Mấy tháng nay đi tuần đêm liên tục, hung thủ thì không bắt được ngược lại bị hung thủ lùa như vịt, tất cả đã bào mòn đi hết nhuệ khí của bọn hắn, số người đi tuần càng ngày càng ít.
Chu Duyên nhiều lần báo cáo lên trên, xin Pháp Gia phái ra cao cấp hơn học viên, chỉ cần có một vị ngũ dực ra tay chắc chắn hung thủ không còn đường trốn, nhưng mà phía trên lại tỏ ra chần chừ nhiều lần trì hoãn, ý bọn họ dường như muốn đám tân sinh tự thân vận động, coi đây là một loại thử thách.
Pháp Gia cũng chính thức ra giá treo thưởng 100 điểm cho người bắt được hung thủ, 30 điểm cho người tìm ra manh mối. Nhiệm vụ này chỉ giới hạn cho học viên năm nhất.
Chu Duyên cùng Tôn Kỳ tản bộ dưới hàng cây lá vàng rơi, nàng hơi đượm buồn thở dài bất lực. Tôn Kỳ mỉm cười hỏi:
“Học tỷ vì chuyện của tên trộm kia mà phiền muộn sao?”
“Không phải hắn thì còn là ai?” Chu Duyên giận dữ nói. “Ta mà bắt được hắn thì hắn… gừ gừ...” nàng vừa nói vừa xoa nắm đấm.
Tôn Kỳ cười gượng, học tỷ vẫn như thế hung dữ.
“Vì sao ngươi vẫn như thế kiên trì, trong khi bọn kia đã bỏ cuộc hết rồi?” Chu Duyên đột nhiên hỏi.
“Không biết!” Tôn Kỳ mỉm cười nói, Chu Duyên tròn mắt. Hắn nhìn trời, cười nói: “Có lẽ là một loại chấp niệm, có lẽ vì điểm thưởng, đệ cũng không biết nữa.”
“100 điểm nha, cũng không phải là nhỏ, đáng tiếc ta không thuộc đối tượng nhận nhiệm vụ.” Chu Duyên cười nhạt nói.
“Không sao! nếu như tỷ giúp đệ hoàn thành nhiệm vụ, đệ cùng tỷ chia đôi số điểm.” Tôn Kỳ cười tươi nói.
“Thật?”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Hai bọn họ vỗ tay lập thành lời hứa, trên môi treo nụ cười tươi, ánh mắt trong sáng vô ngần.
Đêm đến, bọn hắn lại đi tuần, lần này chỉ còn Tôn Kỳ và mấy người Pháp Gia, tổng cộng có 10 người, con số này phi thường ít, khả năng tìm được hung thủ cực thấp nhưng mà bọn hắn vẫn không từ bỏ, đây là một loại tín niệm cũng là một loại rèn luyện.
“Thẩm Văn đệ cứ theo bọn ta thế này chỉ sợ lỡ thời gian tu luyện hay là đệ về tu luyện đi, chuyện bắt trộm cứ để bọn ta.” một vị học huynh tỏ ra quan tâm nói, dù sao cũng đã nhiều ngày cùng nhau đi tuần, tình cảm chắc chắn là phải có.
“Đệ nghe nói muốn tiến được xa thì cần xây vững căn cơ, đệ muốn trước tiên hấp thụ thần khí bổ dưỡng thần hải sau đó mới tạo tinh thần, nên không vội nhất thời. Đi tuần thế này cũng là một loại rèn luyện.” Tôn Kỳ nói ra suy nghĩ.
“Suy nghĩ của đệ không sai. Dù sao chúng ta tuổi thọ dài, chậm một vài năm cũng không sao.” vị học huynh đồng cảm.
“Vả lại đi với các học huynh học tỷ, đệ được hỏi miễn phí, không phải tốt hơn sao.” Tôn Kỳ cười lớn nói.
Đám học huynh cũng đồng thanh cười lớn, không khí vui vẻ thoải mái.
…
Tại trong một ngôi đình ngọc.
“Thương Quân, nghe nói phía dưới có con chuột chạy loạn đến bây giờ vẫn chưa bắt được. Đây không giống với tính cách của ngươi a.”
Thương Quân thở dài, hỏi một câu không liên quan:
“Ngươi còn nhớ trận Yết Hà?”
“Sao có thể quên được? quân ta bị chôn sống hơn nửa, đây là một trong những trận thảm bại nhất trong thời gian gần đây.”
— QUẢNG CÁO —
“Phải! nguyên nhân có nhiều, ta cũng không muốn nói nữa. Thua thì thua nhưng thua thảm như vậy, phía trên cho rằng là do quân ta quá... thành thật.”
“Thành thật? ta không hiểu.”
“Ý phía trên là nếu quân ta tinh ranh hơn thì sẽ không chết nhiều như vậy.”
“Cái này… ngươi tự nhiên nói đến chuyện này, là có ý gì?”
“Có tên trộm này chưa chắc là điều xấu, có lẽ sẽ giúp cho bọn trẻ học được nhiều điều.”
“Nhưng Thần tộc chúng ta chủ trương vô cấu, nếu như buông lỏng chuyện này hạt giống tội lỗi nảy mầm, nguy hiểm khôn lường.”
“Hạt giống tội lỗi từ lâu đã nảy mầm, không phải ngày một ngày hai. Vả lại thời kỳ phi thường phải dùng biện pháp phi thường.”
“Thời kỳ phi thường...” vị phong thần này lẩm bẩm.
“Thêm nữa chuyện tên Thẩm Văn kia cũng không cần chú ý, phía trên nói đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Nếu còn nghi ngờ vậy thì đem giết đi, không cần thiết phải tốn thời gian công sức trên người hắn.”
“Phía trên… cũng quá quyết tuyệt, không giống như trước đây.”
“Đã nói rồi đây là thời kỳ phi thường, phía trên thay đổi, chúng ta cũng phải thay đổi.”
“Haizz… ta già rồi, không biết có còn thay đổi được không?!!”
“Đừng tự làm nhục chí mình như vậy!”
…
Đêm nay là một đêm thanh tĩnh, Tôn Kỳ cầm bó đuốc cùng Chu Duyên đi tuần, con đường quen thuộc, gió nhẹ lành lạnh, bọn họ đều không nói gì tập trung vào nhiệm vụ. Đến trước một ngã rẽ, tự động chia nhau ra.
Tôn Kỳ đi qua mấy con hẻm, hắn ngó trước nhìn sau, không thấy ai, hắn liền đeo lên mặt nạ, bí mật lẻn vào khu Vọng Nguyệt, thần khí ở khu Liên Tinh đã mỏng manh không còn đáp ứng được nhu cầu của hắn, nên hắn đổi mục tiêu thành khu Vọng Nguyệt. Nguy hiểm hơn nhưng bù lại lợi ích lớn hơn, chỉ cần hắn không tới quá gần các biệt phủ, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Hắn tiến vào trong khu Vọng Nguyệt, có thể thấy được xa gần các vầng trăng ẩn hiện, đây là một phương pháp tu luyện của Vọng Nguyệt cảnh, phóng xuất vầng trăng có thể hấp thụ được nhiều hơn nguyệt quang, tất nhiên không phóng xuất cũng không phải vấn đề quá lớn.
Tôn Kỳ mon men lại gần một biệt phủ bên trên có treo một vầng trăng sáng, thần khí cuộn trào chảy vào vầng trăng, biệt phủ này kế bên một công viên cây xanh. Hắn đảo mắt trái phải, thấy không có ai, hắn liền tại trên cành cây ngồi xuống, bắt đầu hấp thu.
Thần khí lúc này như dòng suối nhỏ chảy vào vầng trăng, đột nhiên dòng khí chảy lệch, bị cuỗm mất, không những thế thần khí đã được vầng trăng hấp thu cũng bị hút ra, vầng trăng lập tức trở nên ảm đạm.
“Khốn kiếp! là tên nào?!!” trong phủ vang lên tiếng thét, có một đôi cánh giang ra phóng lên bầu trời.
Tôn Kỳ nhoẻn miệng cười, thu lại khí tức, lợi dụng hàng cây ẩn núp chạy trốn, trở về khu Liên Tinh. Theo kế hoạch, chờ một chút thời gian, hắn sẽ từ khu Liên Tinh chạy tới chỗ này hớt hải hỏi chuyện, tìm hung thủ.
Nhưng khi hắn vừa chạy vào biên giới khu Liên Tinh, một bóng ngươi đã đứng sừng sững trên không đôi cánh mờ ảo, ánh mắt nhìn xuống, ngạo mạn khinh cuồng.
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi!”
Tôn Kỳ ngước nhìn lên, ngạc nhiên. Hắn bị phát hiện rồi!
Kẻ này cũng không xa lạ, chính là Vương Diễm, người được xem là thiên tài số 1 số 2 năm nhất, hắn cũng lấy 55 tinh thần làm căn giống Trúc Dã nhưng hắn đi trước đoạn, đã hợp được 50 tinh thần.
“Ngươi là ai?” Vương Diễm lạnh lùng hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ cười nhạt, ngươi hỏi thì ta phải trả lời sao. Hắn hỏi lại:
“Ngươi vì sao còn chưa phát tín hiệu?”
“Phát tín hiệu? ta vì sao phải phát tín hiệu.” Vương Diễm nhếch mép cười. “Một mình bắt được ngươi, không phải sẽ lãnh trọn 100 điểm sao.”
“Ngươi tự tin như vậy?” Tôn Kỳ cười hỏi.
“Ta chắc chắn ngươi chưa đạt tới cảnh giới Vọng Nguyệt, chỉ cần trong cảnh giới Liên Tinh, dù ngươi là Trúc Dã, Tư Mã Quân ta đều không quan tâm.” Vương Diễm tự tin nói, trong lòng hắn đã có sẵn vài cái tên.
Hắn cũng có cùng kiến giải với Tôn Kỳ, cho rằng đám Trúc Dã là thủ phạm dùng khổ nhục kế. Tất nhiên trong lời Tôn Kỳ còn kể thêm Vương Diễm là nghi phạm lớn nhất. Còn với Vương Diễm, hắn biết chắc chắn không phải mình, chỉ có thể là một trong số bọn Trúc Dã, thậm chí hắn nghi ngờ hung thủ không chỉ có một, bọn Trúc Dã đang hợp mưu ép lại hắn.
Tất cả những nghi ngờ ngay lúc này sẽ được giải đáp.
Vương Diễm chắp hai tay, thần khí cuồn cuộn, hai tay từ từ tách ra, một quả cầu năng lượng màu cam nóng bức như một ngọn lửa.
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, tháo xuống mặt nạ, khoanh tay chịu trói. Nếu không đừng trách ta vô tình.”
“Vô tình?! ta cũng muốn xem ngươi vô tình được bao nhiêu.” Tôn Kỳ mỉa mai, không chút sợ hãi, tất nhiên hắn cũng không dám khinh thường.
Mấy tháng tu luyện, hắn coi như đã có một chút thành tựu, đã thắp sáng được 100 viên tinh thần, hắn cũng muốn thử xem thực lực của mình đã đến mức nào. Vương Diễm không thể nghi ngờ là một đối tượng kiểm tra chất lượng.
Tôn Kỳ chân phải bước về sau, chân trái hơi gập xuống, trọng tâm dồn về chân trái, nắm tay phải đưa về sau.
Vương Diễm nhíu mày, đây là tư thế rất cơ bản và phổ biến, không thể từ đây nhận ra đặc trưng công pháp.
“Che che giấu giấu, ta sẽ lột bộ mặt thật của ngươi ra.”
Vương Diễm hai tay mở ra, tay phải mang theo hỏa cầu ấn chưởng xuống. Tôn Kỳ hít một hơi sâu, nín thở, thần khí dồn về nắm đấm phải, đấm ra một đấm.
Phốc! nắm đấm xuyên qua cầu lửa. Oanh! cầu lửa nổ bể, một tiếng động lớn rung động cả khu vực, lửa cháy tràn lan. Cả Tôn Kỳ và Vương Diễm đều bị ngọn lửa nuốt chửng.
Trước đó bọn Chu Duyên đã bị tiếng kêu ở khu Vọng Nguyệt gây chú ý, tức tốc lao tới, nhưng bọn họ vốn đang tập trung vào khu vực Liên Tinh, nên chạy tới có hơi mất chút thời gian. Khi nghe thấy tiếng nổ tại gần biên giới hai khu, bọn họ ngay lập tức đổi hướng.
Lúc này cũng có mấy vị từ khu Vọng Nguyệt gần đó bay đến.
“Chuyện gì?” một người hỏi.
“Không biết! trước tiên hãy dập lửa đã.” một tên khác nói.
“Có ai tu luyện thủy thuộc tính, làm một trận mưa coi.” một tên lên tiếng.
Nhưng mà không có ai đáp lời, câu trả lời rất rõ ràng: không có ai, hay ít nhất là tạm thời không có.
“Ta tu luyện hỏa thuộc tính, có thể...” một tên khác nêu ý kiến nhưng ngay lập tức bị cắt ngang. “Thôi đi! ngươi chỉ biết phóng hỏa, còn chưa học thu hỏa, đừng có gây thêm chuyện.”
Lửa cháy lan qua đám cây cổ thụ. Đám ở đây tỏ ra bối rối, bọn chúng còn chưa bao giờ gặp trường hợp thế này, tạm thời bó tay bó chân, có lẽ chờ một chút, rất nhanh sẽ có người thiện thủy đến dập lửa.
“Nhanh dập lửa!” đúng lúc này có tiếng hét lớn, một tên thanh niên cởi chiếc áo của mình điên cuồng dập lửa. Chính là Tôn Kỳ, không biết từ lúc nào hắn đã chạy tới đây.
Bọn ở đây bị hành động của Tôn Kỳ làm cho kinh ngạc, như vậy có hiệu quả hay không?
— QUẢNG CÁO —
“Còn đứng đấy! nhanh dập lửa.” Tôn Kỳ tiếp tục hét lên, nét mặt căng thẳng, giọng điệu khẩn cấp giống như là nhà hắn đang cháy vậy.
Bọn đứng ngoài cũng bối rối, bị sự khẩn cấp của hắn lây nhiễm, có tên cũng đang định cởi áo. Nhưng đúng lúc này có tiếng nói:
“Đừng có làm bậy!”
Một vị Thần nữ nhất dực xuất hiện, nhẹ nhàng phất tay, hơi nước từ khắp nơi tụ lại, một trận mưa nhỏ đổ xuống. Ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt.
Lúc này đã có rất nhiều Thần tộc chạy tới từ cả hai khu. Bọn họ rì rầm hỏi chuyện, nhưng cũng không ai nói rõ là chuyện gì.
“Tô Trần, vừa rồi là tiếng hét của ngươi?” Chu Duyên nhìn một vị Thần tử hỏi, là Tô Trần học cùng lớp với Chu Duyên.
“Phải! ta lúc đó đang tu luyện thì phát hiện thần khí bị hút, rất có thể là tên hung thủ mà các ngươi đang tìm.”
“Vậy vụ nổ này?” Chu Duyên tiếp tục hỏi.
“Ta không biết! ta đang tìm kiếm tên hung thủ, nghe thấy tiếng nổ thì bay tới đây.” Tô Trần trả lời.
Chu Duyên gật đầu, xem ra vụ nổ này rất có thể liên quan đến tên hung thủ trộm thần khí.
Đám cháy được dập tắt hoàn toàn, có mấy cây cổ thụ bị cháy rụi, còn lại cũng không có nhiều ảnh hưởng.
Chợt! mặt đất phủ đầy tro bụi vỡ ra, oa! một tiếng, Vương Diễm phá đất mà ra, mặt mày lấm lem có chút chật vật.
“Vương Diễm?” Chu Duyên không chắc chắn hỏi.
“Là đệ.” Vương Diễm trả lời.
“Ngươi vì sao lại...” Chu Duyên tiếp tục hỏi.
“Đệ đã đối chiến cùng tên hung thủ.”
“Ngươi đã gặp hung thủ.”
“Phải!”
“Là ai?”
“Lúc đó hắn đeo mặt nạ.”
“Vậy là ngươi cũng không biết hắn là ai.”
“Không! mặc dù hắn đeo mặt nạ, nhưng ta biết hắn.”
“Ai!” Chu Duyên trở nên sốt sắng, nàng đã truy đuổi tên hung thủ một thời gian dài vẫn không có kết quả, tưởng chừng mọi chuyện đã đi vào bế tắc nhưng hôm nay mọi chuyện có thể có kết thúc.
“Hắn!” Vương Diễm chỉ tay, ánh mắt sắc bén.
Hướng tay Vương Diễm chỉ chính là nơi Tôn Kỳ đứng khiến hắn trái tim giật thót.