Trần Lãng đang ngồi tĩnh tọa trên giường, bỗng hắn khịt khịt mũi:
“Có một mùi thơm. Mùi gì thế này?”
Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng choáng váng, sau đó ngã vật xuống giường bất tỉnh.
Không chỉ có Trần Lãng mà mấy tên dược đồng kia cũng gặp cảnh tương tự, đều lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Tại trong một góc phòng, một ngọn lửa tí tách xuất hiện, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy và lan rộng. Chỉ qua mấy hơi thời gian ngọn lửa đã bao trùm toàn bộ căn phòng, lúc này có gió nổi lên, ngọn lửa lập tức theo gió lan qua mấy căn phòng liền kề.
Trong đêm tối, Trần gia nhìn từ trên cao xuống, có thế thấy một điểm sáng bao trùm toàn bộ khu nhà ở của dược đồng, ngọn lửa theo gió lan đến khu nhà ở tạp dịch.
Đám dược đồng và đám tạp dịch bị ngọn lửa nuốt lấy nhưng vẫn không hề có tiếng kêu nào, tất cả bọn chúng đều đang chìm trong giấc ngủ mê man. Bọn chúng đã ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng, bị thiêu chết mà không hề hay biết.
Khi ngọn lửa đã nuốt hết khu nhà ở tạp dịch thì lúc này lính tuần tra mới phát hiện, bọn lính lập tức đổ chuông báo động.
Cả Trần gia lập tức xao động bừng tỉnh, xuất hiện ngay tại hiện trường là ba tên Tạo Thể cảnh cường giả nhưng không có mặt của gia chủ Trần gia cùng đại trưởng lão.
“Gia chủ và đại trưởng lão đâu?” Một tên Tạo Thể cảnh hỏi.
“Gia chủ đang bế quan, trước đó gia chủ đã dặn không có chuyện trọng đại thì không được làm phiền. Còn đại trưởng lão đã ra ngoài làm việc.” Một tên Tạo Thể cảnh khác nói.
“Trận hỏa hoạn này tạm thời vẫn còn chưa lớn. Lão Mục ở đây chỉ huy binh lính dập lửa. Lão Khu chỉ huy một nhóm binh lính đề phòng cảnh giác có kẻ gian lợi dụng cơ hội. Ta sẽ dẫn binh đi canh chừng các trọng địa.” Một tên Tạo Thể cảnh ra lệnh.
Trần Mục và Trần Khu lập tức gật đầu nhận lệnh.
Trần Mục nhanh chóng điều động một đội binh lính lấy nước dập lửa. Binh lính nối đuôi nhau lấy nước từ các giếng dập lửa, một nhóm lính khác thì lấy cát hất vào đám lửa, một nhóm lính thì phá hủy một số công trình ngăn cho lửa lây lan, một nhóm lính khác thì nhanh chóng di tản những ai gần trận hỏa hoạn. Trần Mục đứng trên cao quan sát, đôi mắt hắn như chim ưng chú ý phía dưới.
Trần Khu chỉ huy binh lính lập tức phong tỏa tất cả cửa ra vào, nội bất xuất ngoại bất nhập. Tất cả quân lính dự bị cũng được điều động, mấy chỗ trọng điểm đều được tăng cường phòng thủ. Binh lính bắt giữ, tra xét bất cứ ai có dấu hiệu bất thường.Trần Khu một mực chăm chú tìm kẻ khả nghi.
Tên Tạo Thể cảnh còn lại gọi là Trần Nghị, hắn đang chỉ huy quân lính tăng cường bảo vệ các trọng điểm như bảo khố, từ đường, binh khố, nơi ở của mấy vị quan trọng của Trần gia.
Trần Nghị tự mình tọa trấn tại bảo khố, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
Có thể nói Trần gia lúc này như một nồi nước sôi, bên trong thì sôi trào nhưng bên ngoài thì vẫn không một ai biết chuyện gì.
Trong một góc khuất nào đó, có âm thanh kêu cứu rên rỉ vang lên. Lúc này một tên lính đang xách một thùng nước đi dập lửa, hắn nghe được tiếng kêu cứu thì dừng lại, dỏng tai lắng nghe, hắn theo âm thanh từ từ đi vào trong góc tối, hắn mở miệng hỏi:
“Này, có ai ở trong đó không?”
Không hề có tiếng trả lời hắn. Tên lính lộ vẻ nghi hoặc, hắn gãi gãi đầu, cho rằng mình đã nghe lầm, hắn quay đầu đi. Nhưng mới đi được ba bước thì hắn ngã vật xuống bất tỉnh, một đôi tay từ trong bóng tối thò ra, kéo hắn vào trong.
Chỉ vài tức hơi thở sau, tên lính đi ra từ trong góc khuất, trong đôi mắt ẩn ẩn tinh quang. Hắn cầm lên thùng nước tiếp tục đi dập lửa.
Trận hỏa hoạn này kéo dài hết một đêm, đến sáng hôm sau mới được dập tắt. Trận hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ khu nhà ở dược đồng, khu nhà ở tạp dịch, thiêu rụi một nửa khu nhà ở thiếu phụ Trần gia.
