Từ cái lỗ, tám cái xúc tu lúc nhúc chui vào, đáng sợ cực điểm.
Hồ Bang hét lên:
“Địch tập! địch tập! lính đâu, mau bảo vệ đại vương.”
Bạch Dã phất tay ra lệnh:
“Không cần! không phải địch.”
Nghe lời này đám quan lại yên lòng.
Từ trong lỗ hổng tiếng cười hắc hắc vang lên:
“Bát điện hạ nói phải. Nhưng chỉ sợ chút nữa bát điện hạ sẽ coi ta là địch.”
Bạch Dã bình thản nói:
“Chương Đình Vương, sao không xuống đây nói chuyện? nói ta phạm tội cũng phải cho ta biết ta đã phạm tội gì chứ?”
“Hắc! hắc! như bát điện hạ muốn.” từ trong lỗ hổng một con bạch tuộc thò đầu xuống, hắn lách thân một cái biến thân cùng kích thước với Bạch Dã.
Hắn lơ lửng giữa cung điện, ánh mắt chỉ tập trung vào Bạch Dã, còn những kẻ khác trong mắt hắn sâu kiến cũng không bằng.
“Bát điện hạ muốn biết mình phạm tội gì ư? Vậy để ta nói cho mà nghe:
Bệ hạ giao cho bát điện hạ quản lý Phù Quốc chính là muốn cho bát điện hạ một cơ hội thể hiện.
Thế nhưng bát điện hạ đã làm những gì?
Phù Quốc mất một phần ba lãnh thổ vào tay Hoa Quốc. Mặc dù cả hai đều thuộc lãnh thổ của bệ hạ. Nhưng thấy bát điện hạ vô năng như vậy, bệ hạ rất buồn.
Phù Quốc trong nước loạn lạc khắp nơi, dân chúng lầm than sưu cao thuế nặng, quan lại tham ô, mặc sức vơ vét.
Bát điện hạ hoang dâm vô đạo, đam mê tửu khí, lấy giết chóc làm vui, huy động cả nước xây dựng Cung A Phòng tốn kém, bắt dân lên bờ xuống vực tìm mỹ thực, bỏ bê triều chính, trọng dụng tham quan, nghe lời nịnh thần.
Có phải bát điện hạ cho rằng bệ hạ ở xa, bát điện hạ mặc sức lộng hành. Vậy thì bát điện hạ sai rồi, tất cả những hành động của bát điện hạ đều bị theo dõi, rồi báo lên bệ hạ.
Tất cả tội này bát điện hạ còn có thể hay không chối?”
Chương Đình Vương một mạch kể tội Bạch Dã, nụ cười tự tin luôn treo trên miệng, hắn cho rằng Bạch Dã không thể nào chối cãi.
Đám quần thần nghe Chương Đình Vương luận tội Bạch Dã thì run lên, nghe cách xưng hô của Chương Đình Vương bọn hắn cũng đoán được Chương Đình Vương là từ bên trên phái xuống.
Đám Hồ Bang hai tay run run, bọn hắn biết từ bên trên ý vị thế nào.
Chính là bác của bọn hắn, bá chủ Vạn Hoa Hải hiện nay, là kẻ đã đày cha bọn hắn đến vùng nước ô nhiễm này, lại thường xuyên cho thuộc hạ đến thăm dò kiểm tra sợ cha bọn hắn làm phản.
Cha bọn hắn thiên tư trác tuyệt, thiên phú vô song, chỉ là sinh không gặp thời, lúc sinh ra thì thế cục đã an bài, cả tư cách tranh bá cũng không có.
Mặc dù bị lưu đày đến nơi khỉ ho cò gáy, Trung Chính vương vẫn bộc lộ tài năng xuất chúng, thực lực một đường thẳng tiến.
Vũ Đông biết được liền cho thuộc hạ âm thầm bỏ thuốc độc vào thức ăn cho Trung Chính vương.
Trung Chính vương biết điều này nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận vì nếu không thì không chỉ hắn chết mà gia đình, cận thần đều sẽ bị hủy diệt, hắn còn biết rõ kẻ bỏ độc là ai. Từ đó sức khỏe Trung Chính vương dần dần đi xuống rồi ra đi khi thọ nguyên còn chưa tận, thế nhân chỉ biết Trung Chính mang bệnh trong mình mà chết.
Hồ Bang bọn hắn biết chuyện này, bọn hắn hận, bọn hắn nuôi ý trả thù cho phụ thân. Khi nghe tin Bạch Dã đến tiếp quản Phù Quốc, bọn hắn quyết định dùng mạng Bạch Dã tế vong linh phụ thân.
Nhưng các sự kiện xảy ra liên tiếp khiến kế hoạch của bọn hắn tan nát.
Nhìn thân phận và thực lực của Chương Đinh Vương cao không thể với, Hồ Bang và đám quần thần kinh sợ, nếu như Bạch Dã bị luận tội chỉ sợ bọn hắn cũng khó thoát trừng phạt.
Nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của Bạch Dã, bọn hắn dấy lên hy vọng, Bạch Dã phải chăng có cách nghịch chuyển thế cục.
Trong lòng Hồ Bang lúc này rất phân vân vừa muốn Bạch Dã bị trị tội vừa không muốn Bạch Dã bị trị tội.
Bạch Dã ngồi trên vương tọa, bình thản nói:
“Vậy còn công của ta thì sao?”
“Công? ồ! Bát điện hạ cũng có công sao? nói thử xem.” Chương Đình Vương cười hỏi.
Bạch Dã đứng dậy, đưa mắt nhìn toàn triều đình, lạnh lùng vô cảm nói:
“Thứ nhất ta có công diệt phản tặc, trừ cỏ tận gốc.
Thứ hai có công bắt gián điệp Yêu tộc.
Thứ ba có công mở rộng Phù Quốc.
Thứ tư có công tẩy sạch quan lại bại hoại Phù Quốc.”
Lời này vừa ra không chỉ Chương Đình Vương mà ngay cả đám quần thần cũng vô cùng ngạc nhiên, công gì thế này? sao bọn hắn không biết?
Chương Đình Vương đôi chút ngạc nhiên, rồi đột nhiên há miệng cười lớn:
“Ha… ha… ha… bát điện hạ thật biết nói đùa. Bát điện hạ cho rằng ta là con nít không biết gì sao?” hắn đột nhiên gằn giọng, sắc mặt hung ác: “Nếu như bát điện hạ thành thật nhận tội, bệ hạ có lẽ còn khoang dung, nhưng nếu bát điện hạ cứ chống chế kiểu này, bệ hạ sẽ không vui đâu?”
“Không biết sao? vậy để ta chỉ cho Chương Đình Vương xem.” Bạch Dã vẫn bình thản tự tin.
Bạch Dã tay vuốt nhẹ, một thanh thủy kích xuất hiện trong tay. Hắn giơ kích lên cao qua đầu, đám quần thần và Chương Đình Vương chăm chú nhìn theo từng động tác của hắn.
Phốc! nhanh như chớp, thủy kích phóng thẳng tới chỗ Hồ Bang.
Hồ Bang tái mặt, nhưng rất nhanh phản ứng, hắn bắt chéo hai tay trước ngực phòng thủ. Nhưng phòng thủ hắn chỉ như tờ giấy. Thủy kích trực tiếp xuyên thủng hai tay, đâm qua lồng ngực, tiếp đà đẩy Hồ Bang bay ngược ra sau.
Thủy kích ghim Hồ Bang vào lơ lửng cột đá.
Hồ Bang mắt long sòng sọc, máu từ miệng ứa ra, nói không nên lời, miệng rên ư ử. Hắn muốn biết vì sao? vì sao Bạch Dã lại ra tay với hắn?
Đáng sợ hơn là thực lực của Bạch Dã sao lại mạnh như vậy?
Quần thần sững sờ. Chương Đình Vương tỏ ra hứng thú.
Đám huynh đệ vội chạy tới đỡ lấy Hồ Bang, Hoa Giao tức giận lớn tiếng chấp vấn:
“Ngươi! Ngươi đây là muốn làm gì?”
Bạch Dã lạnh lùng phán:
“Bảy huynh đệ Hồ Bang con của Trung Chính vương, bất bình với phụ thân bị lưu đày luôn mang tâm phản nghịch. Hôm nay ta tuyên phán: Giết!”
Đám huynh đệ Hồ Bang nghe lời này càng giận hơn, Hoa Giao lớn tiếng mắng:
“Đê tiện! nhớ trước kia bị đám phản tặc vây giết, huynh đệ chúng ta nhiều lần liều mạng cứu ngươi. Không ngờ ngươi lại vu oan giá họa bọn ta phản nghịch, để chạy tội cho bản thân.”
Bạch Dã liếc hắn lạnh lùng:
“Với thực lực của ta cần các ngươi bảo vệ sao? Đừng tưởng mấy tiểu kế của các ngươi qua mặt được ta. Trong mắt ta các ngươi chỉ như những tên hề nhảy nhót.”
Bạch Dã tiến lên, một cỗ khí tức cường đại bộc phát, khí chất vô năng hôn quân của hắn bị quét sạch, thay vào đó là sự bá đạo của cường giả.
Đám Hồ Bang biết không thoát được, đồng loạt hét lên:
“Hôm nay bọn ta phải giết ngươi báo thù cho phụ thân.”
Bọn hắn gồng mình, yêu khí cuồn cuộn, sóng lãng khuếch tán, kẻ thực lực yếu bị sóng cuốn bay ra xa. Bọn hắn há miệng phun ra quả cầu yêu khí.
Bạch Dã hừ lạnh phất tay, sáu thanh thủy kích hình thành đồng loạt phóng ra.
Oanh! Thủy kích chạm vào quả cầu yêu khí, cả hai đều vỡ nát tạo thành một vòng xoáy hủy diệt. Cả vương cung bị sóng lãng càn quét, đồ vật vỡ nát.
Lợi dụng lộn xộn, sáu bóng hình nhanh như chớp thoát ra vương cung tỏa ra các hướng khác nhau.
Bạch Dã ánh mắt lạnh lùng, thân vẫn bất động tại chỗ. Đằng sau lưng một thanh thủy kích xuất hiện, một tỏa ra thành sáu giống hình nan quạt.
Bạch Dã chỉ tay, sáu thanh thủy kích đồng loạt xuất kích. Tất cả hòa nhập vào trong nước biển vô thanh vô tức vô hình.
Phốc… phốc… phốc… sáu tiếng vang lên, đầu của sáu tên nổ nát, máu nhuộm đỏ một vùng nước.
Chương Đình Vương bình thản cười nói:
“Bát điện hạ thực lực lại tiến bộ. Nhưng cũng không che hết được lỗi lầm.”
Bạch Dã liếc hắn một cái nói:
“Công thứ hai: bắt gian tế Yêu tộc.”
Đám quần thần ngơ ngác nhìn nhau, gian tế Yêu tộc? sao bọn chúng không hề biết?
Bạch Dã vươn tay vẽ một vòng tròn.
Sáu vòng xoáy nước hình thành.
Bạch Dã chỉ tay, sáu xoáy nước lao tới một phương vị, thình lình chính là chỗ Sa Trọng đang đứng.
Sa Trọng có kinh nhưng không sợ, yêu khí bùng nổ, một hư ảnh cự thạch bao trọn lại hắn, phòng thủ kiên cố. Cùng lúc đó hắn mở miệng:
“Đại vương, không thể vì bản thân bị luận tội mà vu oan giá họa cho hạ thần. Hạ thần tuyệt đối trung thành với đại vương, với Hải tộc.”
Bạch Dã lạnh lùng, hắn lười tranh miệng lưỡi với sâu kiến, hắn nói có tội thì là có tội, huống chi Sa Trọng thực sự là gián điệp Yêu tộc.
Sáu vòng xoáy lao tới nghiền vỡ hư ảnh cự thạch, Sa Trọng lúc này mới thực sự sợ hãi, vội điều động tất cả sức lực chống cự, đôi mắt láo liên tìm đường chạy trốn.
Bạch Dã phẩy tay, sáu vòng xoáy liên kết tạo thành một khối hộp sáu mặt giam cầm Sa Trọng. Khối hợp càng lúc càng thu nhỏ, Sa Trọng cố gắng vùng vẫy thoát đi nhưng tuyệt vọng phát hiện khoảng cách thực lực hai bên quá chênh lệch.
Bạch Dã hừ lạnh, bóp tay, khối hộp co lại, Sa Trọng bị khống chế hoàn toàn.
Vương cung lặng thinh, đám quần thần run như cầy sấy, không ai biết được kẻ tiếp theo có phải hay không là mình?
Trong mắt bọn hắn Bạch Dã đã không còn là vị hôn quân hoang dâm vô đạo mà bọn hắn vẫn quen thuộc, Bạch Dã đã hóa thân tử thần đòi mạng.
Chương Đình Vương tám tay vỗ vào nhau, mỉa mai nói:
“Hay! Rất hay! Bát điện hạ diễn kịch thật hay!”