Thiên địa đại đạo tụ lại hai mắt Sứ Thanh Giang, trên mai của nó các xoáy âm dương vận chuyển, bát quái đồ biến hóa.
Không gian kịch liệt rung động, đại đạo ngược dòng.
Đôi mắt của Sứ Thanh Giang hiện lên âm dương đồ án, ánh mắt của nó xuyên thấu thời không, phá tan chướng bích không gian, vượt qua dòng chảy thời gian, các hình ảnh lần lượt hiện lên trong mắt nó.
Càng tiến về phía trước không gian chướng bính càng vững chắc, dòng chảy thời gian càng thoác loạn.
Trên bầu trời ầm ầm những tiếng nổ vang, Sứ Thanh Giang cảm nhận được Thiên Tru đang truy dấu nó, nguyền rủa lôi đình đang tụ lại.
Đám Yêu tộc đại năng nhíu mày, bọn hắn liếc nhìn nhau một cái rồi đồng loạt ra tay.
Bọn hắn chiếm giữ các phương vị, gồng lên yêu khí, đồng loạt phong ấn thời không, cắt đứt liên lạc với ngoại giới, biến Bạch Vân Sơn thành một lồng kín không gian.
Bọn hắn muốn đoạn thời gian, cắt không gian tạo thành một khu vực thời không độc lập ngăn cắt với thiên địa đại đạo, lừa qua Thiên Tru.
Nhưng mà bọn hắn quá khinh thường Thiên Tru, thời không độc lập của bọn hắn vẫn chưa thật sự độc lập, Thiên Tru vẫn là muốn giáng xuống.
Đúng lúc này, Sứ Thanh Giang thu hồi Vọng Thiên.
Thời không ngừng rung động, đại đạo an hòa, Thiên Tru mất dấu, nguyền rủa lôi đình từ từ biến mất.
Đám Yêu tộc đại năng thở ra một hơi, bọn hắn cũng không nắm chắc đối phó Thiên Tru, lần trước Thiên Tru hạ xuống, bọn hắn vẫn còn nhớ kết quả, dù lần này có chuẩn bị nhưng xem ra đối mặt với Thiên Tru vẫn chưa đủ.
“Thanh Giang đại sư, thế nào?” một tên đại năng hỏi không quên dùng kính ngữ với Sứ Thanh Giang.
“Hoành sơn nhất đái, khả dĩ dung thân.” Sứ Thanh Giang thở dốc lau mồ hôi trên trán, nói ra một câu sấm.
“Đại sư có thể nói rõ.” Một tên đại năng khác hỏi.
“Thiên cơ không thể lộ, nói quá chi tiết Thiên Tru sẽ giáng, ta phải nói trật đi để tránh Thiên Tru truy vết.” Sứ Thanh Giang giải thích: “Lần này ta vượt qua thời không nhìn thấy quá nhiều, ta phải nghỉ ngơi một thời gian, chuẩn bị đối phó Thiên Tru đầy đủ mới lần nữa dám dùng Vọng Thiên.”
Sứ Thanh Giang dứt lời trở lại hang.
Đám đại Yêu nhìn nhau, hướng về phía Sứ Thanh Giang hành lễ, sau đó rời đi.
Bọn hắn trở về nghiên cứu câu sấm, với tất cả trí tuệ của bọn hắn không khó để hiểu ra. Bọn hắn nhanh chóng hành động.
Bọn hắn tụ tập trọng binh xây dựng Hoành sơn thành vạn lý trường thành, vững không thể phá.
Quả nhiên sau đó chiến trận bắt đầu thay đổi, dựa thế Hoành sơn, Yêu tộc dần đẩy lui Hải tộc ra biển, lấy lại lãnh thổ, cuối cùng tạo thành thế cân bằng trên chiến trường, từ đó về sau Hải tộc không thể vượt qua Hoành sơn vào Yêu giới.
Nhờ vậy tên tuổi của Sứ Thanh Giang càng vang dội.
Hoành sơn sau đó được đổi tên thành Định Quân sơn mạch.
Câu “Hoành sơn nhất đái, khả dĩ dung thân” cũng được đổi thành “Hoành sơn nhất đái, vạn đại dung thân”, ý của Yêu tộc rất rõ ràng, bọn hắn muốn đời đời vĩnh hằng.
Nhưng bọn hắn không ngờ “khả dĩ dung thân” vẫn là “khả dĩ dung thân” không vì bọn hắn đổi chữ mà thay đổi tương lai, Hải tộc không thể xuyên phá Hoành sơn, nhưng lại có tộc khác đánh hạ được Hoành sơn, chấm dứt Yêu tộc thời đại.
