Người dùng âm luật chiến đấu, khuyết điểm lớn nhất chính là thời gian, bọn họ cần thời gian để khởi động. Mỗi tiếng đàn tấu lên đều có tính công kích, nhưng sức mạnh thực sự ở chỗ điệp trùng giống như xây đập chắn nước, khi phá đập sức nước có thể phá hủy tất cả, lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh.
Bởi vậy trong đội hình, người dùng âm luật thường đứng phía sau, được đồng đội bảo vệ, khi khúc nhạc vào thế có thể một chiêu bại tận địch thủ.
Nhưng nếu như đơn độc chiến đấu, đối thủ sẽ không cho ngươi cơ hội hoàn thành tấu khúc. Nên khi đơn đấu, nhạc công tuyệt đối là yếu nhất. Thực tế cũng cho thấy, tới vòng này chỉ còn Tôn Kỳ dùng nhạc cụ.
Đối thủ của Tôn Kỳ hắn tất nhiên thừa biết điều này nên hắn sẽ không cho Tôn Kỳ cơ hội tấu khúc, hắn đạp mạnh mặt đất lao tới, cười sung sướng, đây có thể là trận thắng dễ nhất của hắn.
Khán giả phía dưới lắc đầu, trận chiến đến đây kết thúc, Tôn Kỳ không phải không tốt, nhưng mà quá phụ thuộc vào ngoại vật, cuối cùng bị ngoại vật hại.
Một vị trưởng giả quay sang nói với tên đệ tử thân truyền:
“Ta đã nói với ngươi cầu ngoại vật chi bằng cầu chính mình, trận chiến này chính là minh chứng rõ nhất. Ngươi mở mắt to mà xem.”
Tên đệ tử nhỏ tuổi bị dạy thì không dám cãi lại, chỉ cúi đầu lẩm bẩm:
“Xin ngài một cây linh khí mà thôi! không cho thì thôi, còn suốt ngày nói ngoại vật không quan trọng. Ta thấy ngài thật là nghèo!”
Vị trưởng giả này tất nhiên nghe rõ đệ tử lẩm bẩm, thở phì phì tức giận, chỉ trên sân:
“Xem đi! xem để sáng mắt ra!”
Tên đệ tử tiu nghỉu.
Nguyên Sa cũng liếc mắt chú ý bên này, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Thẩm Văn đã từng là dằm trong lòng hắn. Nhưng từ khi đột phá nhất tinh nhất chuyển, cộng với lời dạy của phụ thân, tâm hắn đã mở rộng bao dung. Hắn không cần phải chấp vặt những chuyện nhỏ, Thẩm Văn cũng chỉ là một viên đá nhỏ trên con đường truyền kỳ của hắn. Nếu như may mắn, trong những câu chuyện về hắn, Thẩm Văn sẽ được dính tên một vài lần.
Trên sân đấu, tên kia đã lao tới trước mặt Tôn Kỳ, bóng của hắn đổ trên mặt Tôn Kỳ. Cười lạnh, hàm răng trắng hếu, vung nắm đấm lên.
Tôn Kỳ lạnh nhạt cầm lấy cây đàn, phang ngược lên.
Bốp! cú đánh đúng vào quai hàm khiến tên kia bật ngửa ra sau, đầu óc choáng váng. Tôn Kỳ cầm đàn, nhảy lên, lấy hết sức đập xuống.
Ầm! tên kia gục tại chỗ.
Tôn Kỳ tất nhiên sẽ không buông tha, cầm đàn như cầm một tấm gỗ liên tục đập xuống.
Ầm… ầm… ầm… tên kia chỉ biết ôm đầu chịu đòn. Một thân võ nghệ hoàn toàn vô dụng.
Khán giả tất cả trợn tròn mắt, như vậy cũng được!? đàn không phải dùng để tấu khúc sao? đây không phải là cách mà người dùng đàn chiến đấu a! nhưng mà hình như cũng không ai cấm không được dùng đàn đập người. Chỉ là quá bạo lực, quá thô lỗ rồi, có nhục sự thanh cao của đàn.
“Ta...” tên này ôm đầu cố gắng nói chuyện.
Bốp! đàn giáng cực mạnh lên đầu hắn.
“Xin...”
Bốp!
“Nhận...”
Bốp!
“Thu...”
Bốp, bốp, bốp… Tôn Kỳ đánh dồn dập như cố ý không để hắn phát ra chữ “thua”. Ngươi không nhận thua vậy thì ta có quyền đánh tiếp.
Tôn Kỳ cứ thế mà đánh, đánh cho đến khi mỏi tay.
Khán giả phía dưới nhiều người không đành lòng nhìn tiếp.
“Nhận thua đi… nhận thua đi...” khán giả phía dưới cổ vũ. Chuyện này thật sự trước giờ chưa bao giờ có, khán giả lại cổ vũ nhận thua.
Giám khảo cũng bối rối, không biết sử lý làm sao. Tôn Kỳ cũng không làm sai, đều là trong quy tắc cho phép.
Đánh một hồi, Tôn Kỳ dựng thẳng đàn chống xuống, thở hổn hển, đánh người cũng thật là mệt.
Tên kia ôm đầu sưng vù.
“Ta nhận...”
Bốp! Tôn Kỳ kéo hết sức lấy đàn đập xuống, ta vẫn còn tiếp tục được!
Đập thêm chục cái nữa, hắn thực sự không được, hắn tung chân đá bay tên này xuống đài. Ngay cả nhận thua, ta cũng không cho ngươi cơ hội.
Một vị trong ban tổ chức đỡ lấy tên này, kiểm tra một hồi, nói:
“Chỉ toàn vết thương ngoài da, không có vấn đề, nghỉ vài hôm là khỏe.”
Khán giả ở dưới la ó. Tôn Kỳ thản nhiên chẳng thèm bận tâm.
Nguyên Sa liếc mắt hơi chút ngạc nhiên vì Tôn Kỳ có thể cùng mình qua vòng sau, nhưng dùng ngoại vật là cách làm vụ lợi, sớm muộn cũng bại thảm hại. Hắn không cần để tâm.
“Sư tôn, đệ tử sáng mắt rồi. Mua cho đệ tử một cây linh khí đi.” Tên đệ tử nhìn Tôn Kỳ chiến thắng mà hớn hở.
Lão sư phụ thì mặt tối sầm, đây không phải là thứ ta muốn dạy ngươi! tên Thẩm Văn kia! làm hỏng hết ý định của ta muốn dạy đệ tử.
Lão gõ đầu tên đệ tử, quát:
“Hắn chỉ may mắn thôi, là do đối thủ khinh thường mới như vậy. Ngươi chớ có học theo!”
Tên đệ tử ỉu xìu, bị đánh nhưng không phục, lẩm bẩm:
“Không cho thì thôi sao lại đánh.”
Vòng đấu tiếp theo, đối thủ của Nguyên Sa là một vị học huynh lớn tuổi râu dài tới cằm, thiên phú không được tốt lắm, lấy 13 tinh làm căn, trước đó không lâu đã đạt tới cảnh giới Liên Tinh.
“Nguyên Sa học đệ thiên phú trác tuyệt, làm lão huynh ta xấu hổ.” vị học huynh này hữu lễ.
“Học huynh không cần tự xem nhẹ mình.” Nguyên Sa đáp lễ.
“Ta dùng thời gian chồng chất, thực lực có hơn Nguyên Sa đệ, học huynh tự dát vàng lên mặt nhường học đệ ra chiêu, tương lai gặp lại vậy thì phải xin học đệ nhường rồi.” vị học huynh này khiêm tốn nói. Hắn hiểu rõ thiên tài phát triển rất nhanh, lần này hắn mạnh hơn có thể là lần duy nhất nên tự rào trước đường về.
“Vậy thì mời học huynh.” Nguyên Sa đưa tay mời.
Vị học huynh này không lại nhiều lời, thần lực bùng nổ, 13 viên tinh thần ẩn hiện nối với nhau tạo thành một chòm sao, đây là cảnh giới Liên Tinh đặc thù hình tượng. 13 viên tinh thần rủ xuống tinh quang bao bọc lấy vị học huynh này.
“Nguyên Sa đệ ra tay đi, ta sẽ không động, nếu đệ phá được phòng ngự coi như ta thua.”
Nguyên Sa sắc mặt trầm trọng, hắn biết thực lực hiện giờ của hắn hoàn toàn không là đối thủ của Liên Tinh, nhưng mà hắn vẫn muốn thử, không phải lúc nào cũng có cơ hội đối đầu với Liên Tinh cảnh.
Nguyên Sa hét lên một tiếng, thần lực bùng nổ, hai tay liên hoàn kết ấn. Hắn lại đánh ra Viêm Long Ấn.
Oanh! Viêm Long Ấn đánh lên màn sáng khiến màn sáng rung rinh nhưng cũng chỉ có như vậy thôi, vị học huynh mỉm cười, không có vẻ bị ảnh hưởng.
Nguyên Sa lùi lại một bước, thủ thế, vận khởi thần lực tung chiêu liên hoàn nhưng đều vô dụng. Tất cả chiêu thức đều viên đá ném xuống hồ, Nguyên Sa chỉ còn lại chiêu cuối: Kiếm Thần Hải.
Kiếm Thần Hải vô cùng lợi hại nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, nếu nuôi kiếm không khéo, dùng kiếm không tốt thì chỉ có tự mình hại mình. Nhiều người tu luyện Kiếm Thần Hải thất bại, nhẹ thì tu vi thụt lùi, nặng thì thần hải sụp đổ trở thành người thực vật.
Nguyên Sa vỗ trán, tiểu kiếm phóng ra. Phốc! tiểu kiếm đâm vào màn ánh sáng nhưng không có xuyên thủng, Nguyên Sa còn chưa tu luyện đến mức Kiếm Thần Hải có thể xuyên qua mọi vật chất.
Tiểu kiếm cố gắng đâm vào màn sáng nhưng vô dụng trước lực lượng tuyệt đối, ngược lại tiểu kiếm còn có dấu hiệu tan rã.
“Nguyên Sa học đệ thu lại tiểu kiếm đi, tránh cho bị tổn hại, làm lỡ thời gian tu luyện của đệ.” vị học huynh lớn tuổi ân cần khuyên.
Nguyên Sa cảm thấy công không nổi, gật đầu phất tay thu lại tiểu kiếm vào thần hải. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên hao tổn không nhỏ.
“Đa tạ học huynh đã nhường.”
“Chuyện nhỏ mà thôi, tương lai có khi ta còn cần phải đệ nhường cho.” vị học huynh này không vì chiến thắng mà kiêu ngạo, vẫn khiêm tốn đáp lời.
Khán giả phía dưới hoan hô, đây chính là hình tượng Thần tộc luôn hướng tới: thắng không kiêu, bại không nản.
Sau đó không lâu Tôn Kỳ ra sân, dưới sân có tiếng la ó nhắm vào hắn, hiển nhiên có nhiều người không đồng tình với hành động của hắn.
Vậy nên đối thủ của hắn được ủng hộ khá nhiều, tên này bước lên đài trong tiếng tung hô khiến hắn càng thêm tự tin.
“Thẩm Văn, ngươi có thấy không? tất cả mọi người đều đang ủng hộ ta, ngươi chắc chắn phải thua. Nếu ta là ngươi nhận thua sớm bớt đau khổ.”
“Đây là trận chiến dùng thực lực phân định thắng thua, không phải nhờ vào cổ vũ để chiến thắng.” Tôn Kỳ cười lạnh nói, đánh thì đánh đi, trước khi đánh còn khua môi múa mép, muốn cùng ta khẩu chiến sao? ta lăn lộn qua tam giới, gặp đủ mọi loại âm mưu quỷ kế, ngươi có là cái thá gì. Dám cùng ta khẩu chiến, ta cho ngươi vạn kiếp bất phục!
“Đây là đại thế, đây là lòng người, ai được nhiều người ủng hộ, chắc chắn sẽ thắng.” tên này cười lớn nói.
Tôn Kỳ đột nhiên đưa ngón tay chỉ thẳng mặt hắn, kết tội:
“Ngươi là tên bại hoại, là nỗi sỉ nhục của Thần tộc, là tội nhân thiên cổ. Ngươi xóa bỏ vinh quang tổ tiên, phỉ nhổ vào xương máu những Thần tộc đã hy sinh. Cuồng ngạo đến không coi ai ra gì.
Ta thấy ngươi hoặc là thứ đần độn ngu dốt hoặc là gián điệp ngoại tộc xâm nhập vào Thần tộc, phá hoại Thần tộc từ bên trong.”
Tôn Kỳ nói một tràng quy kết tội cho tên này, mà tội nào cũng là trọng tội, nếu bị kết tội thành công sẽ chịu lấy hình phạt cao nhất.
Tên này gọi Vương Lăng, hắn bị kết tội tức giận không thể chịu nổi, chỉ tay quát mắng:
“Ngươi ngậm máu phun người!”
“Ta ngậm máu phun người?!” Tôn Kỳ cười lạnh. “Ta có bằng chứng!”
“Điêu ngôn! ngươi có biết tội vu cáo sẽ chịu hình phạt thế nào?” Vương Lăng tỏ ra cường thế không kém.
Tôn Kỳ quay xuống đài hỏi:
“Xin hỏi ở đây có vị nào Pháp Gia có thể đứng ra làm quan tòa.”
Một lão giả bước ra, vuốt râu nghiêm giọng nói:
“Ta là chấp pháp trưởng lão Pháp Gia, có thể xử chuyện này. Nhưng ta thấy giữa hai ngươi chẳng có chuyện gì lớn cả, chỉ là tranh một chút miệng lưỡi. Ta thấy hai ngươi vẫn nên tiếp tục cuộc chiến, nếu tiếp tục làm lớn chuyện, Pháp Gia vào cuộc, vậy thì sẽ không đơn giản chỉ nói xin lỗi là xong.”
Lão giả này kinh nghiệm đầy mình, mọi việc nhìn rõ mười mươi trong mắt lão, lão không muốn vì một chút chuyện nhỏ mà phạt tụi nhỏ.
“Hắn vu khống cho học sinh, sao có thể nói là chuyện nhỏ. Nếu chuyện này không xử rõ ràng, vậy tương lai mọi người đặt chuyện vu cáo lẫn nhau, Thần tộc sẽ loạn như cào cào.” Vương Lăng hất cằm khiêu khích Tôn Kỳ, hắn cảm thấy mình không có sai, làm lớn chuyện Tôn Kỳ chắc chắn sẽ bị phạt.
Tôn Kỳ cười lạnh trong bụng, con mồi trước khi sập bẫy luôn luôn là tự tin, khinh cuồng.
“Học sinh cũng muốn làm chuyện này ra môn ra khoai.” Tôn Kỳ nghiêm túc đáp.
Lão giả thở dài, tuổi nhỏ đúng là tuổi nhỏ, thôi được rồi để bọn chúng nói, để bọn chúng làm gương cho những người sau này chớ có lộng ngôn.
“Được! ta chiều ý hai ngươi. Thẩm Văn, ngươi nói Vương Lăng có tội, ngươi có bằng chứng?”
Tôn Kỳ tiến lên, chắp tay nói:
“Xin hỏi trưởng lão Thần tộc khởi nguyên có bao nhiêu, bây giờ lại có bao nhiêu?”
Câu hỏi này không khó, là thông tin cơ bản, mỗi Thần tộc đều biết rõ câu trả lời.
“Ngu dốt! ngươi chưa học lịch sử sao?” Vương Lăng nhếch mép khinh thường. Khán giả ở dưới nhiều người đã có ác cảm với Tôn Kỳ, nay lại càng tỏ ra khinh miệt.
Vị chấp pháp giả vẫn bình thản trả lời, không vì câu hỏi quá đơn giản.
“Trải qua trận chiến Thiên Đường và Địa Ngục, đến được Đại Thế Giới còn 137 vị. Sau đó Thần tộc thực hiện nhiều chính sách tích cực, đến hiện nay dân số khoảng 100 triệu người.”
Tôn Kỳ gật đầu tiếp tục hỏi:
“Dân số của chúng ta so với Ma tộc, Yêu tộc thế nào?”
“Có lẽ tương đương với một thị trấn của Ma tộc hoặc một tiểu tộc Yêu tộc.” vị chấp pháp giả trả lời.
“Vậy học trò xin hỏi: chúng ta ít người như vậy nhờ đâu có thể cường thế Ma tộc, hoành ép Yêu tộc?”
“Thực lực!”
Câu trả lời rất đơn giản nhưng đủ ngạo, đủ tự tin, đủ thực tế.
Tôn Kỳ mỉm cười, giang tay nói với mọi người:
“Thần tộc chúng ta có thể đặt vững địa vị hôm nay chính là nhờ thực lực, nhờ vào xương máu tổ tông đổ xuống, không phải dựa vào số đông, không phải dựa vào cổ vũ để chiến thắng.
Nhưng hôm nay có kẻ tại giữa Thần giới, nói với chúng ta, chỉ cần có nhiều người cổ vũ thì chắc chắn sẽ chiến thắng.”
Tôn Kỳ cười lạnh trong lòng, đây chính là tuyệt chiêu: đổi trắng thay đen. Đơn giản nhưng lúc nào cũng có hiệu quả.
“Đây có phải là phủ nhận thực lực của Thần tộc chúng ta, xóa bỏ công sức xương máu tổ tông đã đổ xuống.”
Chuyện bé xé ra to!!!!!!!
“Đây chắc chắn là âm mưu thâm độc của ngoại tộc, cài cắm gián điệp vào trong chúng ta, phá hoại tự tin của chúng ta, phá hoại tinh thần của chúng ta.”
Vu oan giá họa!!!!!!
“Mọi người nói xem tội này có đáng chết!”
Kích động quần chúng!!!!!!!
Khán giả lặng yên, mặc dù lý trí nói cho bọn hắn biết Vương Lăng vô tội, nhưng mà trái tim bị kích động. Trong lòng mỗi Thần tộc, địa vị của Thần tộc là không thể lay chuyển, là độc tôn, là duy nhất, không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục.
Vương Lăng vừa giận vừa sợ, nếu tội này thành lập hắn chỉ sợ vạn kiếp bất phục:
“Ngươi… ngươi… vu oan giá họa...”
“Ta vu oan giá họa?” Tôn Kỳ cười lạnh: “Vậy ta hỏi ngươi kẻ nào nói có được số đông ủng hộ thì chắc chắn thắng. Nếu dựa vào số đông có thể thắng thì Thần tộc chúng ta đã sớm bị tiêu diệt.”
“Ta không phải ý đó.” Vương Lăng phản kháng.
“Ta thấy ngươi chính là ý đó.” Tôn Kỳ cường ép.
Vương Lăng cứng họng, lời là hắn nói nhưng không phải ý như vậy, đúng là tình ngay lý gian. Không thể trách hắn, chỉ có thể nói hắn còn quá non trẻ, gặp phải cáo già như Tôn Kỳ làm gì có cơ hội phản kháng, nếu như là người có kinh nghiệm sẽ đơn giản gỡ giải. Chỉ có thể tội cho hắn, chọc người không nên chọc, chỉ vì tranh một chút khí thế.
“Khốn kiếp! ta giết ngươi!” Vương Lăng giận quá mà mất đi lý trí.
Tôn Kỳ cười nhạt: đần độn. Hắn đứng chắp tay sau lưng, chẳng thèm làm ra hành động vì hắn biết sẽ có người ra tay thay hắn.
Quả nhiên, Vương Lăng chưa giết tới thì đã có một cự thủ chụp lấy hắn. Chấp pháp giả lạnh lùng:
“Ngươi theo ta đi!”
“Không… không… học trò không có tội… là hắn vu cáo… chấp pháp giả tha tội...” Vương Lăng vùng vẫy la hét.
Vị chấp pháp giả thở dài, hắn biết chứ, hắn biết Vương Lăng vô tội, ngay từ đầu hắn cũng đã nói mọi chuyện bỏ qua đi nhưng mà Vương Lăng vẫn cố chấp. Vương Lăng nên vì hành động ngu dốt của mình mà chịu tội.
Đây cũng coi như một bài học cho đám học viên còn lại, chớ nên nói càn!