Bây giờ Tửu Lão biết đâu mà tìm, hắn đâu có biết nơi ở của Tửu Lão.
Một lúc sau, bình tĩnh lại, Tôn Kỳ thở ra tự an ủi, mỗi cuốn công pháp này cũng có ba điểm, coi như hắn được 12 điểm miễn phí, cũng coi như không tệ. Được rồi, bỏ qua cho lão.
Hắn trở về biệt phủ chuyên tu Phá Tâm Chưởng và Thượng Thảo Bộ. Tu luyện hai bộ công pháp này với hắn không khó, nên nhớ hắn có kinh nghiệm tu luyện từ Ma giới tới Yêu giới, hắn thậm chí còn chỉnh sửa một chút hai bộ công pháp này để phù hợp với thể trạng của bản thân.
Bình thường với những người khác có thể phát huy tối đa 80% công pháp, chỉ có người sáng lập mới hoàn toàn phát huy 100% công pháp, nhưng thông qua chỉnh sửa Tôn Kỳ có thể phát huy đến tiệm cận 100% công pháp.
Một tháng thời gian là đủ để hắn nắm vững hai môn công pháp này. Tiếp theo hắn nghiên cứu bốn cuốn công pháp nguyên tố. Bốn cuốn này tương đối đơn giản, chỉ một thoáng là hắn đọc xong.
Tôn Kỳ búng tay một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, tiếp theo nước, khí, đất lần lượt xuất hiện. Bốn nguyên tố bay nhảy vòng quanh tay hắn. Theo như trong sách thì đến đây là hết, sách chỉ dạy làm sao tạo ra bốn loại nguyên tố, còn vận dụng thế nào thì không có nói.
Hèn gì Thần tộc xếp công pháp nguyên tố vào nhóm điểm thấp, đa số đều không thèm tu luyện. Mức độ này thì ngoài việc đun nước nấu cơm thì có thể làm được gì?!
Nhưng mà hắn tu luyện qua vô số các loại thuật pháp, lại nhìn thấy từ trong công pháp này mỗi chữ đều ẩn chứa đạo lý, nhưng rốt cuộc là thứ gì hắn cũng không thể nhìn rõ, có lẽ phải từ từ nghiên cứu.
Hiện tại bây giờ là kiếm điểm.
Tôn Kỳ tiến tới Nhiệm Vụ Điện. Nơi đây khá tấp nập kẻ đến người đi, có nhiều bảng thông báo lớn treo trên không, có thông báo nhiệm vụ, có tìm tổ đội, có báo tin kỷ lục, có tìm đồ…
Rất nhiều người đang ngước đầu nhìn tìm nhiệm vụ phù hợp với mình. Khi tìm được nhiệm vụ thích hợp, bọn họ giơ lên thẻ định danh. Bảng thông báo và thẻ định danh sẽ kết nối với nhau, sau đó xác nhận nhiệm vụ đã được nhận.
Ở bên cạnh nhiệm vụ sẽ nhảy lên một số, báo hiệu lại có thêm một người nhận nhiệm vụ thành công.
Các nhiệm vụ không giới hạn người nhận nhưng không phải tất cả người hoàn thành nhiệm vụ đều được nhận thưởng.
Ví dụ như nhiệm vụ thu hoạch 10 quả Đường Linh Lăng, có tên vừa giao đủ 10 viên thì nhiệm vụ đóng lại, những tên phía sau chỉ có khóc ròng, tốn công tốn sức mà không được gì. Sau đó, bọn hắn có ba lựa chọn: thứ nhất giữ lại quả Đường Linh Lăng chờ nhiệm vụ tương tự, thứ hai sử dụng trước khi quả hư, thứ ba đem bán.
Vì những lẽ này mà bên ngoài Nhiệm Vụ Điện có rất nhiều Thần tộc trải tấm vải bày đồ bán.
Để tránh gặp những trường hợp như thế này, học viên thường thành lập nhóm để làm nhiệm vụ. Sẽ có một tên chuyên ở trong Nhiệm Vụ Điện, gặp nhiệm vụ tốt liền nhận lấy, sau đó thông báo cho những người bên ngoài thực hiện. Hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả cùng chia nhau điểm theo công sức bỏ ra.
Ngoài thông báo nhiệm vụ nơi đây còn cho phép mở nhiệm vụ hoặc mua đồ vật.
Tôn Kỳ nhìn quanh, có rất nhiều loại nhiệm vụ. Nhiệm vụ dễ thì ít điểm nhiều người giành, nhiệm vụ khó thì hắn làm không được. Có nhiệm vụ dễ, điểm cao nhưng tốn quá nhiều thời gian như: trồng Phỉ Thúy Trúc một trăm đốt, nên biết Phỉ Thúy Trúc mỗi đốt tốn thời gian mười năm, 100 đốt là một ngàn năm, hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Tôn Kỳ chợt chú ý tới nhiệm vụ săn giết Yêu thú.
Mấy năm trước Yêu thú bạo loạn, gây hại thế gian, suýt nữa hại đến Thần tộc tân sinh. Thần Sứ cùng một nhóm Thần tộc phong thần trong cơn tức giận đã ra tay huyết tẩy rất nhiều Yêu tộc, nhưng mà Yêu thú chạy loạn vẫn còn rất nhiều, phần lớn là Yêu tộc cấp thấp. Nhiệm vụ tiêu trừ những Yêu thú này giao lại cho các học viên.
Thần tộc chia Yêu thú thành 12 cấp: cấp 1 không có yêu khí cũng chính là dã thú trong cách định nghĩa của Tôn Kỳ, cấp 2 đã có một chút yêu khí, tiếp theo cứ theo mức độ yêu khí phân chia cho đến cấp 12.
Truy kỹ ra thì Yêu thú bạo loạn cũng có một phần trách nhiệm của Tôn Kỳ. Được rồi! hắn nhận nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ này đã có mấy ngàn người nhận, nhiệm vụ kết thúc khi không còn Yêu thú lảng vảng gần trăm vạn dặm lục đảo trùng thiên.
Tôn Kỳ đưa lên thẻ định danh nhận nhiệm vụ này. Rất nhanh, hắn được xác nhận thông tin.
Trên tấm thẻ của hắn hiện lên thông tin chi tiết.
— QUẢNG CÁO —
Giết Yêu thú cấp 1 được 1 điểm, cấp 2 được 2 điểm, cứ thế mà tính. Không giới hạn số lượng Yêu thú bị giết. Khi giết xong, thẻ định danh sẽ tự động tính điểm, những vật phẩm từ Yêu thú thuộc về học viên.
Ngoài ra trên tấm thẻ còn xuất hiện bản đồ khoanh vùng những bãi săn Tôn Kỳ có thể đến, những nơi khác hoặc là không có Yêu thú hoặc là Yêu thú vượt quá cấp độ của hắn.
Trước khi lên đường Tôn Kỳ ghé qua khống thú hệ thuê một con ngựa một sừng giá một điểm một tuần.
Ba tháng sau, hắn đến một khu rừng xanh nhưng không nguyên sinh, hắn phát hiện có nhiều dấu chân và lối mòn, không cần thông minh cũng biết mấy tên nhận nhiệm vụ trước đó đã đi qua đây nhiều lần, chỉ sợ không còn thứ gì cho hắn săn. Tôn Kỳ quyết định tiếp tục tiến sâu vào trong rừng.
Phốc! Một con khỉ bị hắn chém chết, quả nhiên đi vào sâu mới phát hiện được Yêu thú. Trên tấm thẻ định danh tinh lên một tiếng, một điểm được cộng vào.
Con khỉ này là Yêu thú cấp 1, đối với hắn thực sự quá dễ, không có tính thử thách, hắn quyết định tiến vào khu vực có Yêu thú cấp 2.
Đúng lúc này có một tràng tiếng nổ vang lên, cây cối đổ rạp, một nhóm Thần tộc đang chạy như điên, phía sau là con hà mã khổng lồ cao tới 10 mét đang đuổi theo sau.
Tôn Kỳ ngay lập tức thu lại khí tức lẩn trốn, dựa theo yêu khí mà con hà mã phát ra thì có thể xác định là Yêu thú cấp 4, vượt ngoài thực lực biểu hiện của hắn lúc này.
Nhưng mà hắn đã bị phát hiện, một tên Thần tộc thấy hắn thì sáng mắt như vớ được cọng rơm cứu mạng:
“Học huynh cứu với!”
Tôn Kỳ quay đầu hừ lạnh không vui, hành động này của tên kia đã lộ hành tung của hắn bị con hà mã chú ý tới.
Nhìn thấy mặt Tôn Kỳ, tên này kinh ngạc:
“Là ngươi, tên ăn may!”
Mấy tên này là học viên học đường năm nhất giống như Tôn Kỳ nên rất nhanh nhận ra hắn. Trong cuộc thi vừa rồi Tôn Kỳ xếp hạng 1000, rất nhiều người không phục cho rằng là ăn may. Còn Tôn Kỳ không nhận ra bọn hắn, hạng thua cuộc mà thôi.
“Hắc, hắc… ngươi may mắn như vậy hay là giúp bọn ta dụ con heo này đi.”
Tôn Kỳ không để ý, heo với hà mã còn không phần biệt được còn dám xông vào sâu, hắn lập tức đổi hướng chạy.
Ba tên này cười lạnh cũng đổi hướng theo hắn.
“Ba tên khốn các ngươi muốn chết hay sao?” Tôn Kỳ giận dữ quát mắng.
“Hắc, hắc… giận dữ làm gì! nhờ ngươi giúp bọn ta một chút.” một tên cười nói.
Sau đó bọn chúng phóng lên trước Tôn Kỳ, tay bóp vỡ một viên minh văn, truyền tống bọn chúng đến một nơi khác cách đó trăm mét.
Thoáng chốc mất đi ba mục tiêu, trước mắt con hà mã chỉ còn lại Tôn Kỳ, hắn trở thành mục tiêu duy nhất.
Tôn Kỳ nghiến răng xem ra ba tên này đã sớm dự mưu tìm đệm lưng, gặp đúng hắn xuất hiện nơi đây.
Tức giận về phần tức giận, hắn vẫn nên trước tiên giải quyết khó khăn trước mắt.
Tôn Kỳ thúc ngựa một đường chạy vội. Cũng may con hà mã tuy lực lượng mạnh nhưng tốc độ không hơn ngựa một sừng. Hắn vẫn có thể giữ khoảng cách với con hà mã.
Một truy một chạy cứ thế băng băng qua cánh rừng. Ba tên kia đứng một góc mỉm cười đắc chí.
Tôn Kỳ điều khiển con ngựa chạy vào một hẻm núi, hai bên vách đá dựng đứng, ở giữa là con đường hẹp khoảng 3 mét, chỉ vừa cho kỵ mã của hắn chạy vào.
Ầm! con hà mã lao tới, ngay lập tức bị mắc kẹt giữa hẻm núi.
Tôn Kỳ thắng dây cương, quay đầu, đạp lên yên ngựa phóng lên, hạ xuống đầu con hà mã.
“Nhìn vào mắt ta!”
Tôn Kỳ dùng tiếng hà mã để nói chuyện, con hà mã bị khớp vô tình làm theo. Nó thấy được tròng mắt kia như là thâm uyên luyện ngục, hàng vạn sinh linh đang kêu gào thống khổ.
Con hà mã sợ đến nỗi sùi bọt mép, hai mắt trắng dã. Bốp! Tôn Kỳ giáng một quyền lên đầu nó.
“Hừ! ai cho ngươi ngủ chứ! ta có chuyện muốn hỏi.”
Con hà mã tỉnh lại trong sợ hãi, đây là bản năng sợ hãi như thỏ sợ sư tử vậy.
Tôn Kỳ bắt đầu tra hỏi nó về chuyện trong khu rừng, đặc biệt là nơi sống của các Yêu thú khác.
Hắn bỏ qua việc sưu hồn. Tôn Kỳ từ lâu đã biết sưu hồn tuy tốt nhưng thường bị ý chí, tình cảm, tư duy của nạn nhân ảnh hưởng, tuy rất ít nhưng lâu dần sẽ khiến tâm chí lạc lối, nghi ngờ chính bản thân mình.
Tới Thần giới hắn lại càng dứt khoát hạn chế sưu hồn, nếu có thể hắn thật sự không muốn dùng đến. Vì Thần tộc dạy cho hắn biết muốn Thần hồn thành đạo cần phải tinh khiết.
Tra hỏi xong, Tôn Kỳ một chưởng đánh nổ não con hà mã, cướp đi yêu hạch, thân thể này không có giá trị, hắn vứt đi.
…
Tối, trăng lên cao.
Ba tên Thần tộc ngồi quây quần bên đống lửa.
“Hai ngươi nói xem hắn có sao không?”
“Con heo kia quá mạnh, chỉ sợ hắn không chống nổi.”
“Chắc không đâu, hắn vận khí tốt như vậy, làm sao có thể chết được.”
“Nếu như hắn chết, liệu… liệu… chúng ta có bị truy cứu.” một tên tỏ ra sợ sệt nói.
“Không đâu! hắn chết là do con heo kia.” một tên khác trấn an.
“Nhưng mà do chúng ta...”
“Im miệng! không được nhắc đến chuyện này. Nếu có bị hỏi phải nói là chúng ta chưa bao giờ gặp hắn. Tất cả chỉ là tai nạn không liên quan gì đến chúng ta.”
“Nhưng ta sợ...”
“Hừ! sợ hắn chết? vậy ngươi có sợ mình chết không? chúng ta bị đuổi gắt mấy ngày trời, đều đã sức cùng lực kiệt, một khi bị nó đuổi kịp chắc chắn phải chết. Lấy một mạng hắn đổi ba mạng chúng ta, bất kỳ Thần tộc trưởng lão nào có biết cũng đồng tình với chúng ta.”
“Nói như vậy chúng ta phải cám ơn hắn chết thay cho chúng ta.”
Đúng lúc này, có tiếng cười lớn:
“Ơn nghĩa gì, tiền bạc là chính.”
Ba tên Thần tộc nghe tiếng dựng tóc gáy, vội vàng đứng dậy thủ thế.
Tôn Kỳ từ trên cây nhảy xuống, nhìn bọn chúng nở nụ cười.
“Ngươi… ngươi chưa chết?” một tên chỉ Tôn Kỳ không tin hỏi.
“Ngươi muốn ta chết lắm sao?” Tôn Kỳ nhìn hắn, cười thâm ý.
“Ngươi… chúng ta… con heo kia… thế nhưng...” một tên lắp bắp nói.
“Câm miệng đi! ta ở đây không phải là muốn giải thích với các ngươi.” Tôn Kỳ hừ lạnh.
“Vậy ngươi muốn gì?” một tên hỏi.
“Không phải đã nói rồi sao? giao hết điểm ra đây!” Tôn Kỳ há miệng ăn cướp.
“Ngươi muốn ăn cướp? đừng hòng! bọn ta có ba người không sợ ngươi.” một tên hùng hổ nói.
Tôn Kỳ nhếch mép cười:
“Vậy các ngươi suy nghĩ cho kỹ. Ta bây giờ trở về báo cáo chuyện này lên Pháp Gia, các ngươi nghĩ bọn họ sẽ phạt thế nào? lấy đồng đội ra làm bia đỡ đạn, thấy chết không cứu, tội này sẽ không đơn giản chỉ vài điểm số. Các ngươi có chắc là không muốn đưa?”
Nghe đến hai chữ Pháp Gia, ba tên này đã run lên.
“Hay là đưa cho hắn đi?!?”
“Đây thế nhưng là mấy tháng công sức của chúng ta.”
“Điểm có thể kiếm lại được mà nhưng nếu bị Pháp Gia phạt… ta thật không muốn đến Pháp Gia.”
Ba bọn chúng sau một hồi bàn nhau, cuối cùng đành giao ra điểm của mình.
“Nhưng ngươi phải hứa không được truy cứu chuyện này nữa.”
“Được, ta hứa.” Tôn Kỳ gật đầu hứa rất dứt khoát.
Ba tên này đành ngoan ngoãn giao ra hết số điểm. Thần tộc vẫn là như thế chân thật, tin tưởng một lời hứa không bằng cớ.
“Cút!” Tôn Kỳ quát.
Ba tên như chó con bị mắng, cong đuôi chạy mất.
Tôn Kỳ cười lạnh, nếu là trước đây lừa hắn, hắn đã sớm cho bọn chúng một cái chết tàn khốc, nhưng bây giờ như vậy là được rồi.