Các đan phương này từ tứ cấp tới thất cấp, có khuyết nhiều khuyết ít.
Có đan phương thuộc dạng phổ thông lại có đan phương thuộc dạng hiếm có, thậm chí có cả cổ đan phương.
Tôn Kỳ mặc dù rất cố gắng nhưng cũng chỉ hoàn thành được hai phần ba số đan phương, một phần ba số còn lại hắn phải đi sao chép để hoàn thành.
Kết thúc vòng thi thứ hai, số thí sinh chỉ còn hơn một trăm.
Tôn Kỳ, My Thanh Thanh đều vượt qua; Tần Ung bị trượt.
Những kẻ nổi bật như Đinh Liễu thì ung dung qua vòng này.
Sắc mặt của Trần Dư âm trầm đáng sợ, việc tất cả bị loại với hắn cũng không quá khó chấp nhận.
Nhưng mà hắn lại không ngờ bên My Trúc vẫn còn hai thí sinh, My Thanh Thanh thì cũng thôi đi nhưng Tinh Niệm lại quá bình thường không ngờ lại có thể đi đến vòng cuối cùng.
Chỉ sợ sau hôm nay tên sư huynh đáng ghét lại chuẩn bị lải nhải làm phiền hắn.
Tinh Niệm! tất cả tại tên Tinh Niệm nếu không thì Dương Hoa cũng có cơ hội đến vòng cuối.
Nhưng mà Trần Dư hắn sẽ không dễ dàng chịu thua, cũng may hắn đã chuẩn bị kế hoạch phụ.
My Trúc thì tâm hoa nộ phóng, lâu lâu lại liếc nhìn phía Trần Dư cười cười.
Tuy ngoài mặt như thế nhưng trong lòng My Trúc cực kỳ bất ngờ với Tinh Niệm, hắn đang nhẩm tính kế hoạch đối phó Tinh Niệm, phải moi bằng được bí mật của Tinh Niệm ra.
Thời gian nghỉ kết thúc. Vòng thứ ba bắt đầu.
Tiêu chuẩn để qua vòng thứ ba như sau:
Thời gian luyện đan là một ngày.
Tuổi từ một trăm trở xuống, bắt buộc đan dược thấp nhất là đan dược ngũ hoàn cao giai.
Tuổi từ một trăm đến hai trăm, bắt buộc đan dược thấp nhất là đan dược lục hoàn bình giai.
Tuổi từ hai trăm đến ba trăm, bắt buộc đan dược thấp nhất là đan dược lục hoàn cao giai.
Mỗi thí sinh đứng tại bàn luyện đan của mình đưa ra yêu cầu của mình cho hồn nô phục vụ.
Mỗi thí sinh được cấp ba phần thảo dược, tức là ngươi có ba cơ hội luyện đan.
Vòng thi này độ khó cực lớn, thời gian một ngày, có ba cơ hội, yêu cầu tiêu chuẩn cực cao.
Tiêu chuẩn này có thể loại bỏ hết chín phần thí sinh đến từ tiểu phân nhánh.
Cứ nhìn My Thanh Thanh là biết, con gái của hội trưởng, tài nguyên không bao giờ thiếu, thiên phú luyện đan cao nhất trong thành nhưng cũng chỉ là đan sư ngũ cấp bình giai muốn luyện thành đan dược ngũ hoàn cao giai là cực khó.
Cũng chỉ có những thiên tài luyện đan thành Hắc Liên như Đinh Liễu là vẫn ung dung.
Đinh Liễu đã là đan sư lục cấp, vòng thi này với hắn không khó.
Cái này cũng cho thấy sự chênh lệch không nhỏ giữa chủ thành và thành nhỏ.
Nhưng mà mọi chuyện sẽ không bao giờ có tuyệt đối, sẽ luôn có biến số. Tôn Kỳ chính là biến số này.
Tôn Kỳ tại vòng thi này lại hoàn toàn thoải mái không áp lực. Hắn có trình độ là đan sư thất cấp, luyện một viên đan được ngũ hoàn cao giai với hắn thật sự là không khó.
Thời gian một ngày nhanh chóng qua đi, đã bắt đầu xuất hiện khói đen, mùi than cháy khét, tiếng nổ lô vang lên.
Hiển nhiên là có kẻ bắt đầu luyện hỏng.
Tại đây đa phần thí sinh đều là vượt cấp luyện đan để đạt tiêu chuẩn. Mà vượt cấp thì xác suất thất bại rất cao.
Thời gian càng trôi qua càng có nhiều thí sinh không giữ được bình tĩnh, luyện hỏng hết cả ba cơ hội. Bọn họ chỉ có thể khóc ròng xin giám khảo cho thêm cơ hội, bọn họ xin trả chi phí mua thảo dược nhưng tất cả đều bị túm cổ lôi ra ngoài.
Chưa kết thúc ngày thi thứ nhất đã có vài chục thí sinh bị loại.
Thời gian đã đến. Một tiếng chuông vang lên buộc tất cả thí sinh dừng tay.
Lần này các giám khảo sẽ đến từng chỗ kiểm tra đan dược.
Giám khảo cầm lên đan dược thấy chỉ có tứ hoàn, lập tức loại thí sinh không cần kiểm tra tiếp.
Số vòng trên viên đan mà không tương ứng với số tuổi thì đều bị loại, không cần đến vòng kiểm tra chất lượng.
“Đan dược ngũ hoàn trung giai. Loại!”
“Đan dược lục hoàn phế đan. Loại!”
“Đan dược ngũ hoàn cao giai. Lục Thống đậu.”
Thanh niên tên Lục Thống vui mừng khôn xiết, tại một góc nhỏ nào đó trên khán đài có một đám nhảy lên vui mừng reo hò. Hiển nhiên bọn họ là đến cùng một tiểu chi nhánh. Tiểu chi nhánh có thể trúng tuyển thật sự đáng ăn mừng.
“Đan dược lục hoàn trung giai. Loại!”
“Đan dược lục hoàn bình giai. Đinh Liễu đậu!”
Vị giám khảo này nhìn Đinh Liễu hỏi:
“Cậu là hậu bối của Đinh Nguyên trưởng lão sao?”
Đinh Liễu chắp tay nói khiêm tốn:
“Vâng! Phải.”
Vị giám khảo này gật đầu:
“Có thể luyện đan vượt tiêu chuẩn. Đinh trưởng lão đã có kế thừa.”
Đinh Liễu vẫn khiêm tốn đáp:
“Vãn bối chỉ thừa hưởng được một chút thiên phú của ông nội, vẫn còn phải học hỏi nhiều.”
Vị giám khảo này cười gật đầu bỏ đi đến bàn khác.
Đinh Liễu thật sự rất nổi bật, hắn thuộc nhóm một trăm tuổi chỉ cần luyện đan dược ngũ hoàn cao giai là đủ nhưng hắn lại luyện được đan dược lục hoàn. Đây là đối với bản thân tự tin cực cao.
“Đan dược ngũ hoàn phế đan. Loại!”
Kiểm tra tiếp theo sau đó thì đa phần vẫn là không đạt tiêu chuẩn.
Số thí sinh đạt tiêu chuẩn đa phần là đến từ thành Hắc Liên.
Trong số này chỉ có Đinh Liễu là nổi bật nhất.
“Đan dược lục hoàn bình giai. Công Tôn Uyển Nhi đậu.”
Vị giám khảo nhìn thiếu nữ này cười khổ:
“Uyển Nhi tiểu thư! Tại sao lại tới đây tuyển sinh? Tiểu thư không phải ngày nào cũng ở trong luyện linh sư hội sao?”
Vị Công Tôn Uyển Nhi này tính cách nhí nhảnh, ánh mắt giảo hoạt, thật giống như bản nâng cấp của My Thanh Thanh cả về thiên phú lẫn thân phận.
Nàng tuổi còn nhỏ hơn Đinh Liễu nhưng trình độ luyện đan lại ngang bằng đã chứng minh thiên phú của nàng là kinh khủng thế nào.
Nàng ánh mắt u uất nói:
“Ông nội suốt ngày bắt ta trong phòng đọc sách. Hôm nay, ông nội bận ta mới chạy ra đây chơi. Trương thúc thúc, ngươi nói một tiếng với ông nội cho ta đi chơi được không?!”
Nàng mở to đôi mắt long lanh ngước nhìn vị Trương thúc thúc này.
Vị Trương thúc thúc chỉ có thể ho khan, vờ như không nghe, đi nhanh tới bàn khác.
Công Tôn Uyển Nhi giậm chân tức giận, miệng nói nhỏ:
“Ta sẽ nói với ông nội cắt lương Trương thúc thúc.”
Vị giám khảo nghe được lời này suýt nữa muốn ngã, chỉ có thể vả miệng tự trách: sao mình lại nhiều lời như vậy.
Ông nội của nàng là ai chứ?! Công Tôn Độ, hội trưởng luyện linh sư hội Hắc Liên Khu, quyền thế ngập trời.
Có thể ngang hàng nói chuyện với Công Tôn Độ tại Hắc Liên Khu này cũng không cao hơn số mười.
Vị giám khảo này tại trước mặt Công Tôn Độ còn không dám ho mạnh nữa là mở lời khuyên bảo gì đó.
Công Tôn Độ chính là vị lão giả tóc bạc đứng lên đứng lên đọc lời mở màn lần tuyển sinh năm nay.
Lão lúc này trên đài cao nhìn đứa cháu của mình vừa giận vừa thương.
Có một vị trưởng lão ngồi bên cạnh cười nói:
“Ta thắc mắc năm nay vì sao hội trưởng bỗng nhiên muốn xem tuyển sinh. Không ngờ là do có Uyển Nhi tham dự.”
Công Tôn Độ cười đáp:
“Uyển nhi tính nghịch ngợm, ta sợ nó gây hoạ thôi.”
Một vị trưởng lão khác đáp lời:
“Hội trưởng quá lo. Ở Hắc Liên Khu hoạ gì ma luyện linh sư hội chúng ta gánh không được. Ta chỉ sợ Trương trưởng lão lúc này đang lo sốt vó vì chọc tiểu công chúa giận.”
Trên đài cao tiếng cười nói vui vẻ vẫn tiếp tục.
Tại dưới trường thi, vị Trương trưởng lão vẫn đang tiếp tục kiểm tra nhưng lòng có chút rối bời.
“Đan dược ngũ hoàn trung giai. Loại!”
Khi nghe được chữ “loại” một thân hình thiếu nữ đổ sụp, thất lạc chán chường.
Vị thiếu nữ này chính là My Thanh Thanh, nàng là đan sư ngũ cấp bình giai, luyện được đan dược ngũ hoàn trung giai đã phi thường bất phàm nhưng mà tại nơi đây vẫn lộ ra hết sức bình thường.
My Thanh Thanh thất lạc trở lại chỗ My Trúc.
My Trúc ôm con gái, lựa lời dỗ dành.
“Đan dược ngũ hoàn cao giai. Tinh Niệm đậu!”
My Trúc cùng My Thanh Thanh vẫn còn đang ôm nhau thút thít nhưng Từ Minh lại không vậy, hắn đang chú ý Tôn Kỳ.
Khi nghe được Tôn Kỳ đậu làm hắn há miệng lắm bắp:
“Sao lại… có thể…? Sao hắn… có thể… đậu?...”
My Trúc và My Thanh Thanh lúc này theo lời Từ Minh mà chú ý trên sân thi đấu.
Nhìn thấy Tinh Niệm vẫn đứng đó, thật khiến bọn họ khó nói ra lời.
Trong đầu bọn họ ong ong tiếng vang, khó mà tưởng được: kẻ bị đánh giá thấp nhất lại đậu.
Chẳng lẽ xưa nay Tinh Niệm giấu dốt? hắn có bí mật gì chăng?
Nhưng mà tất cả đã không còn ý nghĩa, Tinh Niệm nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên đã bước vào thế giới mới, thế giới sẽ không có sự giao thoa với thế giới bọn hắn.
Đinh Liễu lúc này cũng có chút ngạc nhiên. Có chút thực lực, hèn chi dám từ chối hắn nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Đinh Liễu nhếch mép cười rồi lại không để ý.
Tại một góc khán đài, bọn Trần Dư nhìn Tôn Kỳ sắc mặt cực kỳ âm trầm khó coi.
Nhưng ngay sau đó Trần Dư mặt lại dãn ra, cười thầm: có điểm đột phá.
Hắn quay sang nói với Dương Hoa:
“Hoa nhi! Ngươi thấy được sao? Tinh Niệm rõ ràng là một đan sư ngũ cấp cao giai nhưng lại giả bộ là đan sư tứ cấp trung giai.”
“Đây rõ ràng là đang giả heo ăn thịt hổ. Ngươi thua một đan sư ngũ cấp cao giai cũng là bình thường, có gì chán chường.”
Dương Hoa vốn đã tâm cảnh tan vỡ, Trần Dư nhiều lần khuyên bảo đều không được vì hắn bại quá triệt để không còn lý do gì để biện bạch.
Nhưng mà khi nghe lời này của Trần Dư, ánh mắt hắn sáng lên.
Đúng vậy! thua một đan sư hơn mình nhiều cấp thì có gì mà chán chường, chuyện này không phải rất bình thường sao?
Trần Dư thấy Dương Hoa đang thay đổi, khí thế dần hồi phục, sự chán chường dần bị quét sạch.
Trần Dư thấy có hiệu quả, lại tiếp tục thêm mắm thêm muối giải thích cho sự thất bại của Dương Hoa.
Dương Hoa cuối cùng cũng khôi phục lại tâm cảnh nhưng mà vẫn uể oải nói:
“Đa tạ sư tôn chỉ rõ sai lầm. Nhưng đệ tử vừa bỏ qua thi tuyển, lại phải chờ mười năm nữa mới có cơ hội làm lại.”
Trần Dư nhìn hắn cười:
“Chỉ cần ngươi tâm cảnh khôi phục, sư tôn có cách giúp ngươi.”
Dương Hoa nhìn Trần Dư ánh mắt sáng rực đầy hy vọng.
Vòng thi thứ ba kết thúc, chỉ có hai mươi bảy thí sinh trúng tuyển.
Bọn họ đều nhận được một lệnh bài. Ngày hôm sau cầm lệnh bài nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên.