Một ngày này, Tôn Kỳ ra khỏi động phủ, hắn vươn vai thở ra một ngụm trọc khí. Trên khuôn mặt nở nụ cười mỉm, trong mười năm này, hắn bế quan ba lần, cuối cùng tu vi đột phá đến Luyện Linh hậu kỳ. Tiếp đến hắn cũng nên làm chuẩn bị đột phá Tạo Thể cảnh.
Tại Ma giới chỉ có Tạo Thể cảnh trở lên mới được xem là cường giả, chỉ có Tạo Thể cảnh mới có thể thoải mái qua lại các thành trì mà không sợ cướp bóc, Tạo Thể cảnh đi đến bất kỳ đâu cũng được tôn trọng, luôn luôn là khách quý.
Để đột phá Tạo Thể cảnh có hai con đường là: tự tạo thể và phụ thể.
Dù đi con đường nào đi chăng nữa thì cũng phải tìm hiểu rõ loại cơ thể mà mình muốn bắt chước. Với Tôn Kỳ mà nói, hắn không cần đắn đo suy nghĩ nhiều vì hắn sẽ chọn hình dáng Nhân tộc. Nhưng vấn đề là bản thân hắn cũng không quá hiểu về cơ thể Nhân tộc. Nếu tùy tiện tạo hình thì có thể gây ra dị loại tự hạn chế thực lực bản thân mình.
Và để có thêm thông tin về cơ thể Nhân tộc, không đâu tốt bằng đi hỏi Vô Ưu, tất nhiên là hắn sẽ không hỏi thẳng Vô Ưu về cơ thể Nhân tộc.
Tại trong sân nhỏ, Vô Ưu vẫn ngồi bất động như mọi khi.
Tôn Kỳ đứng chờ một lúc thì Vô Ưu mới từ từ mở mắt, hắn hỏi:
“Thất đệ xuất quan rồi à? Ừm… tốt lắm! đã là Luyện Linh cửu trọng hậu kỳ, có thể trùng kích Tạo Thể cảnh. Cũng là vừa đúng lúc.”
“Vừa đúng lúc?” Tôn Kỳ thắc mắc hỏi.
Vô Ưu gật đầu giải thích:
“Phải! vừa đúng lúc Hắc Liên thành tổ chức thi tuyển vào Tiến Hóa bí cảnh.”
“Tiến Hóa bí cảnh? Nó là gì?” Tôn Kỳ lại hỏi.
“Đệ nên biết số lượng Luyện Linh cảnh tại trong mỗi thành đều chiếm chín phần. Ai cũng muốn bước vào Tạo Thể cảnh, nên số lượng phụ thể bao nhiêu cũng không đủ, tất nhiên là không tính những phụ thể quá yếu như Nhân tộc, nếu chọn phụ thể là Nhân tộc thì chi bằng là Luyện Linh sĩ còn tốt hơn. Vì để giải quyết nhu cầu tìm được một phụ thể vừa ý nên các vị tiền bối năm xưa đã lập ra Tiến Hóa bí cảnh.
Tại trong Tiến Hóa bí cảnh có để lại rất nhiều phụ thể, có nguồn gốc từ săn giết Yêu tộc, sau đó sưu tập thân thể Yêu tộc để vào đây. Cũng có những vị tiền bối trước khi chết để lại bộ phân thể của mình trong bí cảnh.
Nói tóm lại trong đây có rất nhiều bộ thân thể thích hợp để phụ thể.
Tất nhiên là Tiến Hóa bí cảnh tuy tốt nhưng không phải ai cũng có tư cách đi vào. Tiến Hóa bí cảnh mỗi trăm năm sẽ mở một lần, chỉ có một trăm cái danh ngạch. Muốn có được một cái danh ngạch thì đệ phải trải qua thi tuyển.
Và đúng lúc cuộc thi tuyển này một tháng nữa sẽ tổ chức nếu như bây giờ đệ báo danh thì vừa kịp.”
Tôn Kỳ nghe thông tin này thì ánh mắt sáng rực, mọi chuyện quả thực như được sắp đặt cho hắn. Đúng lúc hắn cần đột phá Tạo Thể cảnh thì Tiến Hóa bí cảnh mở ra.
Vô Ưu thấy vậy thì nói:
“Trường Mi quen thuộc mọi chuyện trong thành, để Trường Mi dẫn đệ đi đăng ký.”
Tôn Kỳ chắp tay đa tạ rồi lui thân xuống chỗ Trường Mi.
Một tháng sau, tại quảng võ trường thành Hắc Liên. Quần ma tụ hợp, ma khí ngút trời huyễn hóa đủ hình dáng.
Đây là do các thí sinh Luyện Linh cảnh cửu trọng đang chuẩn bị tranh đoạt một tấm vé vào Tiến Hóa bí cảnh, bọn họ trước tại quảng trường phóng thích khí thế của mình, muốn ép cho khí thế đối thủ xuống thấp. Điều này có lẽ sẽ có ích hoặc có lẽ chẳng được tích sự gì, nhưng nếu có thể có thêm một chút ưu thế, bọn hắn ngại gì mà không làm.
Vì trận tranh tài này ảnh hưởng rất lớn đến tương lại bọn hắn sau này. Thắng thì một bước lên cao, thua thì có thể phải lấy ra cả tính mạng bồi vào.
Các thí sinh đến từ khắp các nơi, có từ các thương hội, luyện linh sư, luyện khí sư, các gia tộc, các tán tu… Lần này thi tuyển, tất cả Luyện Linh cảnh cửu trọng tu sĩ đều muốn tham gia. Nên biết cả Hắc Liên Khu chỉ có một nơi duy nhất có thể tìm được phụ thể tốt nhất, chính là Tiến Hóa bí cảnh.
Ngồi trên đài cao quan sát đám thí sinh nhốn nháo có khu trưởng Hắc Liên Khu Tư Đồ Bá, hội trưởng luyện linh sư hội Công Tôn Độ, hội trưởng luyện khí hội Đồng Thương, tiếp đó là thập đại thương hội cùng bát đại gia tộc… Tất cả thế lực lớn đều có mặt.
Dù sao thì đây cũng là một trong những sự kiện lớn nhất trong trăm năm, mấy kẻ thủ lĩnh đứng đầu các thế lực cũng coi đây là dịp gặp mặt nói với nhau vài câu.
Chứ một sự kiện cho Luyện Linh cảnh còn không đáng cho Hợp Nhất cảnh để ý, càng đừng nói tới đầu lĩnh các thế lực. Dù cho hôm nay có rất nhiều thế hệ trẻ của các thế lực tham gia nhưng mà còn chưa đủ để bọn hắn bận tâm.
Ví dụ như luyện linh sư hội có rất nhiều Luyện Linh cảnh tham gia nhưng lại chẳng hề có chút quan hệ gì với Công Tôn Độ. Quen mặt nhất với Công Tôn Độ có lẽ là Tôn Kỳ nhưng cho dù Tôn Kỳ có thắng hay thua cũng chẳng khiến Công Tôn Độ nhíu mày một cái.
Một vị lão giả đứng lên nhanh chóng tuyên bố quy tắc thi đấu.
Quy tắc rất đơn giản, chia làm ba vòng:
Vòng thứ nhất: hỗn chiến. Một trăm thí sinh được chọn ngẫu nhiên lên sàn đấu, và chỉ có một tên được đi tiếp. Từ một trăm ngàn thí sinh sẽ sàn lọc còn một ngàn thí sinh.
Vòng thứ hai: đối đầu. Một ngàn thí sinh sẽ đối đầu một – một, kẻ thắng đi tiếp, kẻ sau bị loại. Một ngàn thí sinh sau lượt thứ nhất sẽ còn năm trăm thí sinh. Qua lượt thứ hai sẽ còn hai trăm năm mươi thí sinh. Qua lượt thứ ba sẽ còn một trăm hai mươi năm thí sinh. 125 thí sinh này sẽ bước vào vòng thi tiếp theo.
Vòng thi thứ ba: xếp hạng. Một trăm hai mươi năm sẽ tùy ý chọn đối thủ để loại bỏ hai mươi năm thí sinh dư thừa, còn lại một trăm thí sinh chính thức nhận được vé vào Tiến Hóa bí cảnh. Sau đó là đến tranh vị trí thứ hạng. Thứ hạng thứ nhất được thưởng mười viên Tạo Thể đan, thứ hai được thưởng chín viên Tạo Thể đan,… giảm dần cho đến thứ mười được một viên Tạo Thể đan.
Chín mươi vị trí tiếp theo không được thưởng gì cả. Vậy nên đối với một số kẻ chỉ cần lọt vào nhóm một trăm thì đã hài lòng, không cần tiếp tục thi đấu, chỉ có vài kẻ tài cao gan lớn mới dám tranh mười vị trí đầu.
Trận đấu chỉ phân định thắng, thua khi có kẻ ra khỏi sàn đấu hoặc chết. Mọi thủ đoạn đều được cho phép sử dụng, chỉ không được mượn nhờ sức mạnh của kẻ khác.
Ví dụ như: có một vị Hợp Nhất cảnh để lại trên thân Luyện Linh cảnh một đạo sức mạnh thì không được. Nhưng nếu Luyện Linh cảnh sử dụng một món vũ khí của Hợp Nhất cảnh vì vẫn được chấp nhận.
Vậy nên mặc dù từ khắp nơi Luyện Linh cảnh tụ về nhưng mà một trăm tấm vé vẫn chỉ luẩn quẩn trong tay các thế lực lớn thành Hắc Liên. Nói đùa! Một tên tán tu làm sao có thể thắng được một tên cầm vũ khí Hợp Nhất cảnh?
Với những quy định này thì ưu thế hoàn toàn nắm trong tay thế lực lớn. Vậy thì tại sao lại tổ chức cho tất cả cùng tham gia? Đơn giản đây là trò mị dân. Không cho bọn dân đen hy vọng, bọn chúng chắc chắn sẽ nổi loạn. Để cho dân đen một chút hy vọng để bọn chúng còn bấu víu vào đấy mà sống.
Trong lịch sử tham gia Tiến Hóa bí cảnh, cũng không thiếu chuyện tán tu lọt vào nhóm một trăm. Dù là tỉ lệ thắng rất thấp nhưng đã đủ lý do để Luyện Linh cảnh khắp nơi ùn ùn kéo tới.
Có mười tòa chiến đài được dựng lên. Các thí sinh được đọc tên nhanh chóng tiến lên chiến đài của minh. Trong đợt thứ nhất, Tôn Kỳ đã được gọi tên.
Trên chiến đài, một trăm tên thí sinh đứng nhìn nhau hầm hừ, ánh mắt đầy cảnh giác và sát khí. Một tên có dáng vẻ như là công tử mở miệng nói:
“Chúng ta đứng tại đây nhìn nhau cũng không được gì? Chi bằng bắt cặp một – một, loại trước một nửa rồi tính.”
“Ý này rất hay!” Một tên đại hán thô lỗ nói.
“Ta cũng đồng ý!” Một tên lão giả gù lưng lên tiếng.
Bọn còn lại cũng không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận đồng ý. Vậy là thay vì liếc mắt xung quanh, bọn hắn lại nhìn kẻ bên cạnh. Cho dù là chọn một đối thủ thì cũng phải chọn kẻ dễ ăn nhất.
Một tên trung niên dáng cao ráo tập trung ánh mắt vào Tôn Kỳ, hắn cười hắc hắc nói:
“Tiểu huynh đệ cùng chơi với ta một chút nào!”
Lời còn chưa dưa thì hắn đã lao tới chỗ Tôn Kỳ, khi hắn dứt lời thì bàn tay đã nắm lấy cổ đối phương. Nhưng khác với tưởng tượng của hắn là kẻ bị nắm cổ không phải Tôn Kỳ mà chính là hắn.
Trên khuôn mặt của hắn lộ vẻ sợ hãi, còn chưa biết làm gì thì cổ đã bị bóp nát. Tôn Kỳ thật sự lười dài dòng với những kẻ như vậy.
Trận chiến của Tôn Kỳ kết thúc chớp nhoáng, trong khi mấy tên còn chưa kịp chọn đối thủ.
Cả 98 tên còn lại lập tức tập trung ánh mắt vào Tôn Kỳ, bọn hắn thật không ngờ Tôn Kỳ lại mạnh như vậy. Tất cả đều là Luyện Linh cửu trọng hậu kỳ hoặc đỉnh phong. Không dùng trăm chiêu thì khó phân thắng bại. Vậy mà Tôn Kỳ chỉ ra tay một cái là kết thúc đối thủ.
Điều này nói rõ Tôn Kỳ rất mạnh và trở thành mối uy hiếp lớn nhất. Tôn Kỳ trở thành tâm điểm vây công.
Tên lão giả còng lưng nói:
“Thanh niên trẻ tuổi, làm việc quá trương dương. Ngươi tự đi xuống đài còn có thể giữ được tính mạng.”
Tôn Kỳ nhếch mép cười:
“Chỉ bằng vào các ngươi!”
“Tiểu tử! ngươi thật ngạo mạn. Hôm nay, ta sẽ…” Một tên đại hán lớn tiếng mắng.
Nhưng mà chưa kịp nói hết lời thì ma khí từ thất khiêu phun trào, hắn còn chưa kịp hiểu tại sao thì thân thể đã ngã xuống, hóa thành một đám ma khí.
Mấy tên còn lại trên sân thấy vậy thì kinh hãi, rất nhanh trong đầu bọn hắn hiện lên một chữ: Độc.
Bọn hắn lập tức thò tay móc túi lấy đan dược nhưng đáng tiếc vô dụng. Lần lượt có bóng hình tiêu biến, một tên thanh niên sợ hãi hét lên:
“Ta nhận thua! Xin tha mạng.”
Nhưng mà đã muộn. Vài tức hơi thở sau trên sàn đấu chỉ còn lại một mình Tôn Kỳ.
Trọng tài mặt không biểu cảm tuyên bố Tôn Kỳ thắng lợi.
Trên đài cao, một vị lão giả vuốt râu cười nói:
“Lại dùng độc. Không biết hắn có thể đi bao xa. Ta nhớ mấy lần trước cũng có thí sinh dùng độc. Rất lợi hại! Nhưng rất ít trong số đó có thể lọt vào nhóm một trăm.”
“Tên này hình như là thuộc luyện linh sư hội.” Một tên lão giả bên cạnh nói, rồi liếc ngang qua Công Tôn Độ.
Công Tôn Độ thấy vậy thì lạnh nhạt trả lời:
“Hắn quả thực thuộc luyện linh sư hội của ta.”
“Hắc… hắc… mấy vị cũng đừng xem thường tên này. Hắn tu luyện tại Vĩnh Lục Sơn Cư, được vị kia bảo bọc.” Một tên lão giả khác cười nói.
Mấy lão giả ngồi đây ồ! lên kinh ngạc.