Trận hỏa hoạn qua đi để lại một đống tro than hoang tàn, thỉnh thoảng vẫn còn nghe thấy tiếng lách tách lửa cháy chưa tắt. Không có thứ gì còn hình dáng nguyên vẹn trong đám cháy, một số kim loại còn bị nung chảy thành kim dịch.
Cả Trần gia thấm đẫm hơi nước cùng mùi tro tàn, đám binh lính dập lửa kẻ nào kẻ nấy toàn thân tro đen, mặt mày lấm lem. Nhưng mà trên mặt bọn hắn lại nở nụ cười hạnh phúc vì cuối cùng cũng dập được lửa.
Sáng hôm nay khi đại trưởng lão trở về thấy Trần gia một bầu không khí căng thẳng, hắn lập tức triệu tập các vị trưởng lão hỏi chuyện.
Tại trong nghị sự đường của Trần gia lúc này có đại trưởng lão, ba vị trưởng lão Tạo Thể cảnh cùng một số thành viên hạch tâm Trần gia. Đại trưởng lão trên ghế cao nhìn tất cả, hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Là một trận hỏa hoạn, bắt đầu từ khu nhà ở của dược đồng sau đó lan sang khu nhà ở tạp dịch.”
“Thiệt hại?”
“Chết khoảng trăm tên tạp dịch và dược đồng cùng một ít binh lính trong lúc cứu hỏa bị chết. Tài sản bị thiêu rụi ước chừng sáu ngàn ma thạch.”
“Có điều tra ra nguyên nhân?”
“Chưa rõ nguyên nhân cụ thể, tạm kết luận là do tại nạn.”
“Có gì bất thường?”
“Bọn dược đồng và bọn tạp dịch nghỉ tại trong phòng toàn bộ bị thiêu chết, bọn họ không hề phát hiện ngọn lửa hay có sự phản kháng. Mãi cho đến khi lính tuần tra phát hiện thì ngọn lửa đã lan đến hết khu nhà ở tạp dịch.”
“Các kẻ khác thế nào?”
“Đệ đã phái binh tăng cường kiểm tra, bắt được hai mươi ba kẻ khả nghi. Đang chờ thẩm vấn.”
“Mấy trọng điểm thế nào?”
“Đệ lúc đó đã phái binh tăng cường, tự mình tọa trấn bảo khố. Không hề phát hiện bất cứ thiệt hại gì.”
“Gia chủ vẫn đang bế quan sao?”
“Đúng vậy. Có nên gọi ra gia chủ.”
“Không cần! Gia chủ đang trong giai đoạn trùng kích cảnh giới quan trọng. Chuyện này chúng ta vẫn giải quyết được.”
Nói xong lời này thì đại trưởng lão đôi mắt lim dim, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Đám kia cũng yên tĩnh ngồi đợi lệnh. Sau một lúc đại trưởng lão mở miệng nói:
“Là tên trộm lần trước giở trò, hắn đã trà trộn vào trong đám binh lính hoặc tạp dịch. Hắn đang chờ thời cơ trộm đồ lần nữa. Lão Mục, người điều tra tất cả đám lính cùng tạp dịch, đệ tử Trần gia cũng phải điều tra qua không được bỏ sót bất kỳ ai. Nếu như có nghi ngờ ai. Chém! Nếu có ai không hợp tác. Chém! Nếu có ai trốn tránh. Chém! Ngươi được toàn quyền hành sự.”
“Lão Khu điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, không được bỏ qua bất kỳ điều bất thường nào.”
Dừng lại một chút, đại trưởng lão nói tiếp với Trần Nghị:
“Ngươi tiếp tục tọa trấn tại bảo khố, ngoài ta ra thì không được cho ai vào.”
Cả ba vị trưởng lão lập tức nhận lệnh lui ra làm việc.
Vậy là công việc tra xét tìm hung thủ tại Trần gia bắt đầu.
Tôn Kỳ nếu như có thể ở đây sẽ vô cùng ngạc nhiên khi đại trưởng lão gần như đã nhìn ra được trọng tâm vấn đề. Hắn không phải tên trộm lúc trước nhưng mà hắn đã sưu hồn tên trộm đồng thời cũng cùng mục đích với tên trộm. Lại nói hắn quả thật dựa vào đám cháy gây náo loạn Trần gia, trộm long tráo phụng. Hắn với thân phận tạp dịch đã bị chết trong trận hỏa hoạn.
Hắn nhân lúc hỏa hoạn đã bắt một tên lính, sưu hồn rồi thay thế tên lính đó.
Tôn Kỳ lúc này đang theo một nhóm lính tuần tra.
Hỏa Hỏa truyền âm hỏi:
“Ta tưởng người gây ra náo loạn lớn như vậy sẽ nhân cơ hội đi trộm Tạo Hóa Mẫu Thổ, sao bây giờ lại thành thành thật thật đi làm lính tuần tra.”
Tôn Kỳ từ tốn truyền âm giải thích:
“Ngươi nghĩ như vậy là sai rồi. Những lúc nguy cấp nhất thì chúng ta thường có hai biểu hiện.
