“Bọn hắn là do Tinh Niệm huynh giết?”
“Bọn nào?” Tôn Kỳ làm vẻ vô can.
“Không cần chối, qua dấu vết để lại thì ở đây hẳn là vừa có một nhóm thợ săn đặt bẫy, nhưng đột ngột biến mất, không có dấu vết đánh nhau, nhưng lại có mùi máu. Gần đây cũng chỉ có Tinh Niệm huynh mà thôi.” Hỏa Vô Song nhẹ nhàng phân tích.
Trong Tôn Kỳ trong lòng có chút giật mình, hắn đã xóa đi vết máu nhưng vẫn còn để lại mùi, đây là một sơ sót. Mặc dù thế nhưng Tôn Kỳ chắc chắn sẽ không nhận, hắn mỉm cười nói:
“Vô Song huynh nói gì, ta không hiểu.”
Hỏa Vô Song nhìn thẳng vào mắt Tôn Kỳ, muốn xem lời Tôn Kỳ là thật hay giả, nhưng hắn không phát hiện được gì cả, ánh mắt của Tôn Kỳ như chỉ thủy không một chút gợn sóng.
Hỏa Vô Song cười cười, chuyện này coi như xong, hắn tin chắc Tôn Kỳ đã làm gì đó, nhưng Tôn Kỳ không nhận, hắn cũng không thể làm gì.
Hắn thật ra cũng không quan tâm ai sống ai chết, nhưng là con của thành chủ, tương lai kế vị thành chủ, nếu con dân bị giết, cũng nên hỏi han vài câu.
Hỏa Vô Song đổi chủ đề:
“Bọn ta cũng đang đi săn Nhật Hoa Cáp Giới, Tinh Niệm huynh có muốn đồng hành?”
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Ta vẫn thích tự do một mình hơn.”
Tông Chính hừ lạnh:
“Hừ! Miên Hoa Thủy Trạch nguy hiểm trùng trùng, đến lúc ngươi gặp nguy hiểm cũng đừng hét toáng lên kêu cứu.”
“Nếu như có nguy hiểm, giữa ta và ngươi, kẻ chết chỉ có thể là ngươi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.
Tông Chính nghiến răng tiến lên một bước khí tức Tạo Thể tam trọng tràn ra ép về phía Tôn Kỳ, hắn ngay từ giây đầu gặp mặt Tôn Kỳ đã muốn giết Tôn Kỳ, chỉ là ngại sự có mặt của Hỏa Vô Song nên không dám làm liều, lại nói Tôn Kỳ tỏ ra khá thân thiết với Đường Tử Ly, cũng là hắn e ngại.
Nhưng bây giờ Tôn Kỳ khiêu khích hắn, hắn có đầy đủ lý do ra tay.
“Không biết trời cao đất rộng, ngươi cũng xứng so với ta sao? Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi bài học: đom đóm không thể sánh được với trăng sao.”
Tông Chính lời chưa dứt thì đã biến mất tại chỗ.
Ầm! một tiếng va chạm, một thân hình bắn ngược ra sau, đâm đổ một gốc cổ thụ mới dừng lại được.
Tôn Kỳ đứng nguyên tại chỗ, từ từ thu lại chưởng, hắn lạnh nhạt nói:
“Có vẻ trời của ngươi không đủ cao, đất của ngươi không đủ rộng với ta rồi. Một con đom đóm trong mắt ta cũng đủ sức nghiền ép trăng sao của ngươi.”
Tông Chính không chịu được phun ra một ngụm máu.
Vừa rồi Tông Chính chủ động tấn công trước, khi hai chưởng chạm vào nhau, Tông Chính cảm giác trước mặt hắn là tòa thái sơn không thể vượt qua, một chưởng hời hợt của Tôn Kỳ cũng đủ đánh bay hắn.
Vừa rồi còn nói lời sỉ nhục, bây giờ lại bị thảm bại, Tông Chính cảm thấy thật sự quá mất mặt.
Hỏa Vô Song khoanh tay cười nói:
“Tạo Thể cảnh ngũ trọng đánh bại Tạo Thể cảnh tam trọng, cũng không có gì đặc biệt.”
Tông Chính nghe vậy thì có chút an ủi, nhưng sau đó càng là hận nghiến răng, cả hai vốn là cùng bước vào Tạo Thể cảnh, hắn rất cố gắng mới bước tới Tạo Thể tam trọng, không ngờ bây giờ Tôn Kỳ đã hơn hắn hai giai.
Dẫu biết dùng nhân dạng tạo thể trong cùng giai sẽ yếu hơn nhưng mà khoảng cách hai giai vẫn là nghiền ép, muốn phục được thù này, hắn buộc phải cùng giai với Tôn Kỳ.
Nhưng mà theo suy đoán nhân dạng tạo thể sẽ nhanh hơn, tức là hắn sẽ luôn luôn bị bỏ lại phía sau, chỉ khi đến Tạo Thể đỉnh phong, Tôn Kỳ không bước vào Hợp Nhất cảnh, hắn mới có cơ hội phục thù.
Nhưng chờ đến ngày đó thật sự là không biết bao giờ.
Đường Tử Ly cũng có chút giật mình, không ngờ Tôn Kỳ lại là Tạo Thể cảnh ngũ trọng, ngày đó hắn hơn nàng một giai, hôm nay nàng bước vào Tạo Thể tứ trọng vẫn thua hắn một giai.
Tôn Kỳ nhìn bọn hắn chắp tay nói:
“Nếu không có chuyện gì, ta xin đi trước.”
“Không tiễn.” Hỏa Vô Song nở nụ cười giả tạo nói.
Tôn Kỳ nhún thân biến mất tại chỗ.
Tại một chỗ cách xa đó, Tôn Kỳ chui vào trong một động phủ tự nhiên.
Tôn Kỳ sửa sang lại động thủ một chút, đồng thời đẩy một tảng đá lấp kín cửa hang. Hắn cần tuyệt đối yên tĩnh để làm việc.
Tôn Kỳ vỗ hồ lô lấy ra mấy cái xác Tạo Thể cảnh và dụng cụ mổ xẻ.
Hắn bắt đầu tiến hành thí nghiệm.
Thời gian trôi qua, ngoại giới.
Chuyện truy tìm Nhật Hoa Cáp Giới đã dần lạnh nhạt, đám thợ săn bắt đầu tập trung vào những thứ hữu ích trước mắt hơn.
Tại gần một vách núi đá, có một đám thanh niên đang chạy nháo nhào, bọn hắn chọc phải Hổ Văn Phong – một loài ong độc.
Mỗi con ong chiến lực không mạnh, nhưng cả ngàn cả vạn con thì cực kỳ đáng sợ, cho dù là Tạo Thể cảnh đỉnh phong cũng không chịu được quá trăm mũi chích của loài ong này.
Đám thanh niên này không ai khác chính là bọn Hỏa Vô Song.
Bọn hắn phát hiện tổ Hổ Văn Phong, đang tìm cách lấy mật thì bị Hổ Văn Phong phát hiện, cả tổ ong ào ra tấn công bọn hắn.
Bọn Hỏa Vô Song đều là thiên tài chiến lực phi phàm nhưng đứng trước sự hung hăng của bầy ong, bọn hắn chỉ có thể liều chết bỏ chạy.
Bọn hắn mạnh ai lấy chạy, rất nhanh lạc mất nhau.
Tông Chính hớt ha hớt hải, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, tiếng vo ve đập cánh của bầy ong văng vẳng bên tai đang dần nhỏ đi.
Chuyến đi này, mặc dù tu vi của hắn thuộc dạng thấp trong đám, nhưng hắn lại có sở trường tốc độ, nếu như ai có khả năng thoát bầy ong nhất, thì hắn tin chỉ có thể là hắn.
Xuyên qua bụi cây bãi sậy, khi đã không còn nghe được tiếng ong kêu, Tông Chính mới dừng chân, tay chống vào một tảng đá thở hổn hển.
Hắn ngước mắt nhìn quanh, hắn cũng không biết chỗ này là chỗ nào, hắn dù sao cũng là lần đầu đến Miên Hoa Thủy Trạch, dù có bản đồ trong tay nhưng tạm thời cũng không biết ở đâu.
Tông Chính sải bước đi, hắn thấy một hang động bị bịt kín bởi một tảng đá.
Tông Chính đảo mắt nhìn qua, đây rõ ràng không phải tự nhiên mà do có kẻ làm.
Tông Chính ngập ngừng một chút, nhưng rồi hắn nhếch mép cười, chỉ có kẻ làm chuyện xấu mới phải che dấu như vầy. Hắn tò mò rốt cuộc là ai? Đang làm chuyện gì?
Biết đâu được hắn có thể chiếm một cái lợi ích.
Nhưng nếu kẻ bên trong tu vi cao, hắn có thể bị giết để bịt đầu mối.
Tảng đá này lại không cho hồn lực xuyên qua.
Tông Chính nghĩ nghĩ một chút: liều thì ăn nhiều. Hắn đưa tay làm đao chém xuống một cái.
Tảng đá bị chém đôi, nứt ra một khe nhỏ như sợi tóc. Như thế là đủ cho hồn lực đi qua.
Hồn lực của Tông Chính nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong hang động.
Tại cuối hang động, Tông Chính phát hiện có một kẻ đang chặt một xác.
Kẻ này là ai?
Đây hình như là… Tinh Niệm!!!
Tông Chính đảo mắt một vòng, hắn đang nghĩ điều gì đó, rồi chợt ánh mắt hắn sáng lên, hắn nở nụ cười độc ác, trong lòng thầm nói: cơ hội!
Tại trong hang động, Tôn Kỳ đang tập trung mổ một cái xác thì bị một cỗ hồn lực quét qua.
Tôn Kỳ lòng thầm kêu không tốt, bị phát hiện, hắn vội phóng ra thần thức, nghiền nát hồn lực đối phương.
Hồn lực đối phương lập tức rút lui, thần thức của Tôn Kỳ đuổi theo. Khi ra khỏi hang hắn mới biết kẻ theo dõi hắn là Tông Chính.
Tông Chính lúc này cũng biết Tôn Kỳ đã phát hiện ra mình. Hắn biết Tôn Kỳ tất sẽ giết mình bịt đầu mối, hắn cũng không cho rằng mình có thể đấu lại Tôn Kỳ.
Tông Chính vội quay đầu bỏ chạy.
Tôn Kỳ lòng hơi gấp, hắn phất tay vội thu hết đồ vào trong Tử Kim Hồ Lô rồi vội phóng ra ngoài đuổi theo Tông Chính.
Thời gian chỉ mới qua vài tức hơi thở, nhưng bóng hình Tông Chính đã cách xa mười dặm.
Tôn Kỳ sắc mặt khó coi, vội phi thân đuổi theo.
Tôn Kỳ càng đuổi theo sắc mặt càng trầm xuống, vì hắn phát hiện dù tu vi cao hơn Tông Chính nhưng tốc độ không quá khác biệt, Tông Chính quả là vô cùng thiện tốc độ.
Tôn Kỳ tu vi tuy mạnh, nhưng tốc độ không quá xuất sắc.
Khoảng cách giữa hai bên vẫn không có dấu hiệu rút ngắn.
Tôn Kỳ biết nếu như để lộ ra chuyện hắn mổ xẻ Ma tộc Tạo Thể cảnh thì hậu quả khó lượng, xưa nay hắn luôn cẩn thận che dấu nhưng mà luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Tôn Kỳ không thể thu hẹp khoảng cách, hắn chỉ có thể dùng thần thức tấn công.
Thần thức hóa thành kim châm, vô tung vô ảnh đâm vào đầu Tông Chính, nhưng mà vừa chạm vào, thần thức kim châm đã vỡ nát.
Tôn Kỳ nhíu mày, hiển nhiên Tông Chính có bảo vật bảo vệ hồn phách.
Tông Chính tất nhiên biết mình bị tấn công hồn phách, điều khiến hắn sợ hãi chính là từ khoảng cách xa như vậy Tôn Kỳ vẫn có thể tấn công hồn phách hắn. Tông Chính thầm nhủ may mắn khi lúc ra ngoài có mang theo bảo vật bảo vệ hồn phách.
Không thể tấn công hồn phách, Tôn Kỳ chuyển sang khống chế phi đao tấn công.
Khoảng cách quá xa mà Tông Chính lại di chuyển liên tục, khiến Tôn Kỳ cũng khó cố định mục tiêu.
Phi đao phóng ra, xé gió mà bay.
Tông Chính bỗng nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, theo bản năng hắn nghiên thân đổi hướng. Đúng lúc này… một tiếng phốc! vang lên.
Tông Chính ngã lăn nhiều vòng trên mặt đất, hắn cảm giác cánh tay đau nhức, nhìn lại mới thấy cánh tay trái bị xuyên thủng một lỗ.
Sắc mặt hắn tái nhợt, cũng may hắn né nhanh nếu không bị xuyên thủng không phải tay mà là đầu hắn.
Tông Chính cảm thấy cực độ nguy cơ, hắn hay là còn đánh giá thấp Tôn Kỳ. Không dám chậm trễ, Tông Chính vùng dậy phóng đi.
Tông Chính vỗ túi lấy ra một pháo tín hiệu bắn lên trời, đây là tín hiệu cầu cứu của Tông gia.
Sau đó, hắn dùng hết sức mà chạy, trong đầu chỉ có chạy và chạy.
Tôn Kỳ tất nhiên không tha cho hắn, liên tục phóng ra phi đao buộc hắn phải chậm lại.
Vạn dặm truy đuổi, một trước một sau, hai bóng hình một trắng một đen xẹt ngang qua bầu trời, nhanh đến mắt thường khó bắt kịp.
Tông Chính một bộ bạch y đã hóa màu huyết, sắc mặt hắn càng ngày càng tái, nhưng hắn không dám chậm lại chữa thương, hắn vẫn dùng toàn lực chạy về phía trước.
Nửa ngày sau, bọn hắn đã chạy ra khỏi Miên Hoa Thủy Trạch.
Một lưỡi dao xẹt qua cắt đứt gân chân của Tông Chính khiến hắn ngay lập tức ngã nhào trên mặt đất.
Tông Chính sợ hãi, hai tay hắn cào mặt đất cố gắng lết đi, hắn không dám dừng lại.
Tôn Kỳ từ trên trời giáng xuống đạp gãy chân còn lại của Tông Chính.
Tông Chính ngửa mặt hét lên đau đớn.
Tôn Kỳ hừ lạnh, không muốn lại dài dòng với Tông Chính:
“Mọi chuyện đã kết thúc. Ngươi có thể chết.”
Một phi đao bay lên chuẩn bị xuyên thủng đầu Tông Chính thì đúng lúc này… toàn thân Tôn Kỳ cứng ngắc, muốn động ngón tay cũng không được.
Một giọng nói vang lên:
“Đúng là mọi chuyện đã kết thúc. Ngươi có thể chết.”
Ngay lập tức xuất hiện trước mặt Tôn Kỳ là Tông gia chủ - phụ thân của Tông Chính.
Tôn Kỳ tuyệt vọng, sắc mặt như tro tàn.
Tông Chính thì rạng rỡ quên hết mọi đau đớn.