳng chứng minh hắn rất có thiên phú về mặt đấy. Tôn Kỳ suy nghĩ: hắn lên chọn cái nào thiên phú?
Là âm nhạc, pháp thuật, chế tác hay sức mạnh, dẻo dai, kiên trì, sắc bén.