Tôn Kỳ quá nguy hiểm, quá mạnh.
Thả hổ về rừng chẳng biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì. Cũng chẳng biết có hay không cơ hội một lần nữa giết Tôn Kỳ.
Chi bằng lần này dứt khoát ra tay.
Giết một tên Chúa Tể Vực Sâu, hy sinh một đám Yêu tộc. Đáng không?
Trong mắt đám Yêu Hoàng này: rất đáng!
Còn về ô danh, tất nhiên sẽ có. Nhưng bọn chúng không sợ, bọn chúng đứng ở đỉnh chóp Yêu tộc, nắm giữ mọi quyền hành, kể cả thông tin.
Bọn chúng chỉ đơn giản truyền ra ngoài: nói đám Yêu tộc 36 đỉnh phản bội đầu nhập vào Cốt Sơn Vương. Bọn chúng ra tay thanh lý môn hộ.
Không những không bị ô danh, ngược lại càng tô điểm thêm danh tiếng cho bọn chúng.
Lời ra tiếng vào?! có!
Nhưng bọn chúng sợ sao? Không sợ!
Bọn chúng sẽ gán cho những kẻ nói trái ý tội phản động hoặc một cái tội tự bịa vô lý nào đó, công khai giết đi, sau đó dùng đám cuồng tín tuyên truyền. Cuối cùng sẽ chỉ còn một loại truyền ngôn. Ô danh cũng thành thanh danh.
Suy nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn là nên giết!
Tôn Kỳ cảm nhận được sát khí của bọn chúng, hắn cười khổ trong lòng, xem ra kế hoạch thất bại.
Cũng không khó hiểu.
Đều là kẻ hung ác, làm sao dễ dàng chịu uy hiếp.
Hắn tự hỏi nếu hắn trong trường đám Yêu Hoàng sẽ làm thế nào? giết! hắn chắc chắn cũng sẽ giết.
“Khoan đã!” Tôn Kỳ vội lên tiếng. Không lên tiếng, hắn sẽ chết.
“Ngươi còn lời gì?” Thanh Long lạnh giọng.
“Không nên lại nghe hắn nói, hắn có thể đang kéo dài thời gian.” Chu Tước nhắc nhở.
“Giết hắn! tránh đêm dài lắm mộng.” Bất Tam Tức tiếp lời.
“Các ngươi có muốn biết bí mật của sinh vật Vực Sâu!” Tôn Kỳ vội nói, bây giờ không nói, hắn sợ không có cơ hội nói nữa.
“Bí mật!?” Thanh Long nhíu mày, tỏ ra suy tư chần chừ.
“Đừng nghe lời hắn!” Bất Tam Tức vội lên tiếng: “Hắn có thể đang kéo dài thời gian để đám Chúa Tể kia tới cứu!”
Giờ phút này bảy tên Chúa Tể Vực Sâu đang ra sức tấn công phòng tuyến Yêu tộc. Tất nhiên không phải tấn công hướng về phía Tôn Kỳ, vắt ngang dãy núi kia cường giả rất nhiều. Bọn chúng cũng không ngu.
Cứu Tôn Kỳ! bọn chúng thậm chí còn không biết Tôn Kỳ là ai? mà cho dù có biết cũng không cứu. Sinh vật Vực Sâu không có tính đồng loại.
Hiện tại đám Yêu tộc cường giả đang tập trung chỗ Tôn Kỳ, là cơ hội cực tốt để bọn chúng mở rộng khu vực thôn phệ năng lượng.
Tôn Kỳ nghe vậy cười khặc khặc, nhưng máu họng trào ra khiến hắn bị sặc. Được rồi! không cười.
Tôn Kỳ lúc này vô cùng bình thản, không giống như kẻ đứng trên bờ vực sống chết.
“Các ngươi để giết ta cần đến mười tên đỉnh cấp Yêu Hoàng, hy sinh hàng vạn Yêu tộc 36 đỉnh. Vậy các ngươi giết bảy tên Chúa Tể Vực Sâu còn lại sẽ cần bao nhiêu Yêu Hoàng, sẽ phải hy sinh bao nhiêu Yêu tộc?”
