Lưu lạc vũ trụ, nhìn ngắm tinh không lạnh lẽo, nhìn xem hành tinh đi hướng hủy diệt, vạn vật điều tàn.
Tôn Kỳ thay một viên hỏa thạch vào pháp trận truyền tin, duy trì trận pháp.
Hắn sau đó lại thơ thẩn nhìn trời.
Hắn bây giờ không có việc gì làm ngoài thay mới năng lượng cho pháp trận và trông coi Dạ Tuyết.
Ba năm sau, động vật chết sạch.
Năm năm sau, thực vật không còn.
Bảy năm sau, vi sinh vật bị tận diệt.
Mười hai năm sau, vi khuẩn cũng không còn, chính thức đặt dấu chấm hết cho một hành tinh sống.
Quá trình này diễn ra nhanh như vậy, ngoài thiên tai còn có sự góp sức của Dạ Tuyết, nàng đang thôn phệ năng lượng hành tinh.
Dùng thời gian mười năm năm, nàng chính thức đột phá trở thành nhị dực.
Hành tinh đã nguội lạnh, trở thành một viên đá lớn.
Thời gian tiếp theo đối với Dạ Tuyết và Tôn Kỳ không còn khó khăn như lần trước, bọn họ có dưỡng khí, có đồ ăn nước uống.
Hai bọn họ trò chuyện cũng đỡ chán một ngày.
Xèo, xèo… mùi thơm thịt nướng.
Dạ Tuyết bên ngoài hang, ngửi được mùi thơm, lòng cồn cào, nàng bước vào trong.
“Hôm nay, ngươi lại làm món gì?”
“Có phải rất thơm đúng không?” Tôn Kỳ mỉm cười hỏi.
“Phải!” Dạ Tuyết ngồi xuống bên đống lửa.
“Ngươi nhìn! là món ăn ngươi rất thích.”
Dạ Tuyết nhíu mày, món ăn rất thích sao? nàng xưa nay không có sở thích ăn uống, nên đối với thực phẩm rất lạnh nhạt, vài năm không ăn là chuyện bình thường.
Tôn Kỳ đưa cho nàng que nướng đang xiên lấy một khúc thịt to tròn.
“Đây là thứ gì?” Dạ Tuyết không tiếp nhận mà hỏi trước.
“Cổ gà! Món ăn ưa thích của ngươi, ngươi không nhận ra sao? ta nhớ ngày xưa, ngươi thế nhưng ăn hết chín phần gà Thần giới, khiến tất cả nháo nhào.”
Dạ Tuyết hứ một tiếng, đây là lịch sử đen tối của nàng, không muốn nhắc lại.
Nàng cắn một miếng thịt, chợt tròn mắt, cảm giác này là… hoàn toàn không giống với cổ gà đã ăn, là thứ thịt nàng ăn tại khe vực.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, rất nhanh phát hiện, bộ da rắn.
Nàng hiểu ra tất cả, hèn gì trước đó ăn cổ gà đều cảm giác không đúng, thì ra hắn lừa nàng ăn thịt rắn, đồng thời cũng chứng thực một điều hắn là kẻ ở dưới vực sâu cùng nàng.
“Thật đúng là ngươi!” Dạ Tuyết giận dữ, cầm xiên thịt ném vào mặt hắn.
Tôn Kỳ nghiêng đầu né tránh:
“Là ta thì sao?”
“Ta giết ngươi!” Dạ Tuyết nhào tới, khí thế hùng hổ nhưng lực lại không có.
Tôn Kỳ đã đoán trước chuyện này, liền dễ dàng thoát đi.
Hai bọn họ, một chạy một đuổi, đánh nhau ầm ầm, thoải mái ra tay.
Đúng lúc này bầu trời chiếu sáng, có tinh không phi thuyền đáp xuống.
Tôn Kỳ mỉm cười: tính toán vừa đúng.
Mấy ngày trước, hắn và phi thuyền đã bắt được tín hiệu của nhau.
Vậy là sau mười năm trôi dạt trong vũ trụ vô định, Thần tộc cứu viện cuối cùng tìm được bọn họ, kết thúc hơn 40 năm lưu lạc.
Bọn họ được tiếp dẫn lên tinh không phi thuyền trở về.
Trên phi thuyền là một đội tìm kiếm do một tên Tam Tự chỉ huy, sau khi được xác nhận là Tôn Kỳ và Dạ Tuyết, bọn họ vô cùng vui mừng, vì hai tiểu tử này mà cấp trên nháo nhào một phen.
Dạ Tuyết vẫn đang tức giận Tôn Kỳ, nàng mặt hằn học, không muốn nhiều lời bỏ vào phòng riêng.
Tôn Kỳ cũng không nhiều lời bỏ đi.
Đám binh sĩ này nhìn nhau, không biết chuyện gì, nhưng nhìn bề mặt hành tinh, đoán là hai người đã đánh nhau kịch liệt, dẫn đến hành tinh hoang tàn.
Trước đó đã có tin đồn hai bọn họ mâu thuẫn, vừa bắt gặp cũng là thấy hai bọn họ đang rượt nhau.
Tất cả đều chứng minh cho suy đoán này.
...
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết là những người cuối cùng trở về, chính thức kết thúc chiến dịch giải cứu Thiên Thần.
Thành công hay thất bại cũng không thể nói rõ.
Tôn Kỳ giao lên thất sắc tâm và thạch ấn, nhận trọng thưởng vạn điểm công huân, hắn muốn dùng điểm này để thăng cấp quân hàm, nhưng mà cấp trên xét thấy chuyện này không ổn lắm.
Tôn Kỳ mới nhập quân chưa tới trăm năm, mới thăng lên Nhị Tự, một vạn điểm này có thể khiến hắn thăng liền mấy cấp.
Điều này không tốt.
Vậy là sau khi trải qua thương lượng, quyết định cho hắn thăng hai cấp từ Nhị Tự lên Nhất Tự Tinh Khuyết, cộng thêm năm trăm điểm công huân và mười ngàn điểm thẻ.
Hắn chính thức trở thành trưởng quan.
Hắn lúc này biết được Nguyên Sa đã trở về trước bọn hắn mấy năm.
Tôn Kỳ liền đến thăm dò hắn.
Trong một cái lều vải bình thường, nhưng thật ra bên trong giấu ba loại trận pháp: phong tỏa, huyễn ảnh, thôn phệ.
Phong tỏa là để không để âm thanh, hình ảnh, giao động đại đạo… bị tiết ra ngoài.
Huyễn ảnh là để giả tạo hình ảnh nếu như có bị thăm dò.
Thôn phệ là để giúp tăng tốc tu luyện.
Mà ba loại trận pháp này cực kỳ cao thâm, ngay cả phong thần cũng khám phá ra được.
“Trưởng quan, bên kia chính là lều của Nguyên Sa.” một tên lính dẫn đường cho Tôn Kỳ nói.
“Tốt! thưởng cho ngươi.” Tôn Kỳ hài lòng thưởng cho hắn một điểm công huân, tên này vui vẻ, dẫn đường một chút mà thôi.
Tôn Kỳ đứng trước lều Nguyên Sa hét lớn:
“Nhị Tự Nguyên Sa, ra đây!”
Nguyên Sa trong lều nhíu mày, hắn đã sớm phát hiện ra Tôn Kỳ nhưng mà đang trong lúc tu luyện, hắn không thèm để ý.
“Nhị Tự Nguyên Sa, ra đây!”
Tôn Kỳ lại hét lớn có dùng thêm thần lực, khiến cho cái lều rung lắc muốn bị thổi bay.
Nguyên Sa vẫn không đáp lời.
Tôn Kỳ hừ lạnh:
“Thật to gan! trưởng quan gọi không trả lời, đây là muốn tạo phản sao? được lắm! ta sẽ phá cái lều này, xem ngươi còn trốn được không.”
Tôn Kỳ giơ chân muốn đạp.
Ngay lúc này Nguyên Sa vén màn đi ra, giọng không vui:
“Ngươi làm cái gì?”
Tôn Kỳ nhìn hắn cười tươi, ngón tay đặt tại huy hiệu:
“Thấy gì không?”
“Rồi sao?” Nguyên Sa sầm mặt, thì ra là Tôn Kỳ muốn giương oai với hắn.
“To gan! còn hỏi nữa! gặp trưởng quan sao không chào? kỷ luật của ngươi đâu hết rồi?” Tôn Kỳ quát mắng.
Nguyên Sa đã sớm biết Tôn Kỳ trở về cũng biết hắn giao lên thất sắc tâm thăng liền hai cấp.
“Chào?! chỉ bằng ngươi.
Ta không chào thì đã sao? muốn bắt tội ta, vậy thì đi đến Pháp Quân mà tố cáo.” Nguyên Sa cười nhạt nói.
Hắn không tin Tôn Kỳ dám làm như vậy, sẽ tự làm mất mặt mình.
Với lại hắn bây giờ đã là thực lực gì? nhị dực, là nhị dực đó!
Từ không lên nhất dực, hắn mất hơn 500 năm nhưng từ nhất dực lên nhị dực hắn mất chưa tới trăm năm, đây là cái gì khái niệm?! siêu cấp thiên tài cũng không làm được.
Hắn vẫn đang giữ kín chuyện này, chỉ cần hắn nói ra, cả Thần tộc sẽ bùng nổ, đừng nói là một cái trưởng quan nhỏ nhoi như Tôn Kỳ, đến lúc đó phong thần cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nếu không có Vu dặn dò hắn đã sớm nói ra.
“Ngươi nhớ kỹ những lời mình nói hôm nay.” Tôn Kỳ hừ lạnh quay đầu bỏ đi.
“Ta nhớ kỹ, ngươi có thể làm gì được ta.” Nguyên Sa cười đắc ý.
Hắn tin Tôn Kỳ sẽ không dám báo lên Pháp Quân, như vậy tự vả mặt mình, đường đường là Bách Gia Cự Tử lại làm chuyện tiểu nhân, sau này còn có thể gặp ai.
Nhưng mà hắn đã sai! Tôn Kỳ dám tố cáo thật, Tôn Kỳ thế nhưng muốn đóng vai tiểu nhân.
Pháp Quân gọi lên Nguyên Sa cùng Tôn Kỳ đối chấp, Nguyên Sa không còn lời nào để nói.
Hắn có thể không nhận, nếu vậy sẽ bị Tôn Kỳ cắn mãi không buông, Vu khuyên hắn nên nhận tội, chịu hình phạt để kết thúc chuyện này, hắn còn nhiều việc phải làm không cần dây dưa với tên tiểu nhân này.
Kết quả: Nguyên Sa đúng là chỉ bị phạt nhẹ.
Phạt hắn mười điểm công huân và hai mươi ngày làm việc tại mỏ khai thác.
Hình phạt này là do Tôn Kỳ đề xuất.
Khai mỏ là việc của khôi lỗi và Yêu thú.
Thần tộc thân phận cao quý, sẽ không làm những việc này, hình phạt chỉ để Nguyên Sa nhận một chút đau khổ.
Mười ngày sau, Nguyên Sa trở về, chưa kịp làm gì thì Tôn Kỳ tiếp tục đến gây sự.
“Nhị Tự Nguyên Sa!” Tôn Kỳ lớn tiếng gọi.
Nguyên Sa bực mình bước ra, hỏi cọc:
“Có chuyện gì?”
“Chà, chà… có người quên bài học lần trước rồi thì phải.”
Nguyên Sa sầm mặt, đưa tay đứng nghiêm chào.
“Vừa lòng ngươi chưa?”
“Tốt!” Tôn Kỳ mỉm cười, sau đó quay đầu, phất tay: “Theo ta!”
“Có chuyện?”
“Ta có nhiệm vụ cho ngươi.”
“Ta không phải cấp dưới trực thuộc của ngươi, không có nghĩa vụ phải nghe lời ngươi.”
“Nhưng luật cho phép ta điều động khẩn cấp ngươi.”
“Cái gì khẩn cấp?”
“Ngươi nhìn!” Tôn Kỳ chỉ tay một hướng, nói: “Chuồng thú bị hỏng, bầy thú chạy loạn, ta ra lệnh cho ngươi bắt lại bầy thú.”
“Ngươi!” Nguyên Sa nghiến răng, đây rõ ràng là làm khó dễ, cái gì mà chuồng thú bị hư, ta dám chắc là ngươi làm.
Hắn lúc này muốn bùng nổ đánh chết Tôn Kỳ.
“Không nhịn được việc nhỏ, nói gì đến làm đại sự.” Vu nhắc nhở.
Nguyên Sa nghe lời này, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh.
“Được, ta làm!”
Nguyên Sa tung cánh đi bắt bầy thú chạy loạn.
Tôn Kỳ lấy ra một bộ bàn ghế vừa thưởng thức sâm lạnh vừa xem Nguyên Sa bay nhảy.
“Trưởng quan, như vậy có ổn không?” tên lính làm nhiệm vụ trông coi chuồng thú hơi lo lắng hỏi.
“Không sao! có ta đây!” Tôn Kỳ phất tay đảm bảo.
Bầy thú này thực lực không tệ, nhất dực có lẽ hơi khó đối phó nhưng nhị dực dễ dàng thu phục.
Tôn Kỳ muốn xem thực lực Nguyên Sa đến mức nào.
Nguyên Sa biểu hiện ra nhất dực thực lực, chạy như vịt đuổi theo bầy thú, mất mấy tiếng mới bắt được một con, mà bầy thú đến 50 con, sẽ tốn của hắn kha khá thời gian.
Quả nhiên Nguyên Sa bắt đầu tỏ ra cáu gắt, một lúc sau, hắn lộ ra một tia khí tức.
Tôn Kỳ ngay lập tức bắt được, không còn nghi ngờ gì nữa, Nguyên Sa đã nhị dực, cũng phải thôi dưới sự chỉ bảo của tồn tại kia, hắn không thành nhị dực mới là lạ.
Tôn Kỳ đứng dậy, phất tay thu lại bàn ghế, bỏ đi.
“Trưởng quan, ngài...” tên lính bối rối.
“Truyền lời ta, theo dõi sát Nguyên Sa không rời mắt, mỗi ngày ta cho một điểm.” Tôn Kỳ trầm giọng nói.
Tên lính vâng dạ mừng rỡ.
Vậy là từ ngày hôm đó, luôn có ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyên Sa bất kể thời gian, ngay cả hắn đi vệ sinh cũng bị nhìn.
Cái này khiến Nguyên Sa cảm thấy bị ức chế.
...
Chợ đêm tấp nập, quang thạch lấp lánh, gian hàng san sát, liên tục có tiếng mời chào.
“Huynh đệ tới xem, đây là một khối Thái Nguyên Khoáng Thạch, cực kỳ quý hiếm.”
“Vị trưởng quan này thật có mắt, đây là trứng của Bàn Long Quy Điểu, bọn ta vất vả lắm mới săn được.”
“Tiểu đệ này, ngươi có mắt nhìn không vậy, đây là mảnh vỡ thánh khí, ngươi lại nói là linh khí.”
“Đan dược đây! một lọ mười viên Hòa Minh Đan chỉ có mười điểm, mua mười lọ giảm còn chín mươi điểm.”
Chợ đêm là nơi binh lính mua bán trao đổi mọi thứ: có là từ nhặt trên chiến trường, có là từ Thần giới vận chuyển lên, có là tự chế tạo…
Nguyên Sa đi dạo chợ đêm, gần đây bị người theo sát rất bực mình, không có tâm trí để tu luyện, hắn cần một khoảng thời gian buông lỏng.
Chợt! hắn dừng lại trước một gian hàng, chú ý vào một vật trong hộp.
Tên bán hàng nhạy bén, lập tức tươi cười chào hàng:
“Vị huynh đệ này thật có mắt, đây là Hoàng Hôn Giao Quả, sở dĩ có tên gọi này vì nó được tìm thấy ở một hành tinh có tới ba mặt trời lúc nào cũng nắng chói chang, rất hiếm hoi mới có một lần hoàng hôn, chính trong thời gian này Hoàng Hôn Giao Quả thành thục, phải ngay lập tức hái xuống nếu không mặt trời lên cao trái cây sẽ héo ngay.”
Nguyên Sa cầm lên trái cây cảm nhận được năng lượng dồi dào bên trong.
Hắn sở dĩ chú ý tới trái cây này vì có Vu nhắc nhở, trái cây này giúp ích cho tu luyện Sáng Thế Chi Quang của hắn.
Mang theo một cái đại lão bên người thật sự quá tuyệt, không sợ bỏ qua bảo bối.
“Trái này bao nhiêu?” Nguyên Sa mỉm cười hỏi.
“Không đắt! tính 20 điểm đi.” tên bán hàng hồ hởi.
Nguyên Sa hơi nhíu mày, giá hơi cao, trong thẻ của hắn có khoảng 200 điểm còn cần phải dùng vào nhiều việc.
“Xứng đáng! thậm chí còn rẻ.” Vu lên tiếng.
“Ồ!” Nguyên Sa ồ lên.
“Trong trái này chứa quang thuộc tính đối với ngươi tu luyện rất phù hợp.” Vu giải thích.
Nguyên Sa nghe lời này thì không phân vân nữa, quyết định xuống tiền.
“Ta ra 30 điểm.” đúng lúc này có giọng nói vang lên, muốn cướp đồ.
Danh Sách Chương: