Có một số Hải Vương làm lễ đưa tiễn, tặng lễ vật tặng quân. Có một số lại cùng đồng hành với bọn hắn.
Chuyện Hải Táng có vẻ như tất cả Hải Vương đều biết và đạt được nhất trí chung.
Chuyến đi này số lượng tham gia khổng lồ, vật tư cũng là rất nhiều. Nên tốc độ di chuyển không nhanh. Bọn hắn cũng không vội.
Sau một thời gian dài, hành trình cũng đến điểm cuối.
Bạch Dã đứng trên ngọn sóng, hướng mắt về phương xa.
Sau lưng hắn là trời yên gió lặng, sóng biển dạt dào trong xanh.
Trước mặt hắn là một vùng biển tăm tối, mây đen che kín trời, sấm chớp liên hồi, cương phong gào rít.
Hai vùng biển giống như hai thái cực trái ngược, mặc dù nằm kề sát bên nhau.
Các Hải Vương đang bàn bạc kế hoạch trước khi tiến vào Hải Táng. Bạch Dã đếm được có tất cả năm vị Hải Vương tham gia chuyến đi lần này.
Cả Đại Hải được thống trị bởi mười tám vị Hải Vương, mà tại đây đã có năm vị Hải Vương, điều đó cho thấy tầm quan trọng của chuyến đi lần này với cả Hải tộc.
Bạch Dã thẫn thờ nhìn hai vùng biển, trong lòng nặng nề nhiều suy tư.
Đúng lúc này có tiếng còi vang lên báo hiệu xuất quân tiến vào Hải Táng.
Năm đoàn Hải quân đồng loạt tiến vào Hải Táng, có nhiều kẻ bồi hồi quay đầu nhìn, lần này đi chỉ sợ khó mà quay về.
Vũ Đông tại vị trí trung tâm đại quân, bay ở trên cao nhất, hắn hai tay huy vũ thi triển chủng tính Đằng Vân Ngự Hải.
Gió biển xung quanh hắn lập tức yên lặng, sấm chớp tránh xa, sóng biển dạt dào, lốc xoáy tự tan… tạo thành một vùng biển yên bình, nhưng không khí ngột ngạt vẫn không hề thay đổi.
Vũ Đông lớn giọng nói:
“Tất cả đứng trong phạm vi bảo vệ của ta, nếu ra ngoài tự gánh lấy hậu quả.”
Đám binh sĩ nghiêm túc thi lệnh, nhìn bên ngoài vẫn là mưa giông bão tố, bọn chúng bất giác run nhẹ. Nếu như không phải có Hải Vương bảo vệ, bọn chúng chỉ sợ không đi được mấy dặm.
Hải Vương có Đằng Vân Ngự Hải có thể tạo giông bão, cũng có thể bình giông bão. Tại trên biển bọn hắn có thể tùy tiện điều khiển thời tiết, nhưng tại đây khả năng bọn hắn bị hạn chế, chỉ có thể bình định một khoảng không gian.
Chuyến đi lần này ngoài Bạch Dã, còn có hai vị hoàng tử khác là tam hoàng tử Tây Á, thất hoàng tử Minh Giang. Còn các vị hoàng tử, hoàng nữ khác đều chọn ở lại. Bọn chúng đều chọn phương án an toàn.
Tây Á ngẩng đầu nhìn Vũ Đông, hỏi:
“Phụ vương vì sao không di chuyển dưới biển, như vậy có phải an toàn hơn không?”
Vũ Đông tay vẫn liên tục thi pháp, giải thích:
“Theo như Bỉ Dinh ghi lại thì hắn chia Hải Táng thành nhiều vành đai. Vành đai này gọi là đai giông bão, muốn thuận lợi vượt qua vành đai này thì chỉ có thể bay trên không, vì dưới nước nguy hiểm càng lớn. Bọn ta cũng đã cho lính do thám kiểm chứng, lời Bỉ Dinh không sai. Cụ thể thế nào tí nữa ngươi sẽ thấy.”
Đi được một lúc, chợt có tiếng kêu lên:
“Nhìn! Phía trước có một xoáy nước!”