“Chuyện này ngươi không cần bận tâm. Ngươi vẫn là đi chết tốt!” Bạch Hổ hừ lạnh nói.
“Ta nghĩ các ngươi hẳn là đã nghĩ đến.” Tôn Kỳ mặc kệ Bạch Hổ, tiếp tục nói: “Không dùng gấp năm lần số lượng là không thể giết được Chúa Tể Vực Sâu. Sau cái chết của ta, bọn chúng sẽ càng thêm cảnh giác, sẽ tụ lại gần nhau. Vậy thì các ngươi phải một lúc điều động một lúc ít nhất 35 vị Yêu Hoàng đỉnh cấp thì mới có hy vọng tiêu diệt hết Chúa Tể Vực Sâu. Các ngươi có đủ sao?
Vét hết Yêu giới có thể sẽ đủ. Nhưng Yêu giới cũng bày ra hết nội tình. Các ngươi không sợ Hải tộc và Ma tộc sao? cả Thần tộc nữa, bọn chúng chưa bao giờ tấn công Yêu giới nhưng không có nghĩa tương lai cũng không?
Ta lại nói cho các ngươi biết đồng bạn của ta thực lực còn mạnh hơn ta. Các ngươi giết ta, hắn sẽ điên cuồng trả thù.”
“Xem ra ngươi cũng hiểu rõ tình hình Yêu giới quá nhỉ?” Chu Tước cười nói mỉa mai.
“Mấy ngày nay ta cũng không phải ngồi không, muốn cắm rễ lâu dài tại đây, vẫn là phải tìm hiểu thông tin rõ ràng.” Tôn Kỳ đơn giản nói.
“Muốn cắm rễ? ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Ngươi sẽ không có cơ hội đó. Bọn ta không cho phép.” Bất Tam Tức cười nói.
“Các ngươi không hiểu gì về sinh vật Vực Sâu cả.” Tôn Kỳ thở dài nói: “Nếu các ngươi hiểu về sinh vật Vực Sâu các ngươi sẽ không quyết liệt như thế.”
Đám Yêu Hoàng nhíu mày, lời này có ý gì?
Bọn chúng đưa mắt nhìn Tứ Phương Thần Thú, vì tất cả thông tin bọn chúng biết về sinh vật Vực Sâu đều từ Tứ Phương Thần Thú.
“Các ngươi sinh ra từ tạp chất ô uế dưới vực sâu, có gì phải nghi vấn.” Thanh Long khinh miệt nói.
Có ngươi mới là thứ tạp chất ô uế! Tôn Kỳ cuồng mắng trong lòng.
Nếu các ngươi biết được nguồn gốc sinh vật Vực Sâu, các ngươi sẽ sợ chết khiếp.
Yêu sinh quan của các ngươi cũng sẽ sụp đổ.
Cái gì Nguyên Tổ, Nguyên Sơn đều là lừa gạt.
Muốn hay không ta nói ra chuyện Con Rắn, chuyện Thế Giới Thụ, chuyện Ma Tổ?
Hừ! được rồi, không thèm chấp với lũ đầu đất các ngươi.
Tứ Phương Thần Thú không biết sự thật cũng là bình thường, những gì bọn chúng biết đều là truyền miệng từ đời trước. Mà tổ tông Tứ Phương Thần Thú bị Con Rắn lừa gạt qua, ngộ nhận Con Rắn là sáng thế Nguyên Tổ khai sinh ra vũ trụ. Con Rắn nói gì bọn chúng nghe lấy.
Thật! cũng không thể nói bọn hắn ngu, lúc đó Con Rắn quá cường đại, lừa gạt một đám sâu kiến quá đơn giản.
Tôn Kỳ sẽ không ngu ngốc nói ra sự thật. Dối trá đôi khi dễ được chấp nhận hơn sự thật.
