Bên ngoài Vô Lượng Tháp, không ngừng có học viên tiến vào, cũng có người bị đá ra.
Mới chỉ có mười phút thôi, bị đá ra chứng tỏ thiên phú thật sự rất kém hoặc là quá ngu ngốc dùng chính pháp vừa học để đấu với hình diễn hóa của pháp.
Mỗi tầng tháp điểm sáng sẽ tương ứng với số học viên bên trong, phần lớn vẫn đang quanh quẩn trong mười tầng đầu.
Dù sao cũng chỉ mới qua được mười phút.
Thế nhưng khiến mọi người kinh sợ là người dẫn đầu đang ở tầng 50, mười phút đi tới tầng một trăm, đây là cứ vài giây lại vượt qua một tầng, tốc độ này không kinh sợ mọi người sao được.
Mà người thứ hai mới đến tầng thứ 17.
Lý Tu lúc này đang ở tầng thứ 5, hắn đánh bại một con bọ hung, vô cùng đắc chí.
Hắn cười thầm trong bụng, tự nghĩ người bên ngoài mà thấy được thành tích của hắn chắc chắn chết sững.
Mới chỉ mười phút mà thôi!
Lần này hắn muốn dương danh, là đệ tử của Vạn Pháp Chí Tôn, không đạt lấy vị trí thứ nhất thì còn gì mặt mũi.
Sư tôn vui vẻ có khi còn nhận hắn làm đệ tử thân truyền.
Lý Tu nghĩ nhiều, tầng thứ 5 của hắn có một đống người, nói về thiên phú hắn chỉ ở mức khá.
Trên tầng thứ 50, điểm sáng lập lòe mấy cái lại tiến vào tầng 51, rồi tầng 52, 53… tốc độ cực nhanh, không có suy giảm.
Theo lý càng lên cao càng khó, không thể nào cứ duy trì tốc độ này nhưng mà thực tế lại đúng là như vậy.
Mọi người hoài nghi có phải Vô Lượng Tháp gặp vấn đề rồi hay không, nếu nghĩ kỹ thì rất có khả năng, dù sao Vô Lượng Tháp của không phải dành cho việc này.
Mọi người hoài nghi nhưng cũng không có lên tiếng hỏi cái gì, chừa chút mặt mũi cho Vạn Pháp Chí Tôn.
Vạn Pháp cũng thấy có vấn đề, chẳng lẽ tháp mình luyện có vấn đề? lão phất tay một cái.
Một cái thủy kính xuất hiện.
Phía trên là hình ảnh Tôn Kỳ đang tấn công một con sa trùng, trong lúc nó vẫn còn đang diễn luyện.
Khi sa trùng diễn luyện xong cũng là lúc Tôn Kỳ tung trọng chiêu diệt chết nó, thoải mái bước vào tầng tiếp theo.
Cái này!? mấy vị phong thần đều tròn mắt, còn có thể như vậy mưu lợi, quá vô sỉ đi.
Tháp này để ngươi rèn luyện, ngươi không chịu rèn luyện lại làm ra cái trò tiểu nhân này.
“Kẻ này là ai?” Vạn Pháp tò mò hỏi.
“Kẻ này gọi là Thẩm Văn...” Tà Dương Thần cướp trước lời, hắn bắt đầu sơ lược về Tôn Kỳ, trong lời kể có ý đâm chọc, mỉa mai.
Vạn Pháp nghe xong gật đầu, hắn là hạng người gì, há có thể để những lời thiên vị này ảnh hưởng hắn phán đoán.
“Bách Gia Cự Tử, đệ tử Hàn Thuyên, đúng là bản lĩnh không tầm thường.
Theo như lời ngươi kể, hắn xuất sinh khoảng sáu trăm năm đã đạt tới nhị dực, cũng là hiếm thấy.” Vạn Pháp tán thưởng.
Mấy vị phong thần nghe cũng tự nhiên gật đầu một cái, sau đó ý thức được cái gì, đột nhiên đều tròn mắt.
“Vạn Pháp, ông nói hắn đã nhị dực.”
“Phải!” Vạn Pháp gật đầu cũng không nói thêm.
Nhưng mọi người đều tin tưởng, Tôn Kỳ không biểu hiện bọn hắn cũng không biết, Vô Lượng Tháp có thể có biện pháp gì đó phát hiện, cũng bình thường, Vạn Pháp Chí Tôn tinh thông vạn pháp nha.