“Vòng sang bên trái, tránh xoáy nước!” Vũ Đông ra lệnh, sau đó cúi đầu nhìn Tây Á nói: “Ngươi nhìn đi! Đây là lý do chúng ta phải đi trên không.”
Tây Á gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không hiểu, chỉ một xoáy nước thôi mà, cần gì phải như vậy.
Đi được một lúc, suy nghĩ của hắn bắt đầu thay đổi.
Vùng biển này xuất hiện to to nhỏ nhỏ các xoáy nước, có cái đường kính vạn dặm, có cái chỉ như bàn tay.
Xoáy nước chỗ nào cũng có.
Có cái chỉ tồn tại một lúc rồi tự tan, có cái càng lúc càng lớn nuốt chửng các xoáy nước khác.
Xoáy nước sinh rồi diệt, xuất hiện bất ngờ, không có bất kỳ quy luật gì.
Một tên Hải tộc vẫn đang trong vòng bảo vệ của Vũ Đông, bất chợt dưới chân hắn xuất hiện xoáy nước, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị nuốt chứng nửa người.
Hắn hét lên sợ hãi.
Tên đồng bạn bên cạnh kịp phản ứng vội nắm lấy tay hắn.
Mấy tên xung quanh ra sức kéo lên.
Phốc! xoáy nước xé nát nửa thân dưới của tên xấu số, thứ kéo lên chỉ là một nửa cơ thể.
Máu tươi chảy ròng ròng, ruột gan phèo phổi, nội tạng rơi lõm bõm xuống nước.
Xoáy nước tiếp tục mở rộng, hút lấy những kẻ gần đó.
Đám Hải tộc sợ hãi vội vã tránh xa.
Đúng lúc này một cái cự chưởng đập xuống đánh nát xoáy nước, nước văng tung tóe. Giọng một tên tướng quân vang lên:
“Giữ vững đội hình, tiếp tục tiến lên!”
Tất cả lại tiến lên, trong lòng cảnh giác cao độ, pha chút sợ hãi, không biết lúc nào mình sẽ là kẻ tiếp theo.
“Nhanh! Xoáy nước đang nuốt cá đuối chở hàng. Nhanh cứu đồ!” một tên đội trưởng hét lớn.
Đám lính quăng dây buộc lấy con cá đuối kéo lên, giằng co với xoáy nước.
Con cá đuối rú lên từng tràng đau đớn, xoáy nước cắt xẻ từng vết sâu tận xương trên thân con cá đuối, máu chảy lai láng.
Một tên tướng quân hừ lạnh, vỗ chưởng đập xuống.
Bụp!
Cự chưởng rơi vào xoáy nước biến mất không thấy gì, như ném viên đá vào đại dương.
Xoáy nước như bị kích thích càng trở nên cuồng bạo.
Mấy tên tướng quân tụ lại tung chiêu phá vỡ xoáy nước nhưng đều vô dụng như muối bỏ bể.
Vũ Động thấy vậy thì liếc mắt Tinh Hải Vương.
Tinh Hải Vương hiểu ý phất tay một cái cuốn lấy đống trên lưng con cá đuối, nói:
“Nhanh chóng rời đi!”
Nói rồi hắn ném đống đồ cho đám thuộc hạ. Tất cả nhanh chóng rời đi.
Không còn ai kéo lại, con cá đuối nhanh chóng bị xoáy nước thôn phệ nghiền nát, máu tươi nhuộm đỏ xoáy nước.
Đám lính quay đầu nhìn mà thấy rợn cả người, tự nghĩ nếu rơi vào trong xoáy nước thì…
Tinh Hải Vương hét lớn:
“Nhìn cái gì? Nhanh chóng tiến lên! Muốn sống thì đi nhanh lên!”
Đám lính vội điều chỉnh trạng thái, không hổ là lính tinh nhuệ trải qua nhiều trận lớn nhỏ.
Đi được một lúc lại có mấy vòng xoáy bất ngờ xuất hiện, đám lính hoảng hốt tránh xa. Mấy tên lính không quan sát nhảy ra khỏi vòng an toàn của Vũ Đông.