Loại thứ nhất là vô cùng rối loạn, không biết phải làm cái gì, kẻ như vậy sẽ chết rất nhanh. Đây cũng là biểu hiện thường thấy, nhất là những kẻ thiếu kinh nghiệm.
Loại thứ hai chính là đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh gấp nhiều lần bình thường. Những kẻ này thường đã trải qua nhiều sóng gió khó khăn, bọn hắn sẽ tìm ra được cách giải quyết tốt nhất.
Ngươi nghĩ đám trưởng lão Tạo Thể cảnh Trần gia sẽ là loại thứ nhất hay thứ hai.”
“Ta nghĩ là loại thứ hai.” Hỏa Hỏa trả lời.
“Ta cũng nghĩ như vậy. Không những bọn họ vô cùng bình tĩnh mà lại còn vô cùng thông minh.” Tôn Kỳ nói.
“Lời này ý gì?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Gặp những lúc như hỏa hoạn, ngươi sẽ bảo vệ thứ gì đầu tiên?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Ta vốn là lửa cần gì phải sợ hỏa hoạn chứ! Hắc... hắc... nhưng nếu như ta là bọn ngươi thì ta sẽ bảo vệ tính mạng đầu tiên, sau đó bảo vệ thứ quý giá nhất.” Hỏa Hỏa nói.
“Suy nghĩ của ngươi không sai. Bình thường chúng ta đều làm vậy. Nhưng mà đám trưởng lão Trần gia lại vô cùng thông minh. Bọn chúng suy đoán, trận hỏa hoạn này có thể do kẻ gian nào đó gây ra, ý đồ khó lường, có thể là nhằm trộm bảo vật trấn tộc của bọn họ. Vậy nên một tên trưởng lão tọa trấn tại bảo khố, thu hút sự chú ý của kẻ gian như muốn nói: đây chính là nơi cất giấu báu vật quý giá nhất Trần gia.”
“Bảo khố không phải nơi cất giấu bảo vật sao? Cần gì phải ngụy trang như vậy?” Hỏa Hỏa thắc mắc.
“Ngươi nên nhớ trước đó Trần gia đã bị trộm một lần nên bọn hắn sẽ đặc biệt cảnh giác. Bọn chúng đã mang bảo vật trấn tộc của mình di chuyển đến nơi khác. Vậy nên bọn hắn tạo ra giả tượng, muốn chúng ta tập trung chú ý vào bảo khố. Khiến chúng ta tránh xa khỏi nơi giấu bảo vật thật sự.” Tôn Kỳ trả lời.
“Vậy bảo vật kia giấu ở đâu?” Hỏa Hỏa hiếu kỳ hỏi.
“Tại ngay từ đường Trần gia.” Tôn Kỳ khẳng định.
“Vì sao ngươi lại có thể khẳng định như vậy?” Hỏa Hỏa hỏi lại.
“Vì mấy lý do sau:
Thứ nhất chính là Tiểu U từng kể chuyện: có một thị nữ dọn dẹp từ đường làm đổ đèn dầu rồi bị đánh chết. Chuyện này sinh ra hai nghi điểm là: làm đổ đèn dầu làm gì đến mức độ bị đánh chết và trước đây có thể vào từ đường dọn dẹp.
Lại nói trước đó khi ta muốn vào dọn dẹp từ đường thì bị ngăn cấm cùng thái độ gắt gỏng khác thường của lính canh từ đường so với lính canh nơi khác.
Từ đó ta suy đoán: bảo vật kia đã chuyển vào từ đường mà không ai biết. Thị nữ kia theo như thói quen vào trong từ đường dọn dẹp, bị đám trưởng lão biết được nên tìm cớ đánh chết, đồng thời đám trưởng lão cũng trừng phạt mấy tên lính canh, rồi dặn bọn chúng tuyệt đối không cho ai vào từ đường với bất cứ lý do nào.
Vậy nên đám lính canh mới ngăn không cho ta vào dọn dẹp, đồng thời có thái độ gay gắt hơn bình thường.
Thứ hai chính là tên trưởng lão tọa trấn tại bảo khố, nhìn như rất bình thường nhưng ta phát hiện hắn thường xuyên dùng hồn lực càn quét khu từ đường, đây không phải là muốn nói: tại từ đường còn có thứ quan trọng hơn cả bảo khố. Nếu như không phải ta có thần thức thì đã không phát hiện ra điều này.
Thứ ba chính là bọn họ rất thông minh, có thể đứng trên lập trường của tên trộm để suy nghĩ nhưng đáng tiếc cho bọn hắn là ta cũng đứng trên lập trường của chính bọn hắn để suy nghĩ.”
“Xí! Nói đi nói lại thì ngươi vẫn là tự khen mình.” Hỏa Hỏa bĩu môi khinh thường. Sau đó nó hỏi tiếp:
“Vậy ngươi định khi nào ra tay?”
“Ngay lúc bọn hắn mất cảnh giác.” Tôn Kỳ cười nói.