Vậy là trong số các tân sinh, Tôn Kỳ lại là người lọt vào vòng sâu nhất, điều này khá kỳ lạ khi Nguyên Sa mới là người được đánh giá cao nhất.
Nguyên Sa liếc nhìn Tôn Kỳ khịt mũi coi thường, không cho rằng Tôn Kỳ giỏi hơn mình. Một kẻ mồm mép mà thôi!
Tôn Kỳ bước xuống đài, hai bên tự động tránh đường nhưng khác với Nguyên Sa trước đó là sự tôn trọng, ngưỡng mộ, với Tôn Kỳ đó là sự khinh thường không muốn dây vào.
Giám khảo trên sách phếch một chữ, Thẩm Văn: thắng!
Các trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra. Tôn Kỳ lặng thinh một mình, cô độc. Không sao! hắn đã quen.
Nhưng có chút bất ngờ, khi Ngọc Ly mon men lại gần, tươi cười thì thầm:
“Chúc mừng ngươi!”
“Ngươi không ngại ta sao?” Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi.
“Ta thấy ngươi nói rất có lý, Vương Lăng lời nói có nhục tổ tiên vinh quang.” Ngọc Ly tỏ ra nghiêm túc trong lời nói.
Tôn Kỳ cười gượng, Ngọc Ly nha! ngây thơ, nhìn thế giới quá sáng, không thấy được bóng tối phía sau nhưng mà ngây thơ cũng là một điểm tốt.
“Nhưng mà không hiểu vì sao bọn kia nói ngươi bỉ ổi, đổi trắng thay đen gài bẫy Vương Lăng? lời ngươi nói không đúng sao?” Ngọc Ly ngón tay nhấn môi làm ra vẻ tự hỏi.
“Không cần để ý bọn họ, mỗi người một suy nghĩ, số đông chưa chắc đã đúng, giữ đúng bản tâm của mình là được.” Tôn Kỳ cười nói.
Ngọc Ly gật đầu, nghe nửa hiểu nửa không, nhưng cũng không quá để tâm suy tư.
“Ngươi qua đây, không sợ bọn họ giận lây sang ngươi sao?” Tôn Kỳ đổi chủ đề hỏi.
“Không phải ngươi nói không cần để ý bọn họ sao?” Ngọc Ly cười hì hì.
Tôn Kỳ nghe xong cũng phải mỉm cười.
Hai bọn họ trò chuyện vui vẻ, đúng lúc này nguyên nhân của rắc rối tìm đến hắn, Trần Dung kéo tay Trần Kỷ đi tới.
Tôn Kỳ: lại chuyện gì nữa đây!?
Sợ Tôn Kỳ hiểu lầm, Trần Dung trước tiên lên tiếng:
“Học muội đến đây là để xin lỗi, đã gây rắc rối cho học huynh.”
Trần Dung sau đó kéo mạnh tay Trần Kỷ, Trần Kỷ không quá tình nguyện nhưng vì em gái cũng phải mở lời:
“Xin lỗi!”
Trần Dung tiếp tục giải thích:
“Muội đã nói với tỷ tỷ, muội thua tâm phục khẩu phục, không phải do học huynh dở trò.”
Sau đó Trần Dung chắp tay cúi đầu xin lỗi, thấy tỷ tỷ vẫn đứng khoanh tay nhắm mắt, nàng kéo mạnh tay áo tỷ tỷ, Trần Kỷ đành chắp tay cúi đầu:
“Vì bọn muội mà khiến học huynh gặp rắc rối, thật xin lỗi!”
“Được rồi! bỏ qua đi, ta cũng không để trong lòng.” Tôn Kỳ xua tay cười đáp, hắn thật sự không để tâm những chuyện nhỏ này.
Nghe được Tôn Kỳ bỏ qua, Trần Dung cũng thoải mái hơn rất nhiều, cùng Tôn Kỳ trò chuyện.
Không lâu sau đó đến lượt Tôn Kỳ lên đài. Trần Dung, Ngọc Ly giơ nắm đấm cổ vũ, Trần Kỷ thì vẫn lạnh nhạt.
Đối thủ lần này của Tôn Kỳ là một tên nhìn như đại hán vai u thịt bắp, râu ria lởm chởm, dáng người uy mãnh. Nhìn hắn Tôn Kỳ tự nhiên nhớ tới Bách Thú Thần. Tôn Kỳ chắp tay định theo lễ chào hỏi.
“Khoan, khoan, khoan...” vị đại hán này vội giơ tay ngăn lại.
Tôn Kỳ tròn mắt ngạc nhiên.
“Ngươi đừng hòng dụ ta mở miệng, ta không mắc lừa ngươi đâu.” tên này tỏ ra thông minh nói.
Hắn là rút kinh nghiệm từ Vương Lăng trước đó, nên rào trước đón sau.
Tôn Kỳ cười khổ, nãy giờ ta có nói gì đâu, toàn là ngươi nói cả!
Tên đại hán vinh vinh tự đắc nhận mình thông minh thì chợt nhớ ra mình đã lên tiếng, hắn vội đưa tay bịt miệng.
“Ngươi, ngươi… thật nham hiểm, dụ ta nói chuyện.”
Tôn Kỳ đến lúc này thì hoàn toàn bó tay rồi. Trái ngược với vẻ ngoài gai góc, tên này khá nhạy cảm.
“Ta không nói chuyện với ngươi. Ta ra tay đây!” hắn ra vội vã, lấy từ trong túi gấm ra một vật hình tròn như la bàn, giơ lên cao hét lớn: “Ở đâu có sự sống, ở đó có hy vọng. Sói bạc chiếu sáng! Xuất hiện!”
Sa bàn tỏa ánh sáng, một con sói bạc từ bên trong bay ra.
Sói bạc xuất hiện, gầm gừ hung tợn, lông sống lưng dựng đứng, lượn lờ từng tia điện. Từ trên người nó, Tôn Kỳ cảm nhận được yêu khí nhàn nhạt, con sói này đã thành yêu. Trên lý thuyết khi thành yêu, dã thú mở ra linh trí, rất khó thuần phục.
Tôn Kỳ nhận ra sa bàn kia chính là vật đặc trưng chứa yêu thú của khống thú hệ, xem ra tên này xác định đi theo con đường khống thú.
“Sói bạc, tấn công!” tên này hét lớn chỉ tay về phía trước.
Con sói bạc gầm gừ, quanh thân lửa điện chạy ngang dọc, ánh mắt rực lửa xông tới Tôn Kỳ.
Thấy con sói tấn công, Tôn Kỳ bất động, thản nhiên như không, hắn đưa ánh mắt liếc nhìn con sói. Con sói đột nhiên dừng gấp, móng vuốt cày trên sân đấu, con sói quay đầu kêu ẳng ẳng như cún con. Nó nhảy phốc một cái chui vào sa bàn.
Khán giả bất ngờ. Tên kia càng bất ngờ, hắn liên tục gõ sa bàn vừa kêu vừa mếu, hắn chưa bao giờ gặp trường hợp như vầy, toàn bộ tài nguyên của hắn đều dốc vào con sói này, nó là chín phần sức chiến đấu của hắn.
“Này, ngươi ra đây đi! Ta dốc sức giúp ngươi tiến hóa, ngươi cũng đừng có không đánh đã chạy...”
Đúng lúc này, bốp! Tôn Kỳ nhanh chóng áp sát hắn, dùng Thanh Huyền Cầm đánh hắn bay lên trời, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp rồi rớt bịch xuống đất.
Giám khảo trên quyển sổ viết một chữ, Thẩm Văn: thắng.
Phía dưới khán giả xôn xao.
“Chuyện gì vậy? sao đột nhiên con sói lại chạy trốn?”
“Ta nghĩ đến một khả năng.”
“Khả năng gì?”
“Ta nói cho ngươi biết Thẩm Văn khi vừa xuất sinh đã giết qua bạch lang, sau đó Bách Thú Thần kiểm tra, nói hắn có khả năng nghe được tiếng sói. Đây chính là thiên phú cực kỳ độc đáo. Ta đoán vừa rồi Thẩm Văn đã nói chuyện với con sói khiến nó tự bỏ cuộc.”
“Thì ra là vậy.” mấy người xung quanh nghe đều gật đầu đồng ý với suy đoán này. “Xem ra khống thú hệ là không thắng được hắn.”
“Cái tên Bạch Lang Tử quả không sai.”
“Cũng chưa chắc, hắn chỉ nói được tiếng sói nếu dùng loài thú khác hắn cũng bó tay.”
“Tên này khí vận thật mạnh, liên tục may mắn gặp phải đối thủ bị mình khắc chế.”
Tôn Kỳ lại chiến thắng nhưng vẫn không nhận được sự tôn trọng, chỉ có Trần Dung và Ngọc Ly là chúc mừng cho hắn, Trần Kỷ thì vẫn lạnh nhạt.
Đối thủ tiếp theo của Tôn Kỳ vẫn là một tên to con bự xác, màu da như màu đồng sáng bóng rắn chắc, để trần nửa thân trên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, hắn cầm trong tay một cây kiếm lớn.
“Thẩm Văn, may mắn của ngươi đến đây là hết. Ngươi sở dĩ có thể thắng đến vòng này hoàn toàn nhờ vào linh khí. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta chính là theo nghiệp luyện khí, trong tay ta có 48 thanh phàm khí, 17 thanh tinh khí và đặc biệt nhất...”
Nói đến đây hắn giơ lên cây kiếm tiếp tục nói:
“Đây là Hoa Hình, là một thanh linh khí do sư tôn tặng ta trong ngày bái sư.”
Hết lời, hắn vỗ túi gấm, bay ra một đống vũ khí, có đao, thương, kiếm, kích… phần lớn đều là phàm khí, có thanh còn có khuyết điểm hiển nhiên là do tay nghề kém, lại có vài thanh lấp lánh tinh quang thể hiện phẩm chất vượt trội.
Tại Thần giới, luyện khí có thể phân chia theo mục đích sử dụng như làm vũ khí, làm vật gia dụng, làm vật liệu xây dựng, công cụ lao động… trong đó chỉ có luyện khí thành vũ khí mới phân chia cấp bậc.
Cất bước là phàm khí, tinh khí, tiếp theo là linh khí, chí tôn, thánh khí, thần khí.
Các học viên học đường năm nhất như Tôn Kỳ phần lớn đều dùng phàm khí, có một chút tiền thì có thể đổi tinh khí, còn linh khí cực hiếm ai có được vì giá tiền vượt qua khả năng của bọn họ. Nếu có thì đều là từ được tặng, như Tôn Kỳ thì là vượt qua thử thách, trong đó phần lớn là do Văn Gia Chủ cố tình đem tặng.
Hay như tên đối thủ của Tôn Kỳ là được sư tôn tặng trong ngày bái sư.
“Sư tôn, người ta bái sư được tặng linh khí, phải chăng ngài...” phía dưới khán giả, có tên học trò nhìn thanh linh khí ánh mắt sáng rực, quay sang nói với sư tôn.
Sư tôn hắn đỏ mặt gõ đầu hắn:
“Ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần, vũ khí chỉ là vật ngoại thân, bản thân mạnh mới thực sự là mạnh.”
Tên học trò tiu nghỉu ôm đầu lẩm bẩm:
“Không phải là do ngài nghèo ư?! biết vậy ta đã bái một vị luyện khí sư làm thầy.”
Lão giả nghe được mà tức bốc khói, hắn cũng đang tự hỏi mình có nhận lầm học trò.
Trên sân đấu, tên to con vung vẩy thanh kiếm rồi chỉ thẳng Tôn Kỳ tự tin nói:
“Hôm nay, ta sẽ khiến cho ngươi vạn kiếm xuyên tâm.”
Dứt lời, hắn chỉ thẳng kiếm xông tới, theo sau là tất cả vũ khí của hắn.
Tôn Kỳ cười nhạt, phất tay lấy ra Thanh Huyền Cầm.
“Vô ích thôi! ta cũng có linh khí, ngoài ra ta còn có rất nhiều vũ khí khác.” tên này tự tin nói. Lòng tự tin của hắn là dựa trên số lượng, hắn tính lấy Hoa Hình khống chế Thanh Huyền Cầm sau đó dùng vũ khí còn lại hạ Tôn Kỳ.
“Vậy sao?” Tôn Kỳ cười nhạt.
“Lên!” hắn chỉ tay, mười thanh phàm khí bay lên trước.
Tôn Kỳ chỉ đơn giản giơ Thanh Huyền Cầm lên đập xuống.
Loảng xoảng, loảng xoảng… phàm khí vỡ như thủy tinh, không một chút sức chống đỡ. Hắn cũng không ngạc nhiên, tiếp tục thi triển chiêu pháp.
Lại thêm 20 thanh phàm khí bọc lấy 10 thanh tinh khí bay tới. Tôn Kỳ vẫn chỉ dùng một chiêu giơ lên đập xuống, tinh khí cũng không chống được bị đập vỡ.
Tên này không hoảng loạn, mọi thứ đều nằm trong tính toán, tất cả đều là vật che mắt, sát chiêu thực sự chính là Hoa Hình.
Nhanh như cắt, từ góc xảo diệu, tên này thân hình hạ sát mặt sân, Hoa Hình từ dưới đâm lên nhắm thẳng cổ họng. Tay còn lại cầm một thanh tinh khí, dự định sau khi Tôn Kỳ dùng Thanh Huyền Cầm đỡ lấy Hoa Hình, hắn sẽ dùng thanh tinh khí này đặt lên cổ Tôn Kỳ, hoàn thành chiến thuật.
Tôn Kỳ nhìn xuống ánh mắt sắc lạnh, vẫn là dùng Thanh Huyền Cầm đập xuống.
Hai thanh linh khí chạp vào nhau. Rắc! Hoa Hình bị gãy đôi, Thanh Huyền Cầm không còn vật cản giáng thẳng xuống đầu đối thủ.