Vừa mới ra khỏi vòng an toàn, một cơn lốc xoáy đã cuốn lấy bọn hắn, vặn xoắn xé nát bọn hắn giống như vắt nước giẻ lau. Bọn hắn hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng, đồng bạn cũng không kịp ra tay cứu chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Có tên rơi ra ngoài vội vã lao vào, nhưng ngay lập tức một tia sét hạ xuống, đánh hắn thành cục than đen.
Đám lính lúc này mới nhớ ra ngoài kia là giông bão, nếu không có Vũ Đông bảo vệ bọn hắn thực sự không thể tiến xa đến mức này.
Càng đi tiếp xoáy nước càng nhiều, chằng chịt đan xen. Số tên lính bỏ mạng càng nhiều, một số vật tư cũng bị nuốt chửng.
Vành đai giông bão này rất rộng, khó khăn muôn trùng, khiến bọn hắn nao lòng, cảm giác như đi mãi vẫn không đến cuối.
Đến bây giờ bọn hắn mới hiểu vì sao không được bơi dưới nước.
Ngay trên mặt biển lực hút của xoáy nước đã mạnh như vậy, nếu ở trong nước thì xoáy nước còn mạnh đến mức nào, chỉ có con đường chết, chết không toàn thây.
Bay trên mặt biển thì phải đối mặt với cuồng phong sấm sét, nhưng có Hải Vương bảo hộ, bọn hắn có thể an toàn.
Bọn hắn cũng không dám bay quá cao. Bay trên cao có thể giảm được lực hút của xoáy nước.
Nhưng càng lên cao sấm sét cuồng phong càng mạnh, vòng bảo hộ sẽ phải thu nhỏ, vậy thì không thể bảo vệ được đoàn quân lớn như vầy.
Đi không biết bao lâu, bọn hắn gặp một hòn đảo.
Hòn đảo có màu đất đen xì, bề mặt sần sùi, gai nhọn lởm chởm, không hề có bất kỳ sự sống nào.
Thuộc hạ đi kiểm tra báo cáo hòn đảo không có nguy hiểm, có thể đặt chân nghỉ.
Vũ Đông sau một hồi đắn đo, hắn quyết định chọn hòn đảo làm chỗ nghỉ chân.
Đi suốt một quãng đường dài, lại liên tục thi triển Đằng Vân Ngự Hải, Vũ Đông cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đám binh tướng thì khỏi phải nói, bọn chúng vô cùng vui mừng khi có thể dừng chân nghỉ lại. Bọn chúng mặc dù không làm gì nặng nhọc, nhưng lúc nào cũng phải căng mắt ra quan sát, nơm nớp lo sợ, khiến cho tinh thần chịu áp lực không nhỏ.
Đặt chân lên hòn đảo, bọn chúng mỗi nhóm chọn một chỗ ngồi xuống, lấy ra lương thực ăn vội bổ sung năng lượng.
Vũ Đông vẫn còn liên tục thi pháp, nhưng đã được giảm nhẹ áp lực.
Tất cả bọn hắn buông lỏng một chút tinh thần.
Từng nhóm lính ngồi nói chuyện với nhau, có tiếng cười đùa nói chuyện râm ran, bất chợt có tên mở miệng nói:
“Này! các ngươi có thấy không? Hình như hòn đảo đang dịch chuyển?”
“Dịch chuyển? ta có thấy gì đâu. Ngươi lấy gì làm cột mốc mà nói hòn đảo dịch chuyển.” một tên khác nói.
“À! Thì ta cảm thấy như vậy, đây là thiên phú của tộc ta, không thể nói rõ cho ngươi được.”
“Ta cũng cảm thấy có chút bất thường.”
“Bất thường gì?”
“Chủng tộc ta có thiên phú thổ thuộc tính. Nhưng ở đây, ta không cảm nhận được thổ thuộc tính. Ngươi nói có bất thường không? Đảo mà lại không có thổ thuộc tính.”
“Ngươi nói ta mới để ý!”
Đúng lúc này, hòn đảo chợt run lên nhè nhẹ, đám Hải tộc giật bắn mình, vội vã đằng không.
Trên hòn đảo, mặt đất nứt ra những đường dài như mạng nhện. Cảm giác nguy hiểm cực độ ập đến.