“Ô uế!? hừ! bọn ta là kết hợp của máu thịt Nguyên Tổ và hỗn độn chi khí.
Nguyên Tổ là sáng thế chủ. Hỗn độn chi khí là khí ban đầu của vũ trụ, là vạn vật mẫu khí.
So chính thống? bọn ta còn chính thống hơn tất cả các ngươi.”
Đám Yêu Hoàng nghe vậy hơi xấu hổ vì lời này thật có lý.
Tôn Kỳ liếc nhìn bọn hắn.
Bịa chuyện! ta cũng không phải tay mơ.
Con Rắn vẽ ra câu chuyện sinh vật Vực Sâu để che giấu sản phẩm lỗi của mình, ta lại dựa vào câu chuyện này vẽ một vòng tròn lớn: ta thành chủ Yêu tộc thành khách.
Phản khách vi chủ!
“Hừ! xảo ngôn dối trá. Ta thấy vẫn là nhanh giết hắn.” Bạch Hổ hừ lạnh nói, lời Tôn Kỳ có lý nhưng bọn chúng không nhận.
Tôn Kỳ nói câu này không những không thể bảo mạng, ngược lại càng khiến đám Yêu Hoàng có lý do phải giết Tôn Kỳ bằng được.
Nhưng lúc này Tôn Kỳ lại thở dài:
“Nhưng mà thiên địa thay đổi, trời đất này đã không phải của bọn ta...”
Đám Yêu Hoàng khóe mắt nhảy lên, lời này có ý gì? bọn chúng tỏ ra hứng thú, nghe một chút cũng không sao.
“Hỗn độn hóa vạn vật, Nguyên Tổ hy sinh thân mình tẩm bổ vạn vật. Thiên địa này là thiên địa của vạn vật, không phải của hỗn độn. Các người thành chính chủ mà bọn ta...”
Nói đến đây Tôn Kỳ tỏ ra chua xót.
“... trở thành ký sinh trùng.”
“Các ngươi cho rằng bọn ta muốn thôn phệ hủy diệt thế giới này?! Sai! Thứ bọn ta muốn là hòa nhập vào thế giới này.
Thiên địa quy tắc coi bọn ta là rác rưởi mà rác rưởi thì phải quét dọn, dọn chỗ cho tân chủ.”
Nghe đến đây đám Yêu Hoàng cảm thấy lâng lâng.
Đúng! Chúng ta a! chính là tân chủ thiên địa. Bọn ta là chính thống. Mà các ngươi là rác rưởi.
Tôn Kỳ nhìn bọn chúng cười thầm trong bụng. Ta bịa chuyện có lợi hại hay không?!
Trong bụng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ sầu não tiếp tục nói:
“Giống như loài nhện, khi trứng nở, nhện con sẽ ăn thịt nhện mẹ. Thiên địa này muốn dùng bọn ta làm chất dinh dưỡng cho tân thế. Vậy nên ban đầu bọn ta thôn phệ thế giới, nhìn như rất lợi hại, chỉ là do thiên địa quy tắc chưa kịp phản ứng, nhưng theo thời gian thiên địa quy tắc bắt đầu phản ứng.”
“Phản ứng?! ý ngươi là sao?” Thanh Long nhíu mày hỏi.
Tôn Kỳ nghe hỏi, không trả lời thẳng mà bắt đầu tường thuật:
“Khi mới thoát ra khỏi phong ấn, ta vô cùng vui mừng, nhân lúc các ngươi đánh nhau, ta lẩn trốn ra ngoài, trước mặt ta là vô vàn năng lượng, vô vàn thức ăn. Các ngươi chắc hiểu cảm giác chịu đói ngàn vạn năm sau đó được ăn thỏa thích.
Ta điên cuồng hấp thụ năng lượng, lực lượng tăng lên nhanh chóng. Cuối cùng đạt tới Chúa Tể cấp.
Sau đó ta chiếm núi này, hấp thụ năng lượng, ta nghĩ cứ tiếp tục thế này ta sẽ sớm siêu việt Chúa Tể cấp. Nhưng! ta đã sai.