Chính vì vậy mới khiến mọi người thêm kinh sợ, dù là phong thần cũng không thoát khỏi.
Nếu như nhẩm tính thời gian, Tôn Kỳ mất năm trăm năm thành nhất dực, lại mất chưa tới trăm năm thành nhị dực, ngược đời, quá ngược đời, đáng lẽ theo tu vi tăng tiến thời gian cần càng nhiều, có lý nào lại rút ngắn.
“Không thể nào? quá bất hợp lý.” Tà Dương Thần không tin, hắn vừa rồi còn dèm pha Tôn Kỳ đủ thứ đây, bây giờ Vạn Pháp nói cho hắn biết Tôn Kỳ đã nhị dực, muốn hắn làm sao tin đây.
“Đừng dùng lẽ thường để cân nhắc đệ tử Hàn Thuyên, đệ tử của hắn, cái nào không siêu việt thường thức!” Vạn Pháp lạnh nhạt.
“Nhưng hắn chỉ là một đệ tử ký danh.” Tà Dương vẫn không tin.
Vạn Pháp liếc hắn một cái, không nói thêm lời nào, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, ta không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi.
Quyển Phong Thần cũng không muốn tin nhưng mà không có biểu hiện, ngược lại lái sang chuyện khác:
“Vạn Pháp Chí Tôn, ngài bản ý là để cho đám học viên rèn luyện, hắn làm như vậy có tính mưu lợi, mặc dù không phạm quy nhưng cũng không tốt lắm.
Sợ học viên khác sẽ học tính xấu này.”
Vạn Pháp nghe vậy gật đầu.
“Lời này cũng có lý, vậy thì chế tạo cho hắn một chút thử thách.”
Dứt lời, Vạn Pháp búng tay, một đạo ánh sáng bay vào tháp.
Trong tháp, Tôn Kỳ sau khi được đưa vào tầng thứ 200, một con băng hồ hiện ra nhưng không có bất kỳ cái gì diễn luyện, nó lập tức lao tới tấn công Tôn Kỳ.
Hắn tròn mắt ngạc nhiên, lại chuyện gì rồi, chẳng lẽ tầng 200 có chất biến sao? hoặc là bên ngoài phát hiện hắn gian lận, tháp này dù sao cũng là Vạn Pháp Chí Tôn chế tạo, lão có thể nhìn thấy bên trong, hắn không chút ngạc nhiên.
Trong đầu hiện ra nhất nhiều suy nghĩ nhưng cũng không chậm trễ hắn chiến đấu.
Tôn Kỳ lập tức nghiêng người tránh né, trong tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm, không thể vụ lợi chỉ có thể chính diện đánh tan.
Qua mười phút, Tôn Kỳ nhẹ nhàng hạ băng hồ, tầng này vẫn không quá khó.
Một tấm bia xuất hiện ghi lại công pháp giống như những lần trước.
Xem ra ngoài thay đổi phương thức chiến đấu, còn lại bình thường.
Tôn Kỳ vượt thêm mấy tầng nữa, liền mất hứng thú, hắn vào đây cũng là muốn xem một chút Vô Lượng Tháp, tiện thể kiếm một chút công pháp tham khảo, còn cái gì danh tiếng, hắn không quan tâm.
Phần thưởng quá nhỏ để hắn bỏ ra cố gắng.
Vô Lượng Tháp sáng lên, Tôn Kỳ bay ra ngoài, hắn dừng lại tại 235 tầng, hắn để cho một cây đao đâm xuyên người.
“Ngươi vì sao lại từ bỏ?” Vạn Pháp nhìn hắn hỏi.
Tôn Kỳ chắp tay hành lễ, sau đó thành thật nói:
“Không có ý nghĩa!”
Vạn Pháp ồ lên một tiếng, mấy phong thần khác cũng nhìn hắn sửng sốt, không ngờ câu trả lời của hắn.
Quá kiêu ngạo!
Tà Dương Thần hừ lạnh, muốn mắng, nhưng nghĩ lại hay là thôi đi, đây là chuyện của Vạn Pháp, nhiều lời không tốt.
“Chỗ nào không ý nghĩa.” Vạn Pháp không giận lại tỏ ra hứng thủ hỏi.
“Quá dễ.” Tôn Kỳ đơn giản đáp, không có gợn sóng, giống như sự thật chính là như vậy.
“Ngươi không hứng thú với những công pháp đó sao?”
“Không phải không hứng thú mà là sợ quá nhiều dẫn đến không chuyên chú.”
“Ừm.” Vạn Pháp gật đầu, không nói thêm gì nữa, không phải ai cũng như hắn tu luyện vạn pháp mà cái nào cũng tinh thông, tùy sức mà học cũng là điều đúng.
Trong Vô Lượng Tháp, có mấy tên đã phát hiện ra lỗ hổng, giống như Tôn Kỳ giết chết hình diễn hóa.
Vạn Pháp hừ một tiếng, lập tức thay đổi, lỗ hổng bị lấp.
Sau đó lần lượt có tên bị đá ra ngoài, nửa tiếng sau, không còn ai tại.
Lý Tu sau khi bị đá ra, liền chỉnh đốn y phục, tới trước mặt Vạn Pháp, nho nhã chắp tay, khiêm tốn nói:
“Đệ tử cố gắng hết sức, chỉ tới được tầng 52, làm sư tôn xấu mặt.”
Vạn Pháp gật đầu một cái, không lại để ý.
Lý Tu nhìn Vô Lượng Tháp cảm giác mình biểu hiện rất tốt, hẳn là có thể bắt xuống vị trí số một, hắn đi đến 52 tầng thật không tầm thường.
Nhưng mà khi hắn nhìn lên, hoàn toàn choáng ngợp, có thể đi tới 52 tầng nhiều một đống, thuộc về trung bình vị trí, có lên tới 100 tầng, mà cao nhất cái kia là 235 tầng, độc chiếm một vị trí, người thứ hai mới đến 198 tầng.
“Thí luyện kết thúc, chiến thắng là Thẩm Văn, ngươi thay ta mang tháp này đến chỗ Thập Dương.” Vạn Pháp đơn giản kết lại một câu.
Tôn Kỳ thái độ bình thản, không có cái gì xúc động, hắn đang nghĩ tới một vấn đề khác: có lẽ đã đến lúc trở lại chiến trường! Không biết Nguyên Sa đã tiến bộ đến mức nào, hy vọng chưa vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Tôn Kỳ đang suy nghĩ thì chợt cảm thấy có ánh mắt nhìn chăm chăm, hắn là người chiến thắng tất nhiên sẽ có nhiều người nhìn hắn nhưng mà ánh mắt này lộ ra sát khí, mà hắn thì đặc biệt nhạy cảm với sát khí.
Hắn quay đầu nhìn, ánh mắt kia chính là của Lý Tu.
Lý Tu cho rằng Tôn Kỳ đã cướp đi quang hoàn của hắn.
“Vạn Pháp Chí Tôn, như vậy không tốt lắm! hắn thế nhưng mưu lợi, lợi dụng kẽ hở.” Chung Sơn Thần lúc này lên tiếng.
“Không có cái gì không được.” Vạn Pháp phất tay.
“Chỉ là mang nhờ cái tháp, cũng không phải chuyện gì lớn, hắn là sư đệ Thập Dương, cũng là phù hợp.”
Vạn Pháp đã quyết định, không ai còn dám có ý kiến.
Lão phất tay một cái, Vô Lượng Tháp thu vào trong tay.
“Ngươi cầm tháp này đưa đến chỗ Thập Dương.”
Tiểu tháp bay ra, Tôn Kỳ trịnh trọng hai tay đón đỡ.
“Không biết Vạn Pháp Chí Tôn có cái gì chuyển lời?”
“Không cần! tháp tới, Thập Dương tự biết phải làm gì.”
…
Ngày hôm sau, theo cổng dịch chuyển, Tôn Kỳ đi tới Hỏa Tinh, lần này cùng đi với Tôn Kỳ có một Thần tộc, là Lý Tu, hắn mặc dù không có lệnh triệu tập, nhưng không ảnh hưởng hắn nhập quân đội.
“Lý Tu huynh là đang theo ta sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Hừ! ngươi không đủ sức bảo vệ tiểu tháp, ta phải đi theo coi chừng ngươi.” Lý Tu hất hàm nói.
“Được, vậy tùy ý.” Tôn Kỳ cười cười.
“Ta thấy ngươi thực lực kém cỏi hay là giao tháp cho ta bảo vệ đi.” Lý Tu bất ngờ chắn ngang đường.
Tôn Kỳ nhìn hắn hỏi:
“Lý Tu huynh quên lời Vạn Pháp Chí Tôn rồi sao?”
“Hừ! ta đây là lo nhiệm vụ ngươi không thể hoàn thành, để ta đảm bảo an toàn hơn, sư tôn có biết cũng sẽ không trách ta.” Lý Tu hừ lạnh, đồng thời khí tức tỏa ra, sau lưng ba đôi cánh xuất hiện, hắn đây là muốn cường đoạt.
“Lý huynh còn nhớ đây là trong quân đội.”
“Thì sao?”
“Lý huynh cấp bậc gì?”
“Ngươi muốn nói tới cấp bậc sao? ha ha ha… nói ra sợ ngươi chết kiếp, ta đã là Tam Tự.
Ta biết ngươi mới tòng quân mấy năm, giỏi lắm là Nhị Tự.
Dựa trên cấp bậc ngươi càng phải nghe lời ta.” Lý Tu ngửa mặt đắc ý.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra huy hiệu gắn lên vai.
“Lý Tu, nghe lệnh!” Tôn Kỳ hét lớn.
Lý Tu giật bắn mình, định thần nhìn huy hiệu, tròn mắt không thể tin được.
“Ngươi… sao… sao có thể?”
“Quân kỷ đâu rồi, gặp trưởng quan còn không chào!?” Tôn Kỳ nghiêm giọng.
“Ta… ta...” lắp bắp một hồi, Lý Tu hay là vẫn ngoan ngoãn chấp hành.
Vậy là Tôn Kỳ đi trước, Lý Tu tiu nghỉu theo sau.
Bọn họ đến hỏi một vị trưởng quan thông tin, mới biết Thập Dương đã biết chuyện Vô Lượng Tháp, đang tại chòm sao Thiên Bình chờ bọn hắn.
Có lệnh để bọn hắn dùng cổng dịch chuyển nhanh chóng đi tới.
...
Thu Dương Tinh, đây là ngôi sao thuộc chòm sao Thiên Bình, nơi đóng quân gần nhất với nơi hư không kia, Thập Dương quân chính đang tại đây.
Tôn Kỳ đến, ngay lập tức được đưa tới gặp Thập Dương.
Tại trong trướng bồng, chủ tọa ngồi đấy một vị nam tử, nhìn chỉ khoảng ba mươi, dáng người phổ thông, khuôn mặt có nhiều nét thư sinh hơn là võ tướng, mặc dù vậy không ai dám khinh thường.
Hai bên, mỗi bên năm cái ghế ngồi năm vị tướng quân, bảy nam ba nữ, dáng ngươi uy phong.
Có vị nhìn còn giống thống soái hơn cả Thập Dương.
Tôn Kỳ nghiêm trang, theo lễ nghi quân đội chào:
“Trưởng quan Nhất Tự Tinh Khuyết Thẩm Văn gặp qua tướng quân.”
Mấy vị tướng quân xung quanh nhìn chằm chằm hắn tò mò, nghe nói vị này là đệ tử ký danh của Hàn phu tử, sư đệ của Thập Dương thống soái, không biết có cái gì đặc biệt.
Rất muốn biết!
Thập Dương gật đầu.
“Không cần khách sáo!”
Mặc dù vậy Tôn Kỳ vẫn nghiêm trang không dám thất lễ.
“Vật đó có đưa tới?” Thập Dương hỏi.
Tôn Kỳ lấy ra từ trong túi gấm, hai tay cung kính dâng lên.
Thập Dương phất tay thu lấy, cảm nhận một thoáng, xác định không sai.
“Lần này vất vả Vạn Pháp Chí Tôn rồi.” Thập Dương nói nhỏ.
Sau đó lại nhìn Tôn Kỳ, nói:
“Ngươi mang đồ đến, có chút vất vả, ngươi muốn cái gì?”
Thập Dương không ngại mà cho Tôn Kỳ một chút đồ, chủ yếu là dựa trên tình nghĩa sư môn.
“Thuộc hạ không dám!” Tôn Kỳ mạnh miệng nhưng sau đó lại nhỏ giọng nói: “Nghe nói sư huynh có cái công pháp thập dương gì đó?”
Đám tướng quân xung quanh trợn mắt, cái này ngươi cũng dám mở miệng.
Danh Sách Chương: