Con hổ này gọi là Thiết Hổ, thuộc tộc Dã Lâm Hổ, so với Hồ Miêu tộc thì cao hơn một cái cấp độ. Nó đúng là có đủ tư cách lẫn thực lực để khinh thường tộc trưởng Hồ Miêu tộc dù nó chẳng cần biết Hồ Miêu tộc trưởng là ai.
Hồ Miêu tộc có chút cảm giác bị khinh thường nhưng bọn chúng chẳng dám lên tiếng, vì lời của Thiết Hổ hoàn toàn chính xác.
Tại Yêu giới, hoàn toàn không có hệ thống tu luyện, không có hệ thống phân chia tu vi. Vậy nên muốn biết ai mạnh hơn ai chỉ có đánh mới biết, tất nhiên cũng có thể dựa trên khí tức, huyết mạch áp chế để nhận biết mạnh yếu.
Huyết mạch áp chế là do mỗi tộc là dùng thực lực đánh ra, tộc mạnh cai trị tộc yếu, trải qua trăm ngàn năm lâu tộc yếu tự sinh ra nỗi sợ với tộc mạnh tạo thành huyết mạch áp chế giống như chuột sợ mèo chỉ cần nghe tiếng mèo là chuột chạy cong đuôi. Tất nhiên cũng có trường hợp chuột già không sợ mèo con, do huyết mạch áp chế chưa đủ mạnh.
Nếu huyết mạch áp chế đủ mạnh thì chuột nhìn thấy xác mèo cũng sợ co rúm.
Vậy nên huyết mạch áp chế trong Yêu giới cũng có nhiều cấp độ. Dã Lâm Hổ tộc có áp chế huyết mạch tự nhiên với Hồ Miêu tộc, nhưng không đặc biệt mạnh.
Có một số tộc nhỏ yếu vì sinh tồn, bọn chúng đã nghĩ ra cách ngụy tạo khí tức để đuổi kẻ thù. Ví như sâu Lục Bào có thể ngụy trang hình dáng và khí tức của rắn Lục để dọa các loài chim ăn sâu. Hay như Xạ Tinh Miêu vẫn hay giả dạng Xạ Tinh Hổ con để né tránh kẻ thù.
Tất nhiên ngụy trang vẫn là ngụy trang không phải lúc nào cũng thành công, đôi khi sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Nhưng đây vẫn là một trong những biện pháp tự vệ hiệu quả nhất trong Yêu tộc.
Vậy nên đôi khi khí tức mạnh cũng không đại biểu thực lực mạnh, vẫn là phải đánh một trận mới biết.
Thương bị khí thế của Thiết Hổ áp chế, huyết mạch của hắn cũng có chút run lên, hiển nhiên Dã Lâm Hổ trước mặt là hàng thật giá thật, không cần phải đánh một trận để xác minh thực lực. Hắn nói không chịu nổi một đòn là hoàn toàn thật lòng.
“Đoàn trưởng, là hắn đã đánh lén giết hại Dã Trư đội trưởng, mong ngài xử tội hắn.” con dê nhanh miệng nói.
“Yêu giới mạnh được yếu thua, con heo mập kia kém cỏi bị giết có thể trách được ta sao?” Thương lập tức thanh minh, hắn sẽ không để mình rơi vào thế bị động, để mặc con dê kết tội.
“Hừ! nếu không phải ngươi đánh lén, ngươi ngay cả một cọng lông của đội trưởng cũng không chạm đến được.” con dê hừ lạnh nói.
“Thắng là thắng làm gì có nhiều lý do như vậy.” Thương cười khinh bỉ đáp.
Trong khi hai bọn họ vẫn lời qua tiếng lại, không ai chịu ai. Thiết Hổ quát:
“Hai tên các ngươi câm miệng hết cho ta!”
Thương và con dê lập tức câm như hến. Thiết Hổ đưa ánh mắt nhìn Thương, khóe miệng cong lên cười nói:
“Ngươi nói không sai. Tại Yêu giới, mạnh được yếu thua, thắng là thắng, thua là thua không có nhiều lý do…”
Nghe lời này, con dê sắc mặt lo lắng, hắn sợ Thiết Hổ tha cho Thương, dù sao thì hai loài bọn họ cũng có chung nguồn gốc sâu xa, thêm nữa lời Thương nói cũng không sai. Yêu tộc chỉ quan tâm kết quả, ca tụng kẻ chiến thắng, làm gì quan tâm kẻ đã chết.
Con dê này thật ra cũng không quá quan tâm đến công bằng cho đội trưởng đã chết, chỉ là hắn muốn đứng lên thay mặt cho bầy yêu đòi công bằng cho đội trưởng xử phạt tên sát nhân từ đó lấy được uy thế trở thành tân đội trưởng. Nhưng hắn không ngờ kẻ đến phân xử lại là Thiết Hổ đoàn trưởng, đáng lẽ việc nhỏ này chỉ cần một thủ hạ dưới trướng đoàn trưởng là được. Hắn có thể đút lót tên thuộc hạ này tâu lên Thiết Hổ đoàn trưởng để hắn chính thức trở thành đội trưởng.
Nhưng không ngờ Thiết Hổ đoàn trưởng lại xuất hiện, toàn bộ kế hoạch của hắn đi tong. Lại thấy Thiết Hổ đoàn trưởng chưa vội xử Thương, hắn thực sự rất lo lắng.
Nỗi lo của con dê, tất nhiên là hy vọng cho Thương, hắn đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, nhưng nếu không phải chết thì vẫn tốt hơn.
Mỗi lần đổi thân xác đều không đơn giản.
Trước tiên là hắn phải trải qua cảm giác bị giết. Cảm giác này không hề dễ chịu tí nào, dù đã trải qua nhiều lần nhưng thực tâm mỗi lần đối diện hắn vẫn luôn cảm thấy sợ.
Tiếp theo là nhập xác, diệt hồn đối phương. Tôn Kỳ trước đó đều cho rằng Yêu tộc là lũ chỉ biết dùng cơ bắp, hồn phách sẽ rất yếu ớt nhưng trải qua lần đoạt xá Hồng Côn Nữ Hoàng thất bại, hắn biết được rằng vẫn có nhiều Yêu tộc có hồn phách cường đại và đặc biệt. Thật không thể khinh thường thiên hạ.
Từ đó về sau hắn lựa chọn đoạt xá rất cẩn trọng, không thể tùy tiện, có thể sống thì cố gắng mà sống.
Thiết Hổ nhìn Thương, tiếp tục nói:
“Nhưng đây là trong quân, quân luật đặt lên hàng đầu. Không thể muốn đánh là đánh, muốn giết là giết. Vậy thì còn gì là một đội quân, không cần địch đánh thì đã tự tan rã.
Ngươi muốn đánh sao? Ngươi muốn làm đội trưởng sao?
Được! từ bây giờ ngươi sẽ là đội trưởng đội 27 thay cho Dã Trư…”
“Đoàn trưởng, như vậy không được…” dê yêu vội lên tiếng phản đối, nhưng chưa kịp hết lời thì bị một cái liếc của Thiết Hổ dọa cho sợ hãi.
Thương thì vui mừng trong lòng, không ngờ gây chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể thoát chết, đây thật là tái ông mất mã họa phúc khó lường.
Hắn vội cúi đầu mừng rỡ nói:
“Đa tạ đoàn trưởng!!”
Thiết Hổ nhếch mép cười, nói:
“Hắc… hắc… hắc… ngươi vui mừng như vậy nếu nghe hết lời ta thì ngươi sẽ còn vui mừng hơn nữa.”
Thương bỗng cảm thấy bất an: còn lời phía sau nữa sao?
“Từ bây giờ đội số 27 đổi sang làm quân do thám.” Thiết Hổ cười mỉa mai nói lời cuối, sau đó bỏ đi.
Thương nghe từ “quân do thám” có vẻ cũng không quá tệ, nhưng nhìn sắc mặt đám yêu lại tái mét giống như quân do thám là cái gì đó rất đáng sợ.
Nhưng quân do thám thì có gì đáng sợ chứ??
Thương nghi ngờ hỏi:
“Quân do thám là gì vậy?”
Dê yêu bỗng nhiên khóc rống lên, túm lấy đám lông trước ngực Thương lắc mạnh, nước mắt giàn giụa:
“Tên khốn nhà ngươi! Tất cả cũng tại ngươi, bắt tất cả huynh đệ phải đi chịu chết!”
Thương gạt tay của hắn ra, nói:
“Ngươi nói gì vậy?! đã là trong quân thì ai cũng có khả năng phải chết dù thuộc quân chủng nào đi chăng nữa. Ngươi sao có thể trách ta.”
Dê yêu nghe vậy càng túm chặt Thương, mắt xung huyết tức giận nói:
“Vậy ngươi có biết quân do thám còn gọi là gì không?”
Thương lắc đầu, hắn mới đến đây tất nhiên là không hiểu Yêu tộc quân đội.
Dê yêu buông ra Thương, ngồi sụp xuống, lau đi nước mắt giàn giụa, từ từ giải thích:
“Tên nhóc nhà ngươi mới đến còn không hiểu chuyện để ta giải thích tường tận cho ngươi nghe: quân do thám là cách nói tránh, còn thực tế thì là quân cảm tử.
Ngươi có biết quân cảm tử là gì không?”
“Không biết!” Thương ngập ngừng trả lời.
“Quân tiên phong tuyến đầu mặc dù có chữ tiên phong nhưng không phải đi đầu. Đi đầu chính là quân cảm tử. Mục đích quân cảm tử là thăm dò địch quân, tìm hiểu địa hình, làm lá chắn sống cho quân tiên phong tiến lên.
Quân cảm tử thường do những kẻ phạm tội chết hợp thành, thay vì giết bọn hắn thì đem bọn hắn ra làm tấm đệm thịt, tận dụng giá trị cuối cùng.
Vậy nên quân cảm tử chắc chắn phải chết, cho dù ngươi có may mắn thoát được một hai chiến dịch, nhưng ngươi không thể may mắn mãi, đến cuối cùng ngươi cũng phải chết.”
Thương nghe xong thì hoàn toàn hiểu tâm trạng của bầy yêu, bị dồn vào con đường chết thì ai mà không tức giận, sợ hãi.
Còn hắn thì trước sau đều không lo lắng vì hắn biết mình có thể đoạt xá để sống tiếp.
“Này, không cần đến mức chắc chắn phải chết vậy chứ? Nếu như cố gắng lập nhiều chiến tích biết đâu sẽ được chuyển đến một nhánh quân khác.”
Dê yêu lắc đầu:
“Ngươi không hiểu đâu? Quân cảm tử chắc chắn phải chết cũng không phải là lời nói suông. Cho dù có lập bao nhiêu chiến tích thì cũng không thoát được.
Thôi! Không nói nhiều với ngươi nữa. Ta đi chuẩn bị hậu sự, ta có vài lời phải nhắn với vợ con.”
Bầy yêu mặt ỉu xìu giải tán, tất cả đều đi chuẩn bị hậu sự cho mình.
Thương gãi đầu thật không hiểu nổi.
Đúng lúc này, tên đội trưởng Hồ Miêu tộc bước lên, cười nói:
“Chúc mừng thiếu chủ! Vừa mới đến đã trở thành đội trưởng. Đây là vinh dự xưa nay chưa từng có của Hồ Miêu tộc, ta nhất định sẽ về bẩm báo tường tận với tộc trưởng. Chúc thiếu chủ vạn sự thành công!”
Tên đội trưởng này trong lời nói rõ ràng có ý mỉa mai, Thương không hiểu được mình đã đắc tội hắn chỗ nào.
Tên đội trưởng sau đó dẫn toàn đội tiến về quân hậu cần như kế hoạch. Đám Hồ Miêu lúc đi liếc ngang Thương một cái, ánh mắt thương hại cười thầm trong bụng.
Đám Nhân tộc thì vẫn ngơ ngơ ngác ngác, bọn chúng không biết rằng, tất cả mọi chuyện vừa rồi đều từ bọn hắn mà khởi phát.
Một lúc sau chỉ còn lại Tôn Kỳ ở chỗ này. Hắn tự ngẫm lại chuyện mới xảy ra.
Hắn có hối hận không?
Không! Hắn không hối hận. Hắn chỉ hối hận những việc không làm, chứ không hối hận về những việc đã làm.
Ngược lại, tâm hắn lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái. Đạo tâm của hắn đã lớn mạnh thêm một ít. Trong tâm hắn lại sục sôi thêm huyết tính.