Đám Hoàng Kim Thử không kịp phản ứng đồng loạt rớt xuống.
Một lúc sau, đất cát mù mịt lắng xuống, đám Hoàng Kim Thử đau nhức đẩy ra đất đá trên người, lôm côm đứng dậy.
Bọn chúng lúc này mới định thần nhìn quanh.
Vô cùng kinh ngạc. Đây là… một hành lang đá rộng lớn.
Không phải là túi nước ngầm hay hang động như bọn chúng suy đoán.
Nơi đây không giống một hang động tự nhiên, giống như có kẻ chế tạo, trái phải trên dưới bốn mặt tường được gọn đẽo gọn gàng, không quá phẳng nhưng cũng đủ chứng minh không phải tự nhiên.
Bên trên vách tường có khắc họa hoa văn và những hình cách điệu mà phần lớn đã bị thời gian tàn phá, khiến bọn chúng nhìn không thể nhìn ra được điều gì.
Nhìn qua nhìn lại.
Không có dấu hiệu của nước.
Bọn chúng thất vọng.
“Thiếu chủ bây giờ chúng ta làm sao?” một tên lên tiếng hỏi.
Tên thiếu chủ đưa tay vuốt vuốt mấy sợi ria mép xoăn tít suy nghĩ, sau đó nói:
“Tiến lên xem thử đi.”
“Thiếu chủ, nơi đây có thể là hầm mộ của một vị đại yêu, xông vào mộ phần, quấy nhiễu kẻ chết, sẽ gặp nguyền rủa.” một tên có vẻ hiểu biết nói.
“Ngươi nghe chuyện giang hồ nhiều quá rồi. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?!” tên thiếu chủ mạnh miệng phủ định, nhưng trong lòng lại run nhẹ.
Hay nói “Lá gan chuột nhắt” không phải là không có cơ sở, tộc chuột thật sự là rất nhát gan.
“Ta đoán đây là nơi chôn giấu kho báu của một tên nào đó, nhưng mà thời gian trôi qua, hắn không trở về để lấy.”
Đúng! chính là như vậy. Đây là cơ hội, không phải nguy cơ.
Tên thiếu chủ lấy một lý do tạo can đảm cho mình. Đám tộc viên gật đầu ậm ờ, cũng chỉ có thể hướng như thế suy nghĩ.
Đi được một lúc.
“Nhìn kìa!” một tên kêu lớn, chỉ tay phía trước.
“Bọn ta không mù.” tên đồng bạn bên cạnh gõ đầu hắn.
Phía trước là một bức tượng đá khổng lồ.
Bức tượng cao năm thước hình người đứng thẳng, hai nắm tay bắt chéo trước ngực, mắt nhắm nghiền, bên tai trái đeo một phiến đá nhỏ hình chữ nhật, yên tĩnh không dấu hiệu sự sống.
Đây là tượng gì?
Đám Hoàng Kim Thử suy đoán.
Mộ của một vị cường giả? không giống lắm, vì nơi đây ngoài bức tượng chẳng còn thứ gì khác. Đại năng Yêu tộc khi xây mộ thường kèm theo đồ vật, ở đây cũng không thấy mộ táng. Chẳng lẽ bức tượng chính là quan tài? không giống lắm.
Một bức tượng thờ cúng của tộc nào đó? có một ít khả năng. Yêu tộc rất ít khi khắc tượng đá thờ cúng. Nếu có thờ thường là thờ cả bộ xương của tổ tông, chỉ khi tổ tông chết không còn xác thì mới khắc tượng thờ.
Nhưng Yêu tộc bản tính vẫn là cát bụi trở về cát bụi, ai lại muốn hậu thế móc xương lên phơi nắng phơi sương.
Đây là cổ tộc tự phong ấn? Cái này ngược lại khá phổ biến.
Khi một tộc đứng trước nguy cơ diệt vong, thường tự phong ấn một số tộc viên, chờ đợi cơ hội đông sơn tái khởi, chỉ là khả năng quật khởi rất nhỏ. Lúc đông còn bị diệt thì tương lai chỉ vài tộc viên muốn quật khởi càng khó.
Phải làm sao đây? dường như kết quả nào với bọn chúng cũng không có lợi.
Bọn chúng vất vả đào đất, đổi lại cái gì cũng không có.
Thức ăn và nước uống chỉ còn lại cho một ngày. Bọn chúng tiếp theo phải làm gì? Tuyệt vọng!
“Thiếu chủ, tiếp theo chúng ta làm sao?” một tên ấp úng mở miệng, đánh vỡ không gian im lặng bi thương.
“Kiểm tra một chút đi.” tên thiếu chủ ra lệnh.
Đám Hoàng Kim Thử đi loanh quanh kiểm tra.
Vẫn không có gì đặc biệt.
Có tên đột nhiên bạo gan, tới gần chân tượng, gõ gõ đầu gối. Đám đồng bạn thấy vậy giật thót tim, nhưng cũng không ngăn cản, bọn chúng cũng muốn biết bức tượng có gì đặc biệt.
m thanh trầm thấp phát ra sau mỗi tiếng gõ.
“Đặc! bức tượng này đặc.” tên này nhận xét.
“Hừ! bọn ta không biết sao? cần gì ngươi nói.” một tên đồng bạn mắng: “Ngoài ra ngươi còn thấy cái gì đặc biệt không?”
Tên này suy nghĩ một hồi, không chắc chắn nói:
“Đá này hình như khá mềm.”
Đá mềm?! đám Hoàng Kim Thử rơi vào trầm tư.
Hoàng Kim Thử tộc thiện về đào hang, bọn chúng rất nhạy cảm về chất lượng đất đá, nên tên này nói, đám đồng bạn không nghi ngờ.
Nếu là đá mềm thì không thể nào là tượng thờ cúng, vì không ai sẽ dùng đá mềm làm tượng thờ. Đã thờ thì phải dùng đá có chất lượng tốt nhất, cứng nhất, đẹp nhất. Đây mới là thường tình.
Cũng không phải là mộ táng.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng: một vị cường giả hóa đá tự phong. Càng hợp lý hơn khi đây là đá mềm, vì bên trong có thể là vật chất sống.
Càng nghĩ đám Hoàng Kim Thử càng khẳng định đây là một vị cường giả tự phong ấn.
Tiếp theo phải làm gì đây?
Đánh thức. Bỏ mặc. Hủy tượng.
Thôi! đừng nghĩ tới hủy tượng.
Hủy tượng sẽ kết xuống mối thù không đội trời chung, ai biết được vị này có hay không lúc gặp nguy hiểm sẽ tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ tiêu diệt bọn chúng.
Không thù không oán, bọn chúng hủy tượng làm gì?
Chỉ có đánh thức hoặc bỏ mặc.
Bỏ mặc là phương án lựa chọn an toàn nhất. Nhưng mà...
Tên thiếu chủ nghiến răng, lúc này Hoàng Kim Thử tộc đang đứng trước nguy cơ diệt vong, nếu như có một vị cường giả chống lưng thì tộc bọn hắn có hy vọng.
Rất mạo hiểm, đánh thức một vị cường giả có thể chọc giận vị này, bị diệt tộc cũng là có thể.
Nhìn vị này hình dáng rất lạ, bọn chúng không nhìn ra là tộc nào, có thể do kiến thức bọn chúng ít hoặc có thể tộc của vị này đã bị tuyệt diệt, chuyện này rất bình thường ở Yêu giới. Nếu như vị này tứ cố vô thân vậy thì bọn chúng có thể lừa gạt làm lão tổ tông của bọn chúng.
Liều! bọn chúng phải liều. Tộc bọn chúng đã đến đường cùng, bất cứ hy vọng nào cũng phải thử một lần, cùng lắm là chết, chết trước chết sau đều là chết.
Tên thiếu chủ quyết định tìm cách đánh thức bức tượng.
Nhưng làm sao để đánh thức đây?
Bọn chúng bắt đầu dùng mọi cách có thể nghĩ ra được.
Kêu gọi lớn tiếng!
Gõ gõ tượng đá!
Quỳ lạy ca tụng!
Đều không hiệu quả.
Bọn chúng mệt mỏi bở hơi tai.
“Dừng! dừng! nghỉ chút đi!” một tên tay chống lưng, vừa thở vừa nói. “Chúng ta không thể cứ làm loạn thế này, không có chút kết quả nào cả, phải tìm đầu mối. Đám cổ tộc lúc tự phong, chắc chắn sẽ để lại cách giải phong.”
Đám đồng bạn gật đầu đồng ý, tên thiếu chủ ra lệnh: “Vậy tạm thời ngồi xuống nghỉ ăn uống.”
Đang ăn thì một tên vô tình làm rơi bầu nước.
Dòng nước liền bị hút tới bức tượng, sau đó lớp đá bên ngoài có dấu hiệu tan ra nhưng vẫn chưa đủ.
Cả bọn ánh mắt lấp lánh, không ngờ vô tình lại phát hiện ra đầu mối quan trọng.
Đám Hoàng Kim Thử phân vân có nên dùng nước thức tỉnh bức tượng, vì nước còn lại rất ít.
Tên thiếu chủ cắn răng làm ra quyết định.
“Dùng tất cả nước.”
Bọn chúng dốc hết nước tưới vào bức tượng nhưng bức tượng vẫn chưa thể thức tỉnh.
“Thiếu chủ, hết nước rồi chúng ta phải làm sao đây?” một tên lo lắng hỏi.
Tên thiếu chủ mắt long sòng sọc, tay siết chặt, đã đến bước này rồi chẳng lẽ từ bỏ. Nhưng lấy đâu ra nước bây giờ, vừa rồi là những giọt nước cuối cùng của bọn hắn.
Hắn cảm thấy bất lực. Hắn chợt thấy vết máu trên tay mình, mắt hắn sáng lên. Không có nước vậy dùng máu. Máu không phải cũng là nước sao?
Hắn làm ra quyết định.
“Dùng máu thức tỉnh.” hắn ra lệnh.
Đám tộc viên thoáng chút do dự nhưng nhanh chóng làm theo. Bọn chúng đồng loạt cắt máu nhỏ xuống chân tượng. Bọn chúng cơ thể đều suy nhược, thiếu ăn thiếu uống, nên máu bọn chúng đỏ sẫm và sền sệt.
Quả nhiên hiệu quả thấy rõ.
Rõ ràng bức tượng thích hấp thụ máu hơn là nước.
Đám Hoàng Kim Thử vui mừng nhưng cũng lo lắng.
Sợ rằng tên cổ yêu này là một tên khát máu, sẽ giết hết bọn chúng. Nhưng mà bọn chúng vẫn tiếp tục tưới máu.
Vẫn là câu nói kia chết trước chết sau đều là chết, tộc bọn hắn đã đến đường cùng, buộc phải liều mạng.
Răng rắc… răng rắc… từng vết nứt xuất hiện, từng mảng đá bong tróc, lộ ra màu da tái nhợt như đá phiến xám.
Oanh! bức tượng phá phong.
Đây là một cơ thể rắn chắc, ngực nở nang, cơ bắp rõ ràng, hình dáng giống Nhân tộc tới chín phần.
Hàm răng trắng bóc, có hai cái răng nanh nhọn nhưng không quá dài, giống như răng dơi hút máu.
Mái tóc hơi xoăn, đen nhánh xõa gần chạm vai.
Đôi tay nắm chặt bắt chéo trước ngực, nhưng vẫn có thể thấy được móng tay dài, sắc nhọn.
Lông mày rậm sắc như kiếm, mũi cao thẳng.
Với Nhân tộc thẩm mỹ, đây là một mỹ nam.
Đám Hoàng Kim Thử tộc hồi hộp đứng xem, bây giờ có thể khẳng định chắc chắn đây đúng là cổ tộc tự phong ấn, vấn đề còn lại là có còn sống hay không?
Một thoáng sau.
Có hơi thở nhè nhẹ quanh mũi, lồng ngực chập chùng, bức tượng bắt đầu hô hấp lấy lại sự sống.
Đôi mắt xích hồng mở ra, ánh mắt đáng sợ như huyết ngục khiến đám chuột run lẩy bẩy. Bọn chúng có thể thây khô biển máu đang gào thét trong đôi mắt ấy.
Đây không phải chủng tính gây nên mà là sát nghiệp quá nhiều, oán hồn quấn quanh, huyết tinh ám trên cơ thể. Bản thân hắn không để ý nhưng kẻ yếu tinh thần kém dễ bị oán hồn, huyết tinh ảnh hưởng, tạo thành khí tràng áp chế.
Ánh mắt đảo quanh, đám chuột quỳ không dám ngước đầu, ánh mắt dừng lại tại tên thiếu chủ.
Dường như biết hắn là kẻ đứng đầu tại đây.
Tên thiếu chủ biết bị để ý. Hắn lấy hết can đảm, hấp một ngụm lớn không khí, hét to:
“Cung nghênh lão tổ tông trở về!”