Tôn Kỳ đứng dậy, biến mất tại chỗ.
Tại một nơi cách xa khu vực ba đỉnh, đám Đường Lang Vương, Chử Điểu Vương, Ngạ Sơn Vương đang bàn chiến thuật cho trận chiến tiếp theo.
Chợt! bọn chúng có cảm giác bất tường.
Thân thể bọn chúng cứng ngắc như tượng đá, không một chút phản ứng, giống như thời gian quanh bọn chúng dừng lại.
Tôn Kỳ đứng tại giữa bọn chúng lẳng lặng quan sát.
Trăm tức thời gian qua đi, bọn chúng vẫn chưa biết mình bị trúng chiêu. Tôn Kỳ gật đầu hài lòng, lĩnh vực của hắn có thể duy trì thời gian dài hơn với không gian lớn hơn so với không gian thuộc tính.
Tiếp theo cần thử khả năng mê hoặc.
Lãnh Địa Hươu Non có thể biến kẻ trúng chiêu nhầm tưởng mình là một con hươu. Vậy lĩnh vực của hắn nên thế nào?
Một thoáng suy nghĩ, Tôn Kỳ mỉm cười, đã có quyết định.
Huyết Ngục Lĩnh Vực.
Hắn tự gọi mình là Huyết Ngục Ma Thánh, nay đặt tên lĩnh vực là Huyết Ngục thì còn gì hợp bằng.
Hắn muốn tạo ra một địa ngục trần gian, khiến kẻ rơi vào sẽ bị vạn ma xâu xé, ý chí sụp đổ, chịu đựng nỗi thống khổ cả tinh thần lẫn thể xác chưa từng có.
Lãnh Địa Hươu Non có thể tạo ra một không gian hết sức chân thực, rất khó để tìm ra chỗ không đúng. Chính Tôn Kỳ cũng không phân biệt được thật giả, hắn có thể thức tỉnh là do Lực Lộc Hoàng đã đụng đến cha, mẹ, chủng tộc là những ký ức nằm sâu trong tim, không thể lừa được hắn.
Huyết Ngục Lĩnh Vực cũng cần tạo ra một không gian như vậy. Có thể làm được không?
Hắn đã trải qua muôn vàn khó khăn, sinh tử đếm không hết, các loại khổ đau, tuyệt vọng hắn đều nếm không ít. Hắn tin mình có thể làm được.
Nghĩ đến là làm, Tôn Kỳ bắt đầu biến hóa.
Lĩnh vực của hắn hóa thành biển máu, cương phong gào thét, hắc vân che trời, từng bộ xương trắng trôi nổi…
“Không!” đúng lúc này Đường Lang Vương hét lên, vung tay trảm xuống.
Tôn Kỳ đang tập trung diễn hóa cũng bất ngờ với hành động của Đường Lang Vương.
Ngay sau đó, Chử Điểu Vương, Ngạ Sơn Vương đồng loạt ra tay.
Oanh!
Huyết Ngục Lĩnh Vực không chịu nổi một tức thời gian, ầm ầm sụp đổ.
Tôn Kỳ bị phản phệ, máu trào lên cổ họng nhưng hắn lập tức dùng sức nuốt xuống, quát:
“Muốn tạo phản sao?”
Nghe tiếng quát của Tôn Kỳ, đám Yêu Vương lập tức dừng lại, tay bọn hắn đang đồng loạt đánh phía Tôn Kỳ. Bọn chúng lập tức thu tay, trán toát mồ hôi, tự chửi bản thân lỗ mãng. Muốn chết hay sao mà ra tay với Đại Thánh?!
“Đại Thánh tha tội!” ba tên Yêu Vương lập tức quỳ sụp xuống dập đầu không thôi.
“Các ngươi cũng thật to gan! cho rằng được làm tướng lĩnh có thể tạo phản được rồi!” Tôn Kỳ lạnh giọng nói.
“Đại Thánh, vừa rồi là bọn ta đột nhiên cảm thấy bất thường, cho rằng có kẻ địch tập kích nên mới ra tay, không ngờ lại là Đại Thánh. Bọn ta thật không phải hướng Đại Thánh ra tay.” Chử Điểu Vương giải thích.
Hai tên còn lại đồng loạt gật đầu.
Bọn chúng vừa rồi có một cảm giác rất lạ, giống như bị kéo ra khỏi thời không, bọn chúng mất cảm giác với tất cả mọi thứ, sau đó bị đưa đến một không gian huyết tinh. Chính trong lúc này bọn chúng phát hiện có điều không đúng, nghĩ là địch tập nên ngay lập tức ra tay.
Không ngờ địch đâu không thấy, lại là Tôn Kỳ.
Đường Lang Vương đảo mắt một vòng, nét mặt thay đổi, nịnh nọt nói:
“Đại Thánh, có phải thực lực ngài lại tiến thêm một bước?”
Yêu chủ vô thanh vô tức đột ngột xuất hiện, khiến bọn chúng sợ chết khiếp.
Yêu chủ muốn làm cái gì? Không chắc!
Nhưng cũng không sao, cứ tìm một cái cớ để nịnh nọt. Dù sao không ai đánh kẻ mặt cười.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn hắn, tên này ý gì?
Ánh mắt lóe sáng, Tôn Kỳ nhanh chóng đoán ra ý tên này.
“Coi như ngươi tinh mắt!” Tôn Kỳ gật đầu nói. Hắn vừa bị phản phệ, thương thế không nhẹ, nếu bị cả ba Yêu Vương tấn công, hắn sẽ đi tong. Tất nhiên, có Tiểu Thạch và Hỏa Hỏa ở đây, chết chỉ có bọn hắn, nhưng nếu vậy có thể sẽ để lộ Tiểu Thạch, Hỏa Hỏa, đây là điều hắn không muốn.
Vậy nên hắn thuận thế theo ý bọn chúng.
Ba tên Yêu Vương nhìn nhau: thì ra là vậy. Bọn chúng bên ngoài tung tin Tôn Kỳ bế quan đột phá, Tôn Kỳ lại nhận là thật, vậy có thể kết luận… là giả, Tôn Kỳ đang muốn thị uy với bọn chúng.
Vì sao ư?
Tại Yêu giới khi thủ lĩnh muốn củng cố quyền lực của mình thì thường tìm cách thị uy với cấp dưới.
Vì sao lại muốn củng cố?
Bị thương!
Chỉ khi cảm thấy thực lực không đủ áp chế thuộc hạ mới cần thị uy, Tôn Kỳ là Yêu Hoàng vì sao cần thị uy với Yêu Vương bọn chúng, chỉ có thể là do bị thương, bị trọng thương rất nặng mới cần thị uy.
Đánh nhau với Yêu Hoàng khác bị thương là rất bình thường, quan trọng là thương nặng hay nhẹ.
Chợt! Chử Điểu Vương khịt khịt mũi, hắn vừa ngửi được mùi máu tươi.
Chử Điểu tộc chuyên đi ăn hôi, nghĩa là chờ kẻ khác giết con mồi, bọn chúng sẽ sà xuống dùng số đông cướp lấy con mồi. Vì đặc tính này mà Chử Điểu tộc rất bị ghét. Nhưng cũng không thể phủ nhận thiên phú cảm nhận mùi máu của bọn chúng.
Tôn Kỳ sát lục quá nhiều, huyết tinh lúc nào cũng quấn thân. Nhưng vừa rồi bị phản phệ, máu tươi trào lên cổ họng bị hắn nuốt xuống. Chử Điểu Vương chính là ngửi được mùi máu tươi này.
Ba tên Yêu Vương khẽ đưa ánh mắt nhìn nhau. Hiểu ý!
Tôn Kỳ nhìn bọn hắn. Khổ tâm!
Các ngươi thật không nên quá thông minh, thông minh sẽ bị thông minh hại.
Thôi được rồi! các ngươi muốn hiểu sao thì hiểu.
“Chiến cục thế nào rồi?” Tôn Kỳ lạnh nhạt hỏi.
“Đại Thánh, trước mặt là Lam Già Sâm Lâm, địa bàn của tộc Mam Ba, bọn chúng là loài rắn cực độc. Lam Già Sâm Lâm là rừng rậm u ám, rất dễ thất lạc...”
“Được rồi, ta không muốn nghe giải thích. Ta chỉ nhìn kết quả. Lệnh cho các ngươi trong ba ngày phải công phá Lam Già Sâm Lâm, nếu không được mang đầu đến gặp ta.” Tôn Kỳ lười nghe nhiều, cắt lời nói.
Không chờ ba tên Yêu Vương phản hồi, hắn bước đi, biến mất tại chỗ.
Ba tên Yêu Vương đưa mắt nhìn nhau không nói gì.
Một lúc sau, Ngạ Sơn Vương chợt chắp tay cúi đầu nói:
“Đại Thánh, không biết còn gì căn dặn?”
Hai tên kia cũng lập tức chắp tay cúi đầu.
Mười tức hơi thở trôi qua, không gian yên lặng, không có lời nào đáp lại bọn hắn.
“Lam Già Sâm Lâm khó phá, Đại Thánh có thể hay không đánh trận đầu cổ vũ uy phong quân ta.” Ngạ Sơn Vương tiếp tục.
Đợi một lúc, vẫn không có tiếng trả lời.
Ba bọn chúng lúc này mới thu tay thẳng lưng.
“Hẳn là đã đi rồi!” Ngạ Sơn Vương nói.
Hai tên kia gật đầu. Vừa rồi là phép thử xem Tôn Kỳ đã đi hay chưa.
“Hai vị thấy thế nào?” Đường Lang Vương hỏi.
“Ta ngửi thấy mùi máu tươi, có thể là vết thương còn chưa khép miệng còn rỉ máu.” Chử Điểu Vương nói.
“Đã bao nhiêu ngày sau trận chiến đó, hắn đã ăn rất nhiều tiểu yêu vậy mà vết thương vẫn chưa khép miệng, xem ra vết thương không nhỏ. Trong thời gian ngắn khó mà hồi phục.”
“Liệu đó có phải là máu tiểu yêu, hắn vừa mới ăn còn dính trên người?”
Chử Điểu Vương không trả lời ngay, hắn quay đầu bay khỏi đỉnh núi.
Hắn đảo mắt liên tục quan sát đại địa, thỉnh thoảng lại đưa mũi khịt khịt ngửi.
Chợt, ánh mắt hắn lóe sáng tập trung vào một điểm, hắn lập tức sà xuống.
Trên một chiếc lá, có một giọt máu tươi còn chưa khô, Chử Điểu Vương ngắt xuống chiếc lá bay trở lại.
Đưa chiếc lá cho hai tên Yêu Vương còn lại xem.
“Hai ngươi xem, giọt máu này có phải của hắn.”
Hai tên Yêu Vương mắt bắn dị quang cẩn thận quan sát, một lúc sau cả hai nhìn nhau gật đầu cùng đưa ra một đáp án. Trong giọt máu này chất chứa cường đại lực lượng, mặc dù có hơi tán loạn nhưng có thể xác định là máu của Yêu Hoàng.
Tại đây, đánh rơi một giọt máu Yêu Hoàng, còn có thể là ai ngoài Tôn Kỳ.
“Hắn bị trọng thương, đó là lý do vì sao hắn hối thúc chúng ta tiến đánh Mam Ba tộc. Thứ nhất để tiêu hao lực lượng chúng ta, tránh cho chúng ta tạo phản. Thứ hai có thêm nhiều tù binh để hắn sử dụng chữa thương.” Ngạ Sơn Vương phân tích.
Hai tên Yêu Vương gật đầu, lời này có lý.
“Muốn hay không tạo phản?” Ngạ Sơn Vương liều lĩnh đề nghị.
Mặc dù hai tên kia cũng có suy nghĩ như vậy nhưng Ngạ Sơn Vương nói ra vẫn khiến bọn hắn hít sâu một hơi sợ hãi.
Giết Yêu Hoàng? không phải chuyện đùa, nhất là Yêu Hoàng này thường xuyên hút máu bọn hắn, để lại bóng ma trong lòng bọn hắn.
“Lam Già Sâm Lâm dễ thủ khó công, hắn lệnh cho chúng ta trong vòng ba ngày phải công phá, đây là việc không thể nào? hắn là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết. Nếu hắn đã vô tình vậy thì đừng trách chúng ta...” Ngạ Sơn Vương nghiến giọng nói. Hắn dường như đã có lựa chọn.
“Cẩn trọng lời nói!” Chử Điểu Vương lớn tiếng ngăn lại.
“Ngươi sợ sao? đằng nào cũng chết, sao không liều một lần?!” Ngạ Sơn Vương phản bác.
“Bình tĩnh! chuyện này rất lớn không thể vội vàng.” Đường Lang Vương ngăn lại Ngạ Sơn Vương, hắn quay sang hỏi Chử Điểu Vương: “Ngươi thấy thương thế hắn thế nào?”
Chử Điểu Vương lắc đầu.
“Ta không dám chắc, hẳn là rất nặng. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là hiện nay hắn còn bao nhiêu lực chiến.”
“Ngươi nói không sai.” Đường Lang Vương gật đầu: “Hai ngươi có chút suy đoán nào không?”
Cả hai Yêu Vương đều lắc đầu.
“Trước giờ tiếp xúc với Yêu Hoàng rất ít, làm sao có thể suy đoán chiến lực của một Yêu Hoàng. Hắn là Yêu Hoàng ta tiếp xúc nhiều nhất. Ta chỉ cảm thấy trước đây hay là hiện tại trong đôi mắt hắn chúng ta vẫn luôn là sâu kiến.”
Cả ba thở dài, nhụt chí. Yêu Hoàng vẫn là đạo khảm không thể vượt qua, ngay cả suy nghĩ tạo phản cũng không dám.
…
Tôn Kỳ ngự không tại phương xa quan sát ba bọn chúng, hắn vừa rồi cố ý để lại một giọt máu, xem bọn chúng có dám tạo phản không?
Kết quả bọn chúng không dám.
Tôn Kỳ tự nghĩ có nên cho bọn chúng thêm động lực tạo phản?
Ưm… thôi được rồi! cái trò giả yếu này hắn đã chơi nhiều, không chơi nữa.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn về Lam Già Sâm Lâm, lấy tay làm đao, nhẹ nhàng bổ xuống.
Oanh! mặt đất rung động.
Tôn Kỳ quay đầu bỏ đi, không nhìn kết quả.
Tại quân doanh, bọn Đường Lang Vương giật mình.
“Chuyện gì?”
Một tên thuộc hạ nhanh chân chạy tới, bẩm báo:
“Đại Vương, Lam Già Sâm Lâm bị một đao bổ đôi, mở ra một con đường, chúng ta có thể tiến quân theo đường này.”
“Có biết ai làm?”
Tên thuộc hạ lắc đầu.
“Được rồi, ngươi lui đi.”
Khi chỉ còn lại ba bọn hắn, ba bọn hắn nhìn nhau, trán toát mồ hôi, không cần nói cũng biết kẻ ra tay là ai.
Chúng cảm giác mình vừa nắm tay tử thần dạo quanh.
Tạo phản!? từ nay nghĩ cũng không dám.
…
Tôn Kỳ trở lại chỗ ở, vừa rồi chỉ là nổi hứng thử đám Yêu Vương một chút, hắn chẳng mấy để tâm trong lòng, ngươi phản cũng được, ngươi trung cũng được.
Ta vô địch! Ngươi tùy ý.
Thứ hắn để tâm hơn là vì sao ba tên Yêu Vương có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Huyết Ngục Lĩnh Vực? vấn đề nằm ở đâu?