Có thể hình dung sự việc như sau: Thất Ma Tổ mô phỏng hoa văn trên thanh kiếm huyền bí đánh vào bia đá, rồi lại viết ma pháp của Lê Đình lên bia đá, cả hai đối ứng chỉ cần viên đá đến gần sẽ ngay lập tức bị phát hiện, nhưng đáng tiếc Thanh Trí quá cẩn thận, hắn ngửi được mùi âm mưu nên tránh xa truyền thừa chi địa.
Thanh Trí cũng cấm con hắn tham gia, nhưng hắn lại không thể giải thích nguyên nhân, khiến cho Trường Thanh Diệp trốn hắn tự đến truyền thừa chi địa. Sau đó thì Thanh Trí bị lộ tung tích, hắn phải giết cả gia tộc vợ để che dấu hành tung.
Hắc động của Tôn Kỳ được hình thành từ hoa văn mô phỏng trên bia đá, mà lúc đó hắn gọi là cổ tự, còn hắc động của Thanh Diệp là từ ma pháp của Lê Đình. Hai bên có sự khác biệt rõ rệt khiến viên đá sinh ra hai loại cảm ứng.
Điều này cũng giải thích vì sao lúc gặp thanh kiếm huyền bí, nó đã lôi hắc động của Tôn Kỳ ra và chém nát. Nhìn một thứ giả mạo tung tăng trước mặt nó, nó không chém mới lạ.
Nhưng kỳ lạ là từ khi nhận được viên đá, cả hắc động và viên đá đều vô cùng bình thường, lại không sinh cảm ứng.
Tôn Kỳ hỏi:
“Ngươi đã hy sinh nhiều như vậy, chẳng lẽ cứ thế đưa cho ta?”
Thanh Trí tiếp tục câu chuyện:
“Cả Diệp gia bị diệt vì nó, ta chính tay giết đi vợ, con. Ta tự chôn vùi đi bao nhiêu tuổi xuân, hạnh phúc bản thân vì nó. Ta tự biến mình thành kẻ ngu ngốc khù khờ. Nhưng tất cả ta nhận được chỉ là con số không. Ngươi nói xem ta phải làm sao? Tiếp tục kiên trì với nó hay từ bỏ trước khi quá muộn?”
Tôn Kỳ lắc đầu, hắn cũng không biết trả lời thế nào.
Với những kẻ ba hoa miệng lưỡi, biết được kết quả, bọn hắn sẽ nói ra một rổ đạo lý bỏ hay tiếp tục. Nhưng mỗi sự việc mỗi khác, ngay tại thời điểm quyết định có rất nhiều yếu tố chi phối, đặt mình trong từng hoàn cảnh, không ai có thể lý trí phân tích rõ ràng để có quyết định. Nhưng cho dù ngươi lý trí thế nào thì quyết định đó cũng chưa chắc đúng, có khi dựa theo con tim mách bảo lại đúng.
Thanh Trí cũng không để ý câu trả lời của Tôn Kỳ, hắn tiếp tục:
“Ta lúc đó tự nhiên nảy ra ý định đưa nó cho ngươi, ta có thể tự giải thoát. Ta lúc đó là hoàn toàn bộc phát quyết định, ta đâu ngờ có một ngày ngươi lại tiến vào Nộ Chiến Thành…”
“Ngươi hối hận sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Hối hận!? ta chỉ hối hận về những chuyện không làm, những chuyện đã làm ta không bao giờ hối hận. Nếu có sai, ta sẽ bẻ cho nó đúng. Ha ha ha.” Thanh Trí cười lên những tràng cười ghê rợn.
Rồi hắn thở dài, lời tiếp theo hắn cũng không muốn nói nữa. Hắn chỉ muốn biết một điều:
“Viên đá còn đấy không? Ta muốn nhìn nó lần cuối.”
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Ta đã trả nó về nơi của nó.”
Thanh Trí có chút ngạc nhiên, không biết lời Tôn Kỳ mấy phần thật giả, nhưng mà đã không còn quá quan trọng với hắn nữa.
Tôn Kỳ đã đạt được câu trả lời mình cần, hắn đứng lên để lại một chiếc hộp, nói:
“Ba ngày sau khi ta đi, Tứ ca hãy mở nó ra làm theo hướng dẫn. Nó có thể cho Tứ ca gặp lại vợ con lần cuối.”
Thanh Trí thu lấy chiếc hộp, đi vào trong động phủ, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, hắn sắp giải thoát cho chính mình.
…
Tôn Kỳ đứng trước động phủ của Khuynh Thành, nhẹ gõ cửa.
Đại môn mở ra, mùi hương khí nồng nặc ập vào mũi, Tôn Kỳ phất tay cuốn đi mùi hương.
Một thân hình xấu xí cố õng ẹo như một mỹ nữ, giọng nói chua gắt tỏ vẻ nũng nịu:
“Thất đệ, ngươi còn nhớ đến vị tỷ tỷ này sao?”
“Tỷ không mời đệ vào trước sao?” Tôn Kỳ cười nhẹ nói.
Khuynh Thành nghiêng thân, đưa tay mời vào.
Trong phòng Khuynh Thành trang trí bằng những màu sắc sặc sỡ, một lò đan hương nhỏ đang tỏa khói hồng trên bàn. Tôn Kỳ đảo mắt quanh một vòng, dừng lại tại lò hương nhỏ.
Khuynh Thành nở nụ cười, rót cho Tôn Kỳ một chén nước nhỏ, nói:
“Đây là Tĩnh Linh Thủy, được phối chế từ bảy bảy bốn mươi chín loại thảo dược, vô cùng có ích trong tĩnh tâm, bồi bổ thân thể.”
Tôn Kỳ đưa chén nước lên mũi ngửi nhẹ, nở nụ cười, một hơi uống sạch. Khuynh Thành cười nói:
“Thất đệ thật sảng khoái, không sợ tỷ hạ độc sao?”
“Tỷ vì sao lại hạ độc đệ chứ?” Tôn Kỳ nhìn thẳng mắt Khuynh Thành, cười nói.
Hai bên trong giây lát đối mắt, Khuynh Thành nở nụ cười vũ mị.
“Thất đệ nói đúng, tỷ vì sao lại hạ độc đệ chứ!”
Tôn Kỳ đặt chén nước xuống, tự rót cho mình một chén nữa, đưa lên ngang miệng, cười nói:
“Như vậy đã đủ cho độc phát tác?”
Khuynh Thành sửng sốt:
“Thất đệ nói gì vậy? tỷ không hiểu.”
Tôn Kỳ nhìn Tĩnh Linh Thủy sóng sánh trong chén, cười nói:
“Trong khói này có năm loại hương liệu tổng hợp: Trầm Hương làm chính, Hoa Hồi, Đinh Lăng, Chu Ngải làm phụ, lại thêm Lộc Ngạn vô thưởng vô phạt. Trong Tĩnh Linh Thủy có Tàng Quy dịch, cũng là một dược dịch vô thưởng vô phạt. Nhưng nếu dùng chung Lộc Ngạn và Tàng Quy sẽ sinh ra độc chất ăn mòn hệ thần kinh. Đệ nói không sai chứ?”
Khuynh Thành che miệng cười khúc khích:
“Thất đệ nói gì ta không hiểu?”
Tôn Kỳ vẫn không để ý, từ từ uống lấy Tĩnh Linh Thủy, nói:
“Tại trong hoàng cung đan thư, dược thư quả thực nhiều vô số kể. Tàng Quy kết hợp với Lộc Ngạn có lẽ chỉ có dược thư trong hoàng cung nhắc đến.”
Khuynh Thành sắc mặt trầm xuống, âm thầm đặt tay xuống túi. Tôn Kỳ không thèm để ý, đặt chén xuống bàn cười nói:
“Ta nên gọi tỷ là Bạch Tĩnh hay là Khuynh Thành?”
“Ngươi đã biết? Ngươi định làm gì? Mang ta về lập công với hắn sao?” Khuynh Thành siết chặt tay, chuẩn bị động thủ.
“Ta không làm vì hắn.” Tôn Kỳ lắc đầu cười.
“Ồ! Chó mà không vẫy đuôi với chủ sao?” Khuynh Thành mỉa mai nói, tay vẫn luôn sẵn sàng.
“Tỷ không cần nói lời mỉa mai. Ta hiện giờ vẫn ngồi đây nói chuyện với tỷ chứng tỏ ta cũng không muốn bắt tỷ.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Gần vua như gần cọp, mặc dù nhìn ta lúc này phong quang vô hạn, nhưng không biết lúc nào sẽ bị bêu đầu, nên ta muốn thoát đi. Ta muốn biết con đường năm xưa tỷ dùng để chạy trốn.”
“Nếu ta nói ra ngươi sẽ tha cho ta chứ?” Khuynh Thành cẩn trọng hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu:
“Tội của tỷ là tội chết, kẻ biết mà không báo cũng chịu đồng tội. Nếu như tỷ kể với ta, chúng ta coi như chung trên một con thuyền, như vậy thì sao ta có thể khai tỷ ra được.”
Khuynh Thành nhẹ thở dài, buông lỏng một chút, nàng biết bản thân không có lựa chọn, Tôn Kỳ biết được thân phận của nàng, lại biết độc kế của nàng, đáng sợ là biết có độc mà hắn vẫn thản nhiên uống. Nàng cảm giác mình giống như một con kiến trước một con hung thú, phản kháng chỉ có chết.
Khuynh Thành chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Nàng gọi Bạch Tĩnh, tuyệt thế thiên tài luyện linh Bạch gia, một gia tộc trung lưu trong hoàng thành, nàng lúc đó giống như đóa hoa ly: xinh đẹp, tươi mới, tràn đầy nhựa sống… nàng là một trong tứ đại mỹ nữ tân tinh luyện linh sư hội, thanh niên tài tuấn theo chân nàng kéo dài mấy con phố. Nhưng không ai lọt vào mắt xanh của nàng.
Một ngày kia nàng thấy đoàn xa giá của hoàng đế đi trên đường. Sự sa hoa, lộng lẫy, rực rỡ, uy nghiêm, quý phái,… đã khiến nàng nổi lên ham muốn.
Sau đó không lâu, nàng rời bỏ luyện linh sư hội để thi tuyển vào cung làm đan sư. Hoàng đế lúc bấy giờ quen thói ăn chơi, trăng hoa, còn nàng thì hữu ý mê hoặc. Chẳng khó để hai kẻ ham muốn đến với nhau. Nàng sau đó được phong làm phi.
Ngày nàng trở lại gia tộc, ngựa xe trăm cỗ, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc nhiều không đếm hết, nô tỳ nô tài xếp một hàng dài. Ai gặp nàng cũng phải cung cung kính kính, ngay cả tộc trưởng nói chuyện cũng phải cúi đầu thấp ba phần.
Nàng vô cùng vui vẻ, đây là cuộc sống nàng vẫn mong muốn.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, cung đấu khắc nghiệt mà nàng chỉ xuất thân từ một tiểu gia tộc. Nàng nhanh chóng bị chèn ép, cuộc sống sau đó là địa ngục.
Vàng bạc, quyền uy cũng chẳng thể mang cho nàng yên bình trong tâm hồn.
Đúng lúc này nàng gặp hắn, hay nói đúng hơn hắn vẫn luôn theo đuôi nàng, hắn gọi Cao Lỗ, thiên tài luyện khí của luyện khí hội. Hắn mang thân hình cao lớn, vạm vỡ, nhưng tính cách lại nhút nhát.
Ngay từ lần đầu gặp nàng, hắn đã đem lòng yêu nàng tha thiết nhưng hắn không dám mở lời. Rồi một ngày hắn bàng hoàng nhận được tin nàng nhập cung, hắn bỏ mặc lời sư tôn, hắn nhập hoàng cung bằng được, trở thành luyện khí sư hoàng cung.
Hắn tự dặn bản thân phải nói thật tình cảm của mình với nàng. Nhưng khi hắn tìm tới chỗ nàng, nàng đã mặc áo ngũ sắc, đầu đội mũ phượng, trở thành phi tần hoàng đế.
Hắn đau đớn vô vàn, nhưng nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của nàng, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc. Hắn thành tâm chúc phúc cho nàng. Hắn quyết định chôn vùi mãi mãi tình cảm trong tim.
Nhưng rồi một ngày, hắn bắt gặp nàng ngồi khóc bên bờ hồ, hắn lấy hết can đảm đến hỏi thăm nàng. Nói ra mới biết nàng đang bị các cung phi khác chèn ép, hoàng đế lại rất trăng hoa, nàng nhanh chóng bị thất sủng.
Nhìn nàng đau khổ sầu bi, hắn không chịu được, hắn thổ lộ muốn chăm sóc nàng đến hết cuộc đời. Nàng thấy hổ thẹn, nàng bây giờ như hoa tàn liễu rũ, hai bọn họ không thể đến được với nhau. Nhưng mà hắn bất chấp, hắn không quan tâm những thứ ấy, chỉ cần nàng chấp nhận, hắn sẽ làm mọi thứ.
Nàng cuối cùng bị tình cảm chân thật của hắn thuyết thục. Vậy là từ hôm đó, hai bọn họ ở cùng nhau, đồng thời bàn kế hoạch thoát ly.
Mười năm, bọn hắn mất mười năm để lên kế hoạch.
Vào một đêm nóng bức, khói bốc lên từ một góc hoàng cung rồi kéo theo những tiếng nổ lớn liên hoàn, cả hoàng cung náo động. Các cường giả ra tay dập lửa.
Tai nạn chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng đã mang đi mãi mãi tính mạng của tám trăm nô tỳ nô tài, hai trăm tên lính, một vị hoàng phi, mấy chục tên luyện khí sư, mấy chục tên luyện linh sư.
Hung thủ gây tai nạn không ai khác chính là nàng và hắn. Cả hai bọn họ theo đường hầm mà hắn mất công sức mười năm đào trốn ra khỏi hoàng cung.
Sau khi thoát đi, nàng thay hình đổi dạng biến thành một bà lão xấu xí, hắn thành một tên lão hán thô kệch. Nàng lúc đó đã mang thai, không biết là con của ai, hắn yêu thương cả nàng và sinh linh trong bụng.
Để tránh nghi ngờ, nàng gửi đứa bé lại cho một gia đình thợ săn, sau đó hắn và nàng lần lượt gia nhập luyện linh sư hội, hắn không hiểu gì về đan đạo nhưng lại có tài luyện khí và khống hỏa, hắn đã được Vô Ưu nhìn trúng mang lên Vĩnh Lục Sơn Cư. Nàng sau đó cũng lên Vĩnh Lục Sơn Cư. Bọn họ vẫn làm như không quen biết nhau, Vô Ưu cũng không nhìn ra.
Nàng và hắn thay phiên nhau lấy cớ xuống núi, chăm sóc đứa bé, khi đứa bé Tạo Thể thành công, bọn hắn đã dàn dựng để Vô Ưu gặp đứa bé rồi đưa lên Vĩnh Lục Sơn Cư. Cả gia đình bọn hắn đoàn tụ.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã êm đẹp, nhưng trong lúc vô tình nàng đã tặng đi một viên Trường Xuân Đan, cuối cùng tạo thành hậu quả khó lường.