Sinh ra từ trong Tổ Địa.
Nhận Thông Thiên Lão Ma làm sư phụ.
Ngày thứ nhất khai linh.
Ngày thứ hai Luyện Linh nhất trọng đỉnh phong.
Ba tháng sau Luyện Linh tứ trọng.
Mười năm sau Luyện Linh cửu trọng.
Mười sáu năm sau nhập Tạo Thể cảnh.
Hai mươi năm sau sư phụ tuổi thọ cạn kiệt mà qua đời.
Ta đau buồn khôn xiết, ta chỉ có một mình sư phụ là thân thiết.
Ta quyết định vân du tứ hải.
Năm mươi tuổi, ta học luyện khí. Thiên phú không tệ.
Bảy mươi tuổi tu vi Tạo Thể tứ trọng. Ta đi khiêu chiến thanh niên cùng thế hệ khắp năm mươi thành chưa một lần bại.
Trăm tuổi tu vi Tạo Thể ngũ trọng. Ta đi vào ma thú sơn mạch, giết ma thú như cắt cỏ. Chọc giận ma thú Tạo Thể bát trọng đuổi giết, ta toàn thân trở ra.
Một trăm hai mươi tuổi ta đến Bình Nguyên thành. Giết một đầu yêu thú. Chém đứt cánh của một thần tộc.
Ta bị Yêu tộc, Thần tộc cường giả đuổi giết.
Ta gặp được Nguyên Thương đại tướng quân. Ngài bảo hộ ta khỏi ngoại tộc.
Ta gia nhập Nguyên Thương đại quân. Ta cùng Ma tộc đại quân nam chinh bắc chiến.
Hai trăm tuổi tu vi Tạo Thể lục trọng. Làm bách phu trưởng trong quân.
Ba trăm tuổi trở thành thiên phu trưởng.
Bốn trăm tuổi tu vi Tạo Thể thất trọng. Làm phó tướng tả quân của Nguyên Thương đại quân.
Năm trăm tuổi tiến đánh Yêu tộc. Giết chết vô số Yêu tộc.
Sáu trăm tuổi Nguyên Thương đại quân tranh chấp với Thần tộc tại đồi Đề Hồn. Chém giết vô cùng thảm liệt.
Bảy trăm tuổi bình loạn ma thú Lĩnh Nam Sơn. Chém giết ma thú vương.
Chín trăm tuổi tu vi Tạo Thể cửu trọng. Ta quyết định rời quân ngũ đi tìm cơ duyên đột phá.
Một ngàn ba trăm tuổi chính thức trở thành Hợp Nhất cảnh cường giả.
Ta đi Đại Hải dạo chơi, chém giết một đầu Bạch Sa.
Một ngàn tám trăm tuổi ta đến Lạc Hồi Khu vô tình gặp lại Nguyên Thương tướng quân.
Ta được tướng quân ưu ái gả nữ nhi cho.
Hai ngàn năm sau Nguyên Thương tướng quân hồn phách quy thiên địa. Ta trở thành khu trưởng thay tướng quân.
Trải qua quyền lực danh vọng, xa hoa phú quý ta cũng cảm thấy chán.
Ta quyết định giao lại chức vị đi du lịch thiên hạ.
Thọ nguyên sắp hết ta chọn nơi này nghỉ lại.
…
Thông tin trên bia đá đến đây là kết thúc.
Đọc xong những thông tin trên bia đá này làm Tinh Niệm hít vào một ngụm trọc khí.
Đây là lăng mộ của một vị Hợp Nhất cảnh mà không phải là Hợp Nhất cảnh bình thường.
Là một vị thiên tài, là cường giả đứng đầu một khu.
Thử nghĩ một chút cũng biết lăng mộ này cất giữ đồ vật tất không tầm thường.
Tinh Niệm lúc này nghĩ đến Triều Thiên Ca vị cường giả này cũng sinh ra tại Tổ Địa giống mình. Nếu vậy thì tương lai mình cũng có thể đạt tới đỉnh cao này, thậm chí siêu việt.
Nghĩ đến đây trong đầu Tinh Niệm lại xuất hiện mộng ảo bản thân uy phong bát phương.
Tinh Niệm lại không biết rằng dù cùng sinh ra trong Tổ Địa nhưng cũng có khác biệt.
Hắc Tông ho khụ khụ gây sự chú ý cho Tinh Niệm.
Tinh Niệm chợt tỉnh quay đầu lại nhìn Hắc Tông.
Hắc Tông nhỏ giọng nói: “Ngươi đã rõ lý do vì sao các thế lực lớn lại tranh nhau vào trước chưa?”
Tinh Niệm lúc này mới nghĩ đến vấn đề này một lần nữa, sau đó chợt bừng tỉnh:
“Ý sư tôn là: các thế lực đến trước biết được nội dung trên bia đá liền đuổi những kẻ đến sau, muốn độc chiếm”
“Miếng bánh càng ít miệng ăn thì càng lớn.”
“Nhưng đệ tử vẫn không hiểu vì sao các thế lực không tiêu diệt hết kẻ tán tu đến sau mà còn hộ tống bọn họ ra ngoài?”
“Thậm chí bên trong đây còn nhiều kẻ tán tu đến cùng lúc với các thế lực cũng không bị đuổi đi?”
Hắc Tông nghe câu trả lời của Tinh Niệm tương đối hài lòng, với tất cả kinh nghiệm của Tinh Niệm đưa ra được như thế câu trả lời liền không sai.
Cả câu hỏi của Tinh Niệm cũng rất tốt, hỏi đúng trọng tâm.
Hắc Tông từ tốn dạy bảo:
“Đến trước một bước chính là chiếm tiên cơ một bước. Chiếm tiên cơ một bước ngươi có thể chủ động bố cục trước một bước.”
“Mấy kẻ tán tu đến sau vừa trải qua sinh tử một đường khi nghe các thế lực lớn vài lời êm tai liền u mê bị gạt ra ngoài.”
“Không những không biết mình bị gạt bỏ qua một cơ duyên lớn, mà trong lòng lại còn cảm kích các thế lực.”
“Còn vì sao không giết bọn họ?!”
Hắc Tông cười ý vị thâm sâu:
“Ngươi có thấy khu rừng nào mà chỉ có cổ thụ không có bụi cỏ, nấm mốc.”
“Ở trong đây liên luỵ đến rất nhiều vấn đề sâu rộng, chỉ khi ngươi đứng tại độ cao cùng bọn họ ngươi mới hiểu được. Một lời khó giải thích hết.”
“Lại nói vì sao các thế lực lại nguyện ý hộ tống mấy tên tán tu ra ngoài?”
“Không phải vì mạng sống bọn tán tu mà vì ra ngoài báo tin cho thế lực của mình, nhưng lại dùng cách này che đậy khéo léo.”
“Lúc đầu không ai nghĩ đến đây là lăng mộ của một cường giả Hợp Nhất cảnh tuyệt thế nên chỉ phái đi phó tướng.”
“Khi biết được lăng mộ quan trọng chắc chắn cường giả mạnh nhất các thế sẽ đến đây.”
“Còn vì sao vẫn giữ lại một số tán tu? Cũng rất đơn giản: ngươi không biết phía trước sẽ có chuyện gì nên để tán tu dò đường giảm thiệt hại cho thế lực của mình.”
Nghe đến đây Tinh Niệm như bừng tỉnh, hắn chỉ có thể thầm nói trong lòng: Mấy lão hồ ly.
Tất nhiên Hắc Tông chỉ nói đại ý còn rất nhiều vấn đề nhỏ xung quanh cần Tinh Niệm từ từ suy nghĩ thể ngộ mới thấy hết được đại mưu tiểu kế trong này.
Các thế lực lớn cho thuộc hạ lục xoát khắp nơi kiểm tra từng ngóc ngách.
Mặc dù phía trước chỉ có một đại môn xem ra là lối đi duy nhất. Nhưng nếu như có lỗ hổng cho ngươi chui thì sao?
Nửa canh giờ sau có thuộc hạ đến báo cáo: xung quanh không có lối riêng, không có cơ quan, cũng không có vật gì giá trị, mấy tấm bia đá ghi chép cũng không phải vật gì quý báu.
Lưu Gia, Trương Quân cùng Hắc Tông nghe báo cáo trầm tư một chút rồi nhìn nhau gật đầu ra vẻ đã đưa ra cùng nhận định.
Các phương thế lực khác cũng đã nghe thuộc hạ báo cáo, đang làm ra quyết định tiếp theo.
Lúc này phó thành chủ Chu Hân lên tiếng:
“Các vị hẳn đã nghe báo cáo. Ta thấy ở đây cũng không có gì đặc biệt chi bằng chúng ta đẩy cửa tiến lên? Các vị thấy sao?”
Các thế lực khác nghe vậy cũng không ý kiến gật đầu.
Chu Hân thấy không ý kiến lại tiếp tục:
“Ly phó gia chủ nổi danh trên tạo nghệ cơ quan, trận pháp không biết có nhìn ra đại môn này có bẫy?”
Ly Hà chậm chậm vuốt râu ra vẻ cao thâm đ*o:
“Theo tại hạ thấy ở đây không có cơ quan bẫy rập.”
“Các vị hẳn cũng đã nhìn thấy chữ trên cánh cửa. Chúng ta có thể làm theo.”
Trên đại môn là mấy chữ nổi bật: Bái Ta Ra Vào.
Đại môn làm bằng hắc thiết đặc biệt, ma linh không thể qua, hồn lực không thể dò xét, lại trầm trọng vô cùng khó mà phá vỡ. Có lẽ chỉ có thể làm theo lời trên cánh cửa.
Ly Hà lại tiếp: “Lại nói vị tiền bối này tu vi cao tuyệt lại lập vô số công lao cho Ma tộc xứng đáng nhận lễ bái.”
Ly Hà phất tay một nhóm mười tên Luyện Linh cảnh thuộc hạ bước lên chuẩn bị làm lễ.
Chu Hân thấy thế thì lớn tiếng đạo:
“Ly Hà huynh nói có lý, phủ thành chủ càng phải lễ bái”
Sau đó Chu Hân phất tay cho mười tên Luyện Linh cảnh tiến lên song song với thuộc hạ Ly gia.
Các thế lực khác cũng nhao nhao gật đầu làm theo như thể vô cùng thành tâm kính ngưỡng vị tiền bối này.
Nhưng mà trong lòng tất cả đều cười thầm: Lão hồ ly.
Gần trăm tên Luyện Linh cảnh chấp tay làm lễ bái.
Cót két… cót két… từng tiếng âm thanh nặng nề, âm thanh ma sát vang lên.
Đại môn đã hé ra một khe nhỏ thế nhưng sau đó lại không tiếp tục mở ra dù có thêm lễ bái.
Các thế lực lớn còn đang nhíu mày không hiểu thì Ly Hà lại ha ha cười rộ lên.
Chu Hân đạo: “Hẳn là Ly Hà huynh đã nhìn ra ảo diệu, không bằng nói cho tất cả cùng nghe.”
Ly Hà: “Đúng vậy! Cánh cửa này là một cái cơ quan, nó cần lượng lớn ma khí đè lên phía trước mới mở ra được.”
“Đây cũng không phải cạm bẫy. Tất cả chúng ta cùng tiến lên lễ bái mới đủ sức mở ra cánh cửa.”
Nói xong Ly Hà liền tiến lên đi đầu, các thế lực khác cũng theo sau không chút chần chừ.
Những kẻ không biết thì thành tâm lễ bái, những kẻ đứng đầu cáo già thì chỉ phóng thích ma khí.
Đại môn ầm ầm mở ra, từng mảng bụi lớn trút xuống như sương, một cỗ khí tức hanh khô, bụi bặm từ sau cánh cửa truyền ra.
Dựng thẳng phía trước là một tấm bia đá:
Ta học luyện khí có chút thành tựu. Chế tạo một ít con rối liền để lại đây.
Đọc mấy dòng này tham niệm trong lòng tất cả bốc lên.
Con rối do Hợp Nhất cảnh cường giả luyện chỉ sợ không tầm thường, nếu tầm thường họ cũng không lưu lại.
Chỉ sợ mấy con rối này cũng là Tạo Thể cảnh là tối thiểu. Nếu như có được mấy con rối này thì thế lực bọn họ thực lực tăng không ít.
Con rối cũng giống như hồn nô dùng hồn lực điều khiển, dùng ma thạch làm năng lượng hoạt động.
Có vài điểm khác như:
Con rối có thể chế tạo từ kim thiết, thần mộc, cốt thú… chỉ cần vật liệu đủ tốt con rối liền đủ mạnh. Trên lý thuyết ngươi có thể chế tạo con rối Hợp Nhất cảnh, tất nhiên vật liệu vô cùng quý hiếm.
Con rối có thể tồn tại cực lâu, con rối cường đại có thể làm bảo vật trấn tộc vạn năm, cái này hồn nô hay chiến nô không thể so được.
Nhưng con rối không có tính trưởng thành, con rối giữ nguyên chiến lực cho đến khi vật liệu hư hết nếu như muốn tăng sức mạnh con rối thì phải thay mới vật liệu.
Không như hồn nô có thể trưởng thành thành chiến nô, chiến nô cũng có thể đi đến Hợp Nhất cảnh.
…..
Các thế lực lớn lúc này biết được thời điểm tranh đoạt chỗ tốt chính thức bắt đầu. Tất cả những âm mưu quỷ kế trước đó là vì lúc này.
Tuy nói đây có thể chỉ là món khai vị, bên trong chỉ sợ còn nhiều chỗ tốt hơn nhưng có ai lại ăn nhiều, ăn không hết cũng có thể cho hậu bối hay đem bán.
Sau tấm bia đá là một cái sân rộng với những đường kẻ ngang dọc như bàn cờ. Bên kia sân là một đống con rối, có nằm có đứng có quỳ,… giống như một đồ bừa bộn bị vứt ở chỗ này.
Tất cả tham lam tiến lên, nhưng khi vừa đạp vào trong sân những đường kẻ ngang dọc liền ông ông tác hưởng sáng lên. Khiến những kẻ tiến vào có chút bối rối không biết làm sao.
Nhưng lòng tham thúc dục không ai muốn ở lại phía sau, vậy nên tất cả vẫn ùn ùn tiến lên.