Sau chết sững là bối rối, hắn phủi phủi tay đã chạm vào Long Diên Hương. Không an tâm. Hắn lè lưỡi lấy tay lau lau.
Hắn đưa tay móc họng muốn ói ra dịch Long Diên Hương đã uống vào.
Hắn cảm thấy khổ không thể tả, muốn rơi nước mắt. Hắn muốn ngửa mặt hỏi trời: tại sao hắn phải chịu cảnh này? Sao thân hắn lại khổ thế này?
Không biết lũ Hải tộc sẽ phản ứng ra sao nếu biết Long Diên Hương là chất thải cá nhà táng.
Bọn chúng không biết có còn nâng niu Long Diên Hương như nâng bảo vật, đặt tại những nơi bắt mắt nhất.
Cá nhà táng ăn các loài phù du, giáp xác nhỏ. Lâu ngày vỏ giáp xác sẽ tích tụ trong đường ruột, trải qua thời gian vỏ giáp xác sẽ vón thành từng viên đá nhỏ rồi bị dịch tiêu hóa, các loại hóa chất biến đổi thành thạch khoáng màu hổ phách.
Các khối Long Diên Hương ở trong đường ruột của cá nhà táng, càng lâu ngày sẽ càng tích lũy to lớn gây tắc nghẽn đường ruột cá nhà táng.
Bởi vậy cá nhà táng luôn tìm cách tống khứ đám Long Diên Hương trong ruột.
Tôn Kỳ vẫn đang cố móc họng, nhưng làm sao có thể ói ra được nữa, hắn đã hấp thu tất cả vào cơ thể.
Bất chợt, hắn lạnh sống lưng, một cảm giác nguy hiểm nổi lên.
Tôn Kỳ không nghĩ nhiều vội quẩy đuôi phóng về phía trước.
Phốc! một cái vòi bạch tuộc bắt hụt hắn.
Tôn Kỳ quay đầu nhìn.
Từ dưới nền cát nổi lên một đôi mắt to tròn, mấy xúc tu như bạch tuộc vươn ra.
Đây là một sinh vật giống như là bạch tuộc lại không phải bạch tuộc vì nó còn mang trên người một cái vỏ ốc lớn đầy gai góc, nó có mười hai cái xúc tu nổi gai thịt. Màu sắc của nó loang lổ trắng đen hòa với màu cát dưới đáy biển.
Tôn Kỳ chưa bao giờ thấy một sinh vật như vầy tại hải quốc, cũng chưa từng đọc qua. Đây phải chăng là một sinh vật mới? hắn tạm gọi là ốc bạch tuộc.
Con ốc bạch tuộc này khóa chặt lấy Tôn Kỳ, vươn xúc tu cuốn tới.
Tôn Kỳ bơi vội chạy trốn nhưng xúc tu càng lúc càng gần hắn.
Khi sắp chạm đến hắn thì phanh! Xúc tu đột ngột dừng lại, xúc tu đã đến cực hạn.
Tôn Kỳ thở ra nhẹ nhõm: may mắn.
Con ốc bạch tuộc tỏ vẻ tức giận, nó nặng nề nhấc lên vỏ ốc bò chậm chạp tới.
Nhìn động tác chậm rề rề của nó, Tôn Kỳ nhếch mép cười khinh bỉ.
Con ốc bạch tuộc bò được một lát vươn xúc tu ra muốn bắn Tôn Kỳ, hắn lại nhẹ nhàng quẩy đuôi một cái cách nó một khoảng, xúc tu không thể chạm tới hắn.
Nhìn cái xúc tu trước mặt tuyệt vọng vươn tới hắn, Tôn Kỳ hai khóe môi cong lên, có trò hay để chơi.
Tôn Kỳ quay mông lắc lắc khiêu khích, đưa ngón tay ngoắc ngoắc.
Con ốc bạch tuộc dường như hiểu ý Tôn Kỳ, nó tức muốn xì khói, nó cắm đầu bò tới nhưng tốc độ của nó quá chậm. Bò được một khúc thì Tôn Kỳ lại cách nó một khúc, chẳng bao giờ xúc tu của nó với tới hắn được.
Tôn Kỳ luôn cách nó một tấc, rất gần nhưng không bao giờ chạm tới được. Tôn Kỳ còn cố ý nhảy nhót trêu đùa nó.
“Bắt ta đi! Bắt ta đi! Không bắt được ta thì là tên ngốc!”
Con ốc bạch tuộc nghe hiểu những gì Tôn Kỳ nói. Nó vô cùng tức giận, màu sắc trên da nó thay đổi từ màu cát biển chuyển sang đỏ cam.
Nó há miệng hút mạnh nước xung quanh, bụng nó phồng lên.
Tôn Kỳ nghiên đầu: nó đang định làm gì vậy?
Con ốc bạch tuộc đột ngột phụt nước ra sau phóng về phía trước, nó lao như tên bắn về phía Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ giật mình kinh hãi, đang lắc mông thì sợ cứng người, hai tay quờ quạng bơi vội về phía trước.
Con ốc bạch tuộc hai mắt như hai ngọn lửa cháy.
Tôn Kỳ chạy té khói.
Khoảng cách của bọn họ nhanh chóng rút ngắn, con ốc bạch tuộc vươn vòi ra chuẩn bị bắt lấy Tôn Kỳ thì…
Phốc! một cãi lưỡi nham nhúa đột ngột bay lên từ dưới cát cuốn lấy con ốc bạch tuộc.
Dưới cát nổi lên một con cá mặt xấu xí, nó cuốn lưỡi thu lại con mồi, con ốc bạch tuộc vùng vẫy trong vô vọng.
Ực! một tiếng, con cá xấu xí nuốt trọn con ốc bạch tuộc vào bụng, cả vỏ cứng cũng không chừa ra.
Con cá xấu xí nuốt xong con mồi thì lắc mình chìm vào trong cát chuẩn bị mai phục con mồi tiếp theo.
Nhưng đột nhiên từ trên đầu nó một cái hàm to lớn, răng dài nhọn hoắc ngoặm lấy con cá xấu xí.
Con cá vùng vẫy tuyệt vọng trong hàm răng nhọn.
Chủ của hàm răng nhọn là một sinh vật vừa giống lươn vừa giống cá.
Con cá lươn này đang xé nhỏ con cá xấu xí, máu tanh nội tạng vương vãi trong nước.
Mùi máu tanh nhanh chóng thu hút kẻ săn mồi.
Một bầy cá mập da như được bọc thiết bao vây con cá lươn, bọn chúng tuy nhỏ hơn con cá lươn nhưng đông đảo và hung hãn, bọn chúng thay phiên nhau tấn công vào phần mềm của con cá lươn.
Con cá lươn sống sờ sờ bị xé xác đến chết.
Bầy cá mập thiết giáp giành nhau ăn thịt con cá lươn.
Chợt! bầy cá mập thiết giáp dường như cảm thấy nguy hiểm, bọn chúng bơi tán loạn.
Một con khủng long cổ dài há miệng cắn đứt đôi một con cá mập thiết giáp. Nó quay đầu cắn tiếp một con cá mập thiết giáp khác.
Tôn Kỳ trốn trong một hốc đá từ đầu đến cuối quan sát tất cả, mắt hắn chữ o miệng hắn chữ a, quai hàm hắn muốn rớt xuống.
Hắn là lần đầu nhìn thấy những sinh vật này, bọn chúng đều mang hình dạng quái dị giống như là bước ra từ trong trí tưởng tượng. Đã thế bọn chúng lại quá mức to lớn, hắn chỉ như con cá nhỏ trước mặt bọn chúng.
Bọn chúng còn chẳng thèm để mắt đến sự tồn tại của hắn.
Chợt… có tiếng rít chói tai vang lên.
Tôn Kỳ ôm đầu, tự hỏi: lại cái gì nữa đây?
Con khủng long cổ dài nghe tiếng rít thì đầu óc quay cuồng choáng váng. Một con giáp xác khổng lồ giống bọ ba chùy, nó đưa hai càng kẹp lấy cổ và đuôi con khủng long cổ dài.
Nó vận lực một cái cắt con khủng long cổ dài thành ba khúc, máu tươi loang lổ.
Con giáp xác kẹp lấy cái đầu đưa vào miệng nhấp nháp. Chẳng bao lâu cả con khủng long cổ dài to lớn đều bị ăn hết.
Tỏm! một tiếng, một bóng đen lao xuống biển, cự trảo quắp lấy con giáp xác, nó đập cánh một cái bay lên mặt nước.
Tôn Kỳ ngẩn ngơ, bóng đen vừa rồi khá giống với một con ó biển, nhưng lại có đầu sư tử, diện mạo hung ác.
Tôn Kỳ lúc này mới hiểu được vì sao nơi đây được gọi là Biển Quái Vật.
Quái vật! tất cả đều là quái vật, thật quá đáng sợ.
Tôn Kỳ đang ngẩn ngơ thì có một con cá nhỏ bơi lởn vởn quanh hắn. Tôn Kỳ đưa tay để con cá bơi trong lòng bàn tay của mình, nhìn con cá lấp lánh tinh quang đủ sắc cầu vòng, tinh thần hắn hơi thả lỏng, ít nhất trong biển này cũng không hoàn toàn là quái vật.
Cá nhỏ có thể sống, chẳng lẽ hắn không thể.
Đột nhiên lúc này, trong bóng đêm, một hàm răng há rộng.
Tôn Kỳ lạnh sống lưng, theo bản năng mách bảo, hắn quẩy đuôi phóng ra chỗ khác.
Phập! hàm răng khép lại. Tôn Kỳ lúc này mới nhìn rõ, đây là một con cá giống như cá lồng đèn, nhưng thay vì cái vòi phát sáng nó lại dùng hình cá con dụ mồi. Không bắt được con mồi, nó từ từ lùi vào trong bóng đêm, đây có vẻ là loài thích phục kích hơn là săn đuổi.
Tôn Kỳ sợ hãi không dám dừng lại vùng biển này nữa, hắn vội vàng bơi lên mặt nước tìm kiếm một hòn đảo.
Nửa ngày sau, hắn tại trên một hòn đảo san hô, trên mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, hắn đã hiểu vì sao mấy lần Hải tộc tiến quân Biển Quái Vật đều lấy thảm bại mà kết thúc.
Xem ra hành trình tiếp theo của hắn sẽ có muôn vàn nguy hiểm.
Hắn cần nhanh chóng thoát ra khỏi đây, càng ở lâu hắn càng không yên tâm.
Nghỉ ngơi một thoáng, Tôn Kỳ ổn định lại tinh thần, lấy hết can đảm nhảy xuống biển một lần nữa.
Bơi tới bơi lui, trốn trốn tránh tránh, hắn được mở rộng tầm mắt gặp được vô số sinh vật quái dị.
Nhưng hắn không có tâm trạng khám phá, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
Đang bơi, Tôn Kỳ đột nhiên nghe được tiếng hú kéo dài, hắn quay đầu.
Một cái hàm khổng lồ đang mở ra hút lấy nước, Tôn Kỳ vội vàng đập tay dùng hết sức bơi về phía trước, nhưng hắn cảm thấy kiệt sức vì lực hút cực lớn.
Tôn Kỳ quay cuồng trong dòng nước bị con cá nhà táng nuốt vào trong miệng.
Miệng cá khép lại, tất cả tối om.
Tôn Kỳ vất vưởng lăn lộn, hắn cố bám vào mặt nhám. Nước được con cá nhà táng lọc qua mang chỉ còn lại đống giáp xác.
Hắn lẫn trong đống giáp xác, bị con cá nhà táng nuốt xuống bụng.
Hắn vội vàng bám vào khe mang để không bị nuốt trôi xuống dưới. Hắn lúc này giống như một con ký sinh trùng bám vào mang cá.
Mỗi lần con cá nhà táng há miệng hút nước, Tôn Kỳ lại vất vả chèo chống.
Thời gian trôi qua, hắn cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Bảy ngày sau, Tôn Kỳ đang bám lấy mang cá thở dốc nghỉ ngơi lấy lại sức, chẳng biết lúc nào con cá sẽ lại hút nước, bởi vậy hắn tranh thủ từng khoảng thời gian quý giá để nghỉ.
Đột nhiên từ dưới bụng con cá phát ra tiếng kêu ục ục kèm theo đó là tiếng khạc nhổ.
Tôn Kỳ nhíu mày: chẳng lẽ con cá muốn…
Không đợi hắn nghĩ nhiều, từ dưới bụng bốc lên một luồng khí nóng hôi thối cùng mùi thức ăn lên men, ục… ục… ục… một dòng dịch trào lên.
Trong dịch lẫn có loại xương cá, xương thú, thức ăn lên men, dịch tiêu hóa và cả những khối Long Diên Hương…
Đây là con cá nhà táng muốn ói ra những thứ không tiêu hóa được.
Tôn Kỳ đảo qua một dòng suy nghĩ. Đây là cơ hội tốt, bây giờ không thoát còn đợi đến khi nào.
Tôn Kỳ lập tức buông tay.
Dòng dịch trào ra, con cá há miệng ói ra đống tạp chất.
Trong đống tạp chất nhầy nhụa hôi thối, Tôn Kỳ chống tay đứng dậy, đưa tay vuốt mặt. Mùi hôi xộc vào mũi khiến hắn không chịu được mà ói theo.