Thực lực ta không những không tăng lên mà còn có cảm giác bị bài xích.”
“Bài xích?! thiên địa quy tắc bài xích.” Thông Ngôn Đại Thánh cắt ngang hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu:
“Lúc đầu ta cho rằng là do ta chưa quen thuộc lực lượng, nhưng qua trận chiến với Thần Tượng tộc trưởng trước đó, ta có thể khẳng định: ta thực sự bị thiên địa quy tắc bài xích.”
“Bây giờ nói lời này có ích gì? ngươi bị bài xích hay không thì cũng phải chết.” Bất Tam Tức cười mỉa mai nói.
“Không đơn giản như vậy.” Tôn Kỳ đáp lại.
Đám Yêu Hoàng nghi hoặc. Còn có ẩn tình gì nữa sao?
Không chờ bọn hắn hỏi, Tôn Kỳ giải thích:
“Các ngươi vẫn nói thiên địa vô tình. Điều này đúng!
Thiên địa vô tình nhưng lại không tuyệt tình!
Thiên địa cho chúng ta, sinh vật Vực Sâu một cơ hội.”
“Cơ hội!?” đám Yêu Hoàng sửng sốt.
“Chỉ cần chúng ta dung nhập vào thiên địa, trở thành một sinh vật trong thiên địa này, thiên địa sẽ không lại bài xích chúng ta.” Tôn Kỳ hồ hởi nói.
“Dung nhập! ngươi nghĩ hay lắm! ngươi nghĩ với những tội ác ngươi gây ra, dù ngươi có dung nhập, ngươi còn có thể sống tiếp?” Tật Phong Điểu Hoàng nộ khí nói.
Nếu đúng như lời Tôn Kỳ nói, hắn dung nhập vào thiên địa, trở thành một sinh vật bình thường.
Lúc đó hắn có thể chọn phe để đứng. Có thể chọn phe nào? Tất nhiên là Yêu giới rồi!
Chẳng lẽ gia nhập Đại Hải, ngươi không phải sinh vật biển, làm sao gia nhập Đại Hải.
Ma Giới sao? không thể! vì ngươi không phải Ma tộc, không có ma khí.
Thần Giới? đừng đùa! ngươi tuyệt không thể gia nhập Thần Giới. Vì sao? Đơn giản! vì đó là Thần Giới.
Chỉ còn một lựa chọn Yêu Giới!
Tôn Kỳ thực lực mạnh như vậy, Yêu tộc sẽ rất hoan nghênh hoặc… phản đối. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn không tuyệt đối bài xích như ba giới kia.
Còn có một khả năng Tôn Kỳ tự lập giới riêng và kết quả là sẽ bị các phương tiêu diệt. Thiên địa này đã bị chia cắt hết, sẽ không ai cho ngươi dưới mái hiên nhà người khác xây cái tiểu phòng.
...
Tật Phong Điểu Hoàng có con bị Tôn Kỳ giết, hắn muốn Tôn Kỳ chết càng nhanh càng tốt.
Đám Yêu Hoàng liếc nhìn Tật Phong Điểu Hoàng, biết được ý đồ của hắn.
Cũng là bình thường. Thù giết con sao có thể bỏ qua.
Bọn chúng cũng đang cân nhắc: thu nạp Tôn Kỳ hay trả thù cho Tật Phong Điểu Hoàng.
Tôn Kỳ rất mạnh nhưng cũng không thể vì thế mà làm rét lạnh lòng một vị Yêu Hoàng cường giả.
Tật Phong Điểu Hoàng không phải đỉnh cấp Yêu Hoàng nhưng cũng là Yêu Hoàng uy tín lâu năm, lại nắm giữ công tác truyền thông tin. Không thể để hắn sinh hận với Yêu tộc.
Tôn Kỳ cũng nhìn ra. Bây giờ là lúc bày ra giá trị của bản thân, phải cho đám Yêu Hoàng cảm thấy giữ lại mạng hắn giá trị hơn là giết.