Điều này cũng không bất ngờ, sống dai chính là đặc điểm nổi bật của sinh vật Vực Sâu. Tôn Kỳ đạt tới cấp Chúa Tể, sinh mệnh lực càng mạnh là điều dễ hiểu.
Vậy còn về khả năng thực chiến?
Đám Yêu Hoàng đưa mắt nhìn Thần Tượng tộc trưởng.
Hiểu ý! Thần Tượng tộc trưởng mở lời:
“Phòng thủ cương, man lực cường.”
Đơn giản sáu chữ đã đủ phác họa ra chiến lực Tôn Kỳ.
Đám Yêu Hoàng trầm mặc, xem ra muốn đối phó Tôn Kỳ cũng không hề dễ dàng.
“Thế nhưng...” cả đám Yêu Hoàng đang đau đầu nghĩ cách, Thần Tượng tộc trưởng lại lên tiếng.
Cả đám quay đầu nhìn hắn, Thần Tượng tộc trưởng tủm tỉm cười, chờ bọn họ tò mò không chịu nổi hắn mới nói tiếp:
“Thế nhưng khả năng thực chiến lại không cao, hắn chỉ biết dùng mỗi nắm đấm, các đòn chân, chưởng, chọc, ngoáy, cùi chỏ, lên gối, đánh đầu… hoàn toàn không biết dùng.”
Đám Yêu Hoàng thở nhẹ ra, như vậy càng dễ đối phó.
“Nhưng mà...” Thần Tượng tộc trưởng ngừng một lúc lại nói tiếp.
Cả đám nhìn hắn ánh mắt bất thiện.
Ngươi có thể hay không một lần nói cho xong!
Câu kéo cái gì! ngươi câu cho ai xem!
Muốn hay không bọn ta đánh ngươi một trận má nhận không ra!
Nhìn thái độ sốt ruột và bực tức của đám Yêu Hoàng, Thần Tượng tộc trưởng mỉm cười vô tư.
Ta đánh với tên Cốt Sơn Vương thương thế chồng chất, cũng phải để cho ta hưởng một chút mặt mũi chứ! các ngươi có giỏi thì mất một mắt, một ngà đi! lúc đó các ngươi nói chuyện, ta ngồi nghe.
“Hắn đang học hỏi. Học hỏi rất nhanh, cho hắn thêm thời gian và một chút chiến đấu, hắn sẽ rất khủng khiếp, có thể...”
Nói đến đây, Thần Tượng tộc trưởng lại ngừng.
Đám Yêu Hoàng ném cho hắn ánh mắt khinh thường. Ngươi lại câu! ta không thèm hỏi, xem ngươi câu được bao lâu?!
Thần Tượng tộc trưởng cười khổ, lần này hắn là thật ngưng trọng.
“Hắn có thể sẽ đạt tới đẳng cấp của tên Nhân tộc kia, có lẽ không hoàn toàn bằng nhưng cũng không kém bao nhiêu, đặc biệt là khả năng hồi phục.”
Đám Yêu Hoàng nhìn nhau không che giấu nổi sự kinh ngạc lẫn kinh sợ.
Ra một cái Nhân tộc đã làm Yêu tộc tổn thương nghiêm trọng, bây giờ lại thêm một tên Cốt Sơn Vương Yêu tộc làm sao chịu nổi.
Nên biết tên Nhân tộc kia tuy mạnh nhưng là có cái điểm yếu. Tên Cốt Sơn Vương chiến lực kém hơn một chút nhưng lại không có cái điểm yếu kia, chỉ sợ giết bao nhiêu sinh vật Vực Sâu cũng không khiến hắn giao động.
Sinh vật Vực Sâu vốn không có quan hệ huyết thống chủng tộc, bởi vậy không có tình cảm với nhau, thậm chí còn nhìn nhau như con mồi, có cơ hội là bọn chúng ngay lập tức thôn phệ đối phương.
Kẻ thù mạnh không đáng sợ bằng kẻ thù không có điểm yếu. Nếu như vừa mạnh vừa không có điểm yếu vậy thì càng đáng sợ.
“Thần Tượng huynh, ngươi phải cẩn trọng với những lời mình nói. Không nên nâng cao địch, hạ uy phong chúng ta.” Thanh Long lạnh giọng cảnh cáo.
Thần Tượng cười cười cũng không phản bác.
“Ta chỉ đùa một chút mà thôi! hắc, hắc… không cần để ý lời ta.”
Hắn cười một cách vô tư, giống như thật sự đang nói đùa.
Nhưng chỉ cần cáo già một chút đều hiểu lời này là thật hay giả. Thanh Long biết điều này, nên hắn mới lên tiếng cảnh cáo. Trận chiến này không phải chỉ riêng bọn hắn, mà là cả Yêu tộc, không phải kẻ nào cũng đều có tinh thần thép. Một lời đồn có thể phá hủy lòng quân.
“Vậy nhất định phải trong thời gian ngắn giết chết hắn, phải dùng lực lượng áp đảo không cho hắn có cơ hội vùng vẫy.” Tật Phong Điểu tộc trưởng nghiến răng nói, vết thương trên người hắn vẫn còn đau nhức, hận không thể ngay lập tức trả thù.
Đám Yêu Hoàng nhìn hắn một cái không thèm để ý. Đánh tất nhiên phải đánh, nhưng không được đánh trong xúc động.
Đúng lúc này đám Phong Hoàng trở về.
“Các vị! tự nhiên đại trận đã hoàn thành.”
“Vững chắc sao?” Huyền Vũ hỏi.
“Nếu không có ai trấn giữ, đủ sức chống lại một vị Yêu Hoàng công kích trong một ngày.” lần này là Giáp Tê Hoàng trả lời.
Chu Tước một thoáng tính toán, nói:
“Nếu như phái ra bảy vị đỉnh cấp Yêu Hoàng, cùng hai mươi vị Yêu Hoàng giữ trận, hẳn là có thể ngăn cản bảy tên Chúa Tể Vực Sâu toàn lực công kích, đi cứu viện, cũng phải được nửa ngày.”
“Vậy chúng ta dùng mười vị Yêu Hoàng đỉnh cấp cộng thêm mười hai vị Yêu Hoàng hỗ trợ, trong nháy mắt chém giết tên Cốt Sơn Vương, hẳn là có thể. Còn thời gian... chỉ có thể dùng tối đa hai canh giờ. Sinh vật Vực Sâu rất khó lường, không thể theo lẽ thường tính toán, dùng hai canh giờ làm mốc lên kế hoạch.” Thanh Long ra quyết định.
Tại đây vẫn là Tứ Phương Thần Thú làm chủ, mà Thanh Long là thủ lĩnh Tứ Phương Thần Thú thế hệ này. Lời của hắn là lớn nhất.
Không ai phản đối, Thanh Long tiếp tục:
“Vậy ta bắt đầu phân công nhiệm vụ: Tứ Phương Thần Thú chúng ta cùng với Thông Ngôn Đại Thánh, Bất Tam Tức, Thần Tượng tộc trưởng, Cao Bằng tộc trưởng, Phá Sơn tộc trưởng, Thanh Loan tộc trưởng… đi giết tên Cốt Sơn Vương. Các vị còn lại thủ trận, ngăn cản tiếp viện.”
“Ba ngày tiếp theo chúng ta sẽ đánh thăm dò xem sinh vật Vực Sâu còn có thể sinh ra Chúa Tể cấp, đồng thời làm quen với lực lượng của Chúa Tể Vực Sâu, sau đó giết tên Cốt Sơn Vương sẽ nắm chắc vài phần.”
Thanh Long phân phối tương đối hợp lý, đám Yêu Hoàng đều nhẹ gật đầu.
“Ta thế nhưng bị thương, còn phải ra trận sao?” lúc này Thần Tượng tộc trưởng lên tiếng, sắc mặt ảo não.
“Hắc, hắc… Thần Tượng ngươi cũng đừng có trốn việc, một chút vết thương nhỏ mà thôi. Tang Hoàng Thảo của ngươi không phải rất tốt chữa thương sao? đưa ra dùng đi, đừng có tiếc của.” Bất Tam Tức cười hắc hắc nói.
“Tang Hoàng Thảo thế nhưng là phụ thân ta để lại, ta coi nó là vật kỷ niệm, không thể dùng… không thể dùng...” Thần Tượng tộc trưởng khổ sở nói.
“Thần Tượng huynh! đây là vì Yêu tộc chiến đấu. Nhà mất rồi, chủng tộc mất rồi thì kỷ niệm còn có ý nghĩa gì nữa.
Trận này cần huynh và Huyền Vũ chặn lại tấn công của hắn, để bọn ta có cơ hội ra sát chiêu. Không có huynh là không được.” Long Thanh lạnh nhạt thuyết phục.
Đúng! thuyết phục một cách hết sức lạnh nhạt. Ngươi thật tâm cũng được, không thật tâm cũng được, trận này ngươi nhất định phải đánh. Không những thế, còn phải đánh hết sức.
Không chấp nhận? vậy thì chờ diệt tộc đi. Lúc này không cho phép tư tâm.
Thần Tượng tộc trưởng chỉ có thể gật đầu.
Hắn thật ra không tiếc Tang Hoàng Thảo, hắn là muốn vòi chỗ tốt.
Đáng tiếc! Thanh Long không cho, còn lấy đại nghĩa ra ép hắn.
…
Tại một đỉnh núi thuộc 36 đỉnh trước đây, Tôn Kỳ chẳng để ý tên là gì, núi này do tộc Bôn Hổ làm chủ.
Tôn Kỳ nắm hai chân một tên hổ yêu.
Xoạc! con hổ bị xé thành hai mảnh, huyết dịch vẽ lên không trung một vòng bán nguyệt tuyệt đẹp, nội tạng rơi lộp bộp.
Hắn há miệng cười lớn, hứng lấy huyết vũ, nhắm mắt thưởng thức như say như mê, cảm giác lâng lâng say đắm còn hơn cả Hoa Anh Túc.
Hắn chìm đắm trong cơn mê chẳng muốn thoát ra.
Một lúc sau, con mê qua đi, hắn chẳng muốn thoát ra, hắn vẫn còn muốn nữa.
Hắn thả bước đi tới trước một hang hổ.
Một con hổ cái gầm gừ, nhe răng múa vuốt, lông tóc dựng ngược, yêu khí toàn bộ bùng nổ.
Tôn Kỳ nhìn nó khặc khặc cười, từng bước áp sát.
Khí thế khủng bố ép con hổ thổ huyết.
Hổ cái đau đớn chống đỡ, mao mạch dưới da vỡ nát rỉ ra ngoài, mồ hôi hòa cùng máu ướt đẫm bộ lông. Hổ cái nghiến răng gầm gừ, nó biết mình chắc chắn không đấu lại Tôn Kỳ, thế nhưng nó không thể lùi bước.
Vì phía sau là ba đôi mắt tròn xoe lấp ló, kêu meow… meow… như mèo.
“Chạy đi!” Hổ cái cắn răng nói. Ba con hổ con đôi mắt long lanh ứa nước mắt, bọn chúng sợ. Sợ đến nỗi không bước nổi chân.
“Chạy!? các ngươi có thể chạy đi đâu!?” Tôn Kỳ đôi môi kéo lên nụ cười tàn ác.
Tôn Kỳ đưa tay nắm lấy đầu con hổ cầm lên. Con hổ vùng vẫy trong tuyệt vọng, nó phát ra tiếng kêu thống khổ bi hận, nghiến răng nguyền rủa:
“Ngươi… sẽ bị trời phạt!”
Tôn Kỳ nghe vậy ngửa mặt cười khặc khặc.
“Ta… chính là trời đây!”
Dứt lời, hắn đưa tay thọc vào cạnh sườn, móc ra trái tim.
Trái tim nằm gọn trong tay hắn vẫn còn đập thình thịch… thình thịch…
Hổ cái trợn mắt, đầu gục sang một bên, chết không cam lòng.
Ba hổ con nhìn thấy mẹ chết, bản năng sống thúc giục, bọn chúng nhe răng gầm lên đe dọa.
Tôn Kỳ chẳng thèm để ý, nắm trái tim bỏ vào miệng nhai. Uống máu, tốt nhất vẫn uống từ tim. Nóng ấm, tinh khiết, tươi mới.
Đôi mắt hắn mê ly.
Nhân cơ hội Tôn Kỳ đang chìm đắm trong ảo mộng, ba con hổ con dùng hết sức vùng lên chống lại nỗi sợ, chạy xuống chân núi.
Một lúc sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt, vẫn hướng lên trời cao thăm thẳm, đôi mắt hắn đã mất đi sự đê mê, điên cuồng và hoang dại. Lúc này hắn thực sự tỉnh táo.
Trời phạt?! sẽ có trời phạt sao?!
Ta chờ trời phạt!
Nếu có trời vậy tại sao Nhân tộc chết đi ngàn vạn không thấy trời phạt!?
Trời phạt! ta thật hy vọng lúc này trời phạt ta.
Có trời phạt tức là thiên địa quy tắc có lẽ công bằng. Thưởng thiện phạt ác.
Tôn Kỳ ngước mắt chờ đợi.
Một lúc sau.
Trời vẫn xanh, mây trắng vẫn lượn lờ trôi, gió vẫn thổi thoang thoảng, cỏ cây hát ca rì rào.
Hắn cúi đầu.
Cười.
Nước mắt muốn ứa ra.
Nhưng ngay lập tức bị hắn sấy khô.
Trời phạt? không có!
Ai có thể trả lại lẽ công bằng cho dân tộc ta? Ai có thể vỗ về hàng ngàn tỷ vong linh oán hồn?
Ai có thể giang tay bảo vệ những đứa con nhỏ? Ai có thể an ủi những bà mẹ? Ai có thể cổ vũ những người cha?
Trời ư?! Không có! không có trời.
Vậy thì ta sẽ là trời!
Bàn tay hắn run run đưa lên trời cao như muốn nắm lấy thương thiên.
Hãy để bàn tay này nhuộm đỏ máu thương sinh!
Hãy để máu bọn chúng đổ trên đầu ta!
Hãy để xương cốt bọn chúng làm vương miện cho ta!
Hãy để tiếng kêu của bọn chúng làm bài ca chiến thắng!
Hãy để ta trở thành ác mộng của bọn chúng!
Hãy để bọn chúng ám ảnh tên của ta!
Ta... là Tôn Kỳ!
p/s: tối qua xem Bình Ngô Đại Chiến, cảm xúc dâng trào, cảm thấy truyện của mình nên hắc ám và tàn nhẫn hơn.
Thích nhất là câu: “Bọn ta… chính là trời đây!”
Mọi người nên xem! (^.^)