…
Trở lại hiện tại, tên báo đốm thủ lĩnh vẫn đang say sưa kể chuyện về Sứ Thanh Giang, phần lớn đều là thêu dệt quá sự thật, nhưng không thể phủ nhận Sứ Thanh Giang tại Yêu giới thanh danh vô cùng lớn.
Các Yêu tộc cùng thời với Sứ Thanh Giang đều đã chết, chỉ có Sứ Thanh Giang vẫn còn tồn tại. Thậm chí có tin đồn Diên Uẩn Viên giúp Sứ Thanh Giang bất tử bất lão.
Khiến hấp dẫn của Diên Uẩn Viên quá lớn!
Có Yêu tộc đã tìm cách mô phỏng lại môi trường Thất Diệu Sơn với hy vọng sinh ra một cây Diên Uẩn khác, bọn hắn đã bắt rất nhiều Yêu tộc, Hải tộc chôn sống gây ra tội ác chất chồng, còn đáng khinh hơn Hải tộc năm xưa, nhưng cuối cùng đều lấy thất vọng làm kết quả.
Đến hiện nay vẫn còn tộc âm thầm thực hiện chôn sống, không từ bỏ hy vọng.
Sau cùng tên báo đốm thủ lĩnh nói lời cuối cùng:
“Sứ Thanh Giang bình thường ngủ say, cứ cách mấy trăm năm hoặc mấy ngàn năm sẽ tỉnh giấc một lần, trở thành sự kiện lớn của Yêu tộc. Các tộc sẽ đến dâng lễ triều bái, chỉ cần lễ vật lọt mắt Sứ Thanh Giang sẽ được ban một câu sấm truyền. Có thể giúp một tộc hưng thịnh nhiều đời. Các ngươi đã thấy tầm quan trọng của lần dâng lễ này chưa?”
Đám báo đốm trẻ tuổi đồng loạt gật đầu, sau đó một tên hỏi:
“Thủ lĩnh, vậy lễ vật của chúng ta là gì?”
Tên thủ lĩnh cười bí hiểm nói:
“Là viên thiên thạch rơi xuống phía bắc địa bàn của chúng ta. Viên thiên thạch đó đã cháy suốt trăm ngày trăm đêm không ai có thể tiến vào, gần đây mới có dấu hiệu hạ nhiệt.”
“Thiên thạch rơi sao? có quá bình thường không? Thiên thạch cũng không phải đồ quý hiếm gì? Ngay cả chúng ta cũng lười thu nhập.” một tên báo đốm nói.
Tên thủ lĩnh lắc đầu cười:
“Lần này không giống. Do thám của chúng ta nói viên thiên thạch này khác bình thường, nó là một khối lưu ly, có từng sợi hỏa quang lưu động xung quanh, có hư ảnh hoa sen kiều diễm bên trong.
Viên thiên thạch chắc chắn là kỳ vật. Sứ Thanh Giang nhất định sẽ vui khi gặp vật này.”
Đám tộc viên nghe vậy thì sáng mắt gật đầu đồng ý.
Tên thủ lĩnh nghiêm sắc mặt nói tiếp:
“Nhưng mà lần này không chỉ có chúng ta muốn viên lưu ly thạch đấy, phía bắc tộc Sa Mạn, phía tây nam tộc Địa Long, Thủy Kính Hồ tộc Cuồng Giao và mấy tộc khác, bọn chúng cũng đều đang nhăm nhe lưu ly thạch. Bởi vậy chúng ta cần phái ra lực lượng tinh nhuệ nhất đi tranh đoạt.”
Tiếp sau đó tên thủ lĩnh bắt đầu chọn tộc viên và phân công nhiệm vụ.
Lĩnh Nam cũng trong số những kẻ được chọn, thực lực của hắn trong đám thanh niên thuộc hàng đứng đầu, được chọn là điều hiển nhiên.
Ngày hôm sau, tộc Báo Đốm ngay lập tức tiến về hướng thiên thạch rơi.
Bọn hắn hành quân thần tốc, chỉ mất nửa ngày là đến nơi.
Mặc dù bọn hắn đã rất nhanh, nhưng các tộc khác cũng nhanh không kém.
Khi bọn hắn tới đã có năm trận doanh được hình thành: tộc Sa Mạn, tộc Địa Long, tộc Cuồng Giao, tộc Cự Thiết, tộc Hắc Ngao.
Một tên tộc Địa Long có vẻ là thủ lĩnh, nhìn tộc Báo Đốm cười hắc hắc, nói:
“Phong Vương, ngươi đến trễ, bọn ta chỉ còn chờ mỗi mình tộc của ngươi.”
“Hừ! các ngươi tốt bụng chờ bọn ta vậy sao? sao không đánh trước đi?” Phong Vương hừ lạnh nói.
“Hắc… hắc… hắc… bọn ta không ngu đến nỗi đánh nhau để ngươi đến sau ngư ông đắc lợi.” tên thủ lĩnh tộc Cuồng Giao cười nói.
“Đã đến đông đủ rồi vậy còn chờ gì nữa?” tên thủ lĩnh tộc Hắc Ngao nóng nảy nói.
“Muốn hay không định ra quy tắc?” tên thủ lĩnh tộc Cự Thiết hỏi.
“Muốn có Quy tắc ư? Vậy thì chỉ có một: kẻ thắng được tất cả!” thủ lĩnh tộc Cuồng Giao dứt lời xông lên trước hết cướp đoạt.
Thủ lĩnh các tộc cũng ngay lập tức phản ứng lao lên hỗn chiến.
Quy tắc? nắm đấm chính là quy tắc tốt nhất, đánh gục tất cả kẻ ngán đường chiếm lấy chiến phẩm, chỉ có kẻ yếu mới bày ra nhiều loại quy tắc.
Lĩnh Nam cũng theo thủ lĩnh Phong Vương lao lên.
Lĩnh Nam há miệng gầm lớn, sử dụng chủng tính Âm Ba Hống có thể gây choáng nhất thời cho địch thủ.
Mấy con Cự Thiết gần đó bị trúng chiêu, thân hình lảo đảo.
Phốc! phốc! phốc! Lĩnh Nam lướt qua bọn hắn, từng chiếc đầu lâu rớt xuống, máu tươi bắn lên không trung.
Tộc Cự Thiết có họ hàng với chuột nhưng to lớn hơn, khỏe hơn, mạnh hơn. Trên lưng bọn chúng có phủ một lớp giáp cứng rất khó xuyên phá. Bọn chúng thường sống gần vách đá, sở hữu bộ móng vuốt và hàm răng cứng chắc có thể đào sâu vào vách đá làm tổ.
Tộc Cự Thiết công thủ tương đối toàn diện, nhưng có điểm yếu về tốc độ, chống âm ba kém.
Lĩnh Nam có Âm Ba Hống, hắn chủ động tiến công Cự Thiết tộc.
Lĩnh Nam như sói vào bầy dê, chiến vô địch thủ, ra tay dứt khoát. Hành động của hắn nhanh chóng gây chú ý cho Cự Thiết tộc cường giả.
Một tên Cự Thiết tộc to gấp đôi thành viên khác, lao tới chỗ Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam há miệng phóng âm ba, tên Cự Thiết tộc hai tay vỗ xuống mặt đất, một bức tường đất mọc lên.
Âm ba đập vào tường đất khiến tường đất rung chuyển, nứt ra như mạng nhện nhưng tường đất vẫn không bị đánh nát.
Lĩnh Nam tận chiêu, sau bức tường đất tên Cự Thiết tộc lao ra, cát bay tung tóe, hắn cắm đầu lao thẳng.
Lĩnh Nam vội lách thân nhảy sang bên, nhưng đột nhiên phát hiện đất dưới chân hóa thành bùn nhão cầm chân hắn.
Tên Cự Thiết tộc nhếch mép cười, Lĩnh Nam đã dính chiêu của hắn, tuy chỉ có thể cầm chân trong chốc lát nhưng như vậy là đủ.
Lĩnh Nam không thể né tránh, đành đưa tay trước ngực phòng thủ.
Ầm! Lĩnh Nam bay ngược ra sau, vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp.
Bịch! Cả người đập xuống đất, ruột gan lộn nhào, hắn há miệng phun ra một ngụm máu.
Lĩnh Nam nằm một chỗ thở thoi thóp, hắn không dám thở mạnh, sợ đoạn xương sườn gãy đâm vào phổi.
Tên Cự Thiết tộc lao tới muốn làm một cú dứt điểm. Đúng lúc này một tên Cuồng Giao bất ngờ đánh lén mạn sườn tên Cự Thiết tộc.
Tên Cuồng Giao xé rách một mảng thịt lớn gần bụng của tên Cự Thiết tộc.
Tên Cự Thiết tộc giận dữ, mặc kệ vết thương đang ào ào chảy máu, nó nhào tới quyết chiến.
Lĩnh Nam nằm một đống trên chiến trường, không ai chú ý tới hắn, hắn thuận thế nhắm mắt giả chết luôn.
Lúc này, tiếng Hỏa Hỏa chợt vang lên:
“Ngươi nhanh lấy Lưu Ly Hỏa Liên cho ta!”