Che đậy khí tức, Tinh Niệm chọn hướng khác với hướng tiếng kêu mà đi.
Đi chưa tới nửa canh giờ, Tinh Niệm có chút nhíu mày vì âm thanh xao động của con Ly Miêu đang đuổi theo hướng hắn.
Tinh Niệm lập tức đổi hướng chếch sang phải, tránh đi con Ly Miêu.
Mấy trăm tức đằng sau, mặt Tinh Niệm lại thêm khó coi vì hắn cảm thấy con Ly Miêu vẫn đuổi theo đằng sau. Không tin tà, Tinh Niệm tiếp túc đổi hướng, liên tục đổi hướng.
Nửa canh giờ sau, Tinh Niệm tuyệt đối có thể khẳng định con Ly Miêu chính xác đuổi theo mình mà không phải ngẫu nhiên chọn đúng hướng của hắn.
Tinh Niệm lập tức lệnh cho chiến nô rẽ sang hướng khác, tạo giả tượng trên đường còn Tinh Niệm thì âm thầm rẽ sang hướng đối diện không lưu dấu vết.
Nửa canh giờ sau, Ly Miêu vẫn chọn đúng hướng của hắn. Cái này làm tâm tình Tinh Niệm triệt để rơi xuống: đánh không lại, cắt đuôi không được.
Tinh Niệm lúc này vừa chạy vừa vắt óc suy nghĩ biện pháp. Sau đó Tinh Niệm “A” lên một tiếng, hắn đã biết nguyên nhân.
Chính là ba viên trái cây toả ra hương thơm nhàn nhạt, đối với ma thú khác có lẽ rất khó dò theo mùi hương này nhưng Ly Miêu lại khác, loại ma thú này vốn khứu giác nhạy bén, lại thêm ngày ngày ở bên cây thảo dược lên tìm được mùi cũng không lạ.
Tìm được nguyên nhân nhưng Tinh Niệm có chút lưỡng lự cách giải quyết.
Vất bỏ ba viên trái cây. Cái này khiến hắn rất tiếc, bỏ ra bao nhiêu công sức lại vất bỏ. Mà cho dù vất bỏ con Ly Miêu cũng chưa chắc tha cho hắn.
Để Tiểu Tinh mang ba viên trái cây chạy theo hướng khác. Cái này hắn có thể chạy đi nhưng Tiểu Tinh chắc chắn chết, cũng mất luôn ba viên trái cây. Tiểu Tinh với hắn còn có tác dụng, ba viên trái cây hắn cũng không nỡ bỏ.
Còn một cách nữa là hắn ăn ba viên trái cây sau đó mau chóng luyện hoá nhưng có thể tăng thêm tạp chất trong người hắn.
Tinh Niệm lúc này thật sự rất khó quyết.
Cuối cùng Tinh Niệm cắn răng nuốt ba viên trái cây. Đây là tính cách của hắn, hắn có ngạo khí cho dù chết cũng không chịu thua. Vả lại tích thêm tạp chất cũng chưa phải chí mạng, chỉ tốn thêm thời gian cọ rửa của hắn mà thôi.
Trái cây vào miệng, hương khí toả ra, sau đó…
Không có sau đó, chỉ có chút hương thơm không có chút dược lực toả ra, hắn cảm thấy phải chăng mình lầm hay là thử nuốt lại lần nữa nhưng nhìn ba viên màu đen nhăn nheo xấu xí, hắn rùng mình, sao hắn lại có suy nghĩ nuốt lại như vậy chứ.
Một chút thất thần sau đó, hắn lập tức điên lên nếu không phải Ly Miêu đang đuổi đằng sau thì hắn đã gào rú điên cuồng rồi. Mất bao nhiêu công sức, bao nhiêu vết thương, bị Ly Miêu đuổi bắt vậy mà chỉ đổi lại một chút hương khí.
Hắn lúc này thực sự muốn quay lại bóp cổ con Ly Miêu hỏi: ngươi đuổi theo ta chỉ vì một chút hương khí thôi sao? Ngươi dù sao cũng là ma thú Luyện Linh ngũ trọng trung kỳ sao lại canh chừng thứ vô dụng như vậy?
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn, hắn không dám làm vậy hay ít nhất hiện nay hắn không dám.
Chạy suốt một canh giờ nữa, Tinh Niệm quả nhiên bỏ rơi Ly Miêu. Tinh Niệm tạm nghỉ ngơi.
Lúc này Tinh Niệm mới để ý xung quanh. Non xanh nước biếc cũng coi như thắng cảnh.
Một chiếc hồ rộng chừng mười dặm, mặt hồ yên tĩnh không một gợn nước như một tấm gương khổng lồ soi bóng hắc vân.
Tinh Niệm cầm bản đồ xem xét so sánh cuối cùng nhận ra trên bản đồ một tiêu ký đánh dấu. Đây là Long Đàm.
Theo truyền thuyết, Yêu tộc từng tấn công đánh sâu vào lãnh thổ Ma tộc, trận chiến đó vô cùng khốc liệt đẫm máu, vô số anh hùng Ma tộc dũng cảm đứng lên chống lại Yêu tộc xâm lược. Cuối cùng sau bốn mươi đêm ngày chiến đấu liên tục, Ma tộc cũng đẩy lùi được Yêu tộc. Sau trận chiến, xác chết chất cao như núi, đến tận trăm năm vẫn còn mùi thịt rữa bốc lên, máu chảy thành dòng những một năm trời mới đông khô.
Trong đó không thiếu những cường giả, sức mạnh thông thiên. Đấy là trận chiến anh hùng cũng là sự sỉ nhục của Ma tộc, đến tận mấy ngàn năm trước, vị kia dẫn binh tấn công Yêu tộc mới coi như trả thù chấm dứt nỗi sỉ nhục.
Long Đàm này nghe nói là một giọt máu của một vị Yêu Long cường đại.
Giọt máu rơi xuống tự thành một hồ, không chịu xâm nhiễm của ma khí, thanh thanh tĩnh tĩnh không có bất cứ ma thú nào có thể sống tại đây.
Đã có rất nhiều Ma tộc muốn thu giọt máu này dùng nhưng rất tiếc yêu khí bên trong cùng ý chí cường giả vị Long tộc này quá mạnh không ai có thể thu được.
Muốn khu trừ đi yêu khí cùng ý chí cường giả vị Long tộc này thì cần tu vi tương đương nhưng nếu có tu vi tương đương thì cần giọt máu này làm gì?!
Chính vì thế Long Đàm này xem như một món bảo vật nhưng lại không thể dùng.
Tinh Niệm biết rõ điều này nhưng không đến thì thôi, đã đến thì hắn cũng muốn thử một phen.
Tinh Niệm đoán Long Đàm này hẳn cũng giống như huyết hồ bên trong thí luyện tràng của vị kia. Mà tại huyết hồ hắn cũng lặn xuống được thì Long Đàm hẳn là cũng làm được đi.
Tinh Niệm thò một tay xuống Long Đàm.
Xì… xì… xì… vài tiếng.
Tinh Niệm rút tay lên đau đớn, cả cánh tay biến mất, phần còn lại cánh tay vẫn đang bốc khói, ma khí không ngừng tán đi. Tinh Niệm dùng tay còn lại chém đứt cánh tay kia đến vai, không để ăn mòn lan tràn.
Tinh Niệm mặt tái nhợt, ngồi xuống lấy ra ma thạch khôi phục.
Hai canh giờ sau, Tinh Niệm mở mắt, thôi động ma khí, cánh tay bị đứt nhanh chóng hồi phục như cũ.
Tinh Niệm ánh mắt ngưng trọng nhìn Long Đàm, hắn chưa kiếm được lợi gì thì đã bị thiệt. Cái này cũng dễ hiểu nếu Long Đàm dễ thu như vậy thì đã không tồn tại đến bây giờ. Nhưng muốn Tinh Niệm từ bỏ, hắn cũng không lỡ. Chi bằng ở lại đây một thời gian nghiên cứu kiếm cách dù sao hắn cũng không có việc gì gấp.
Huyết hồ trong thí luyện tràng đã trải qua cường giả luyện hoá lên tính chất cuồng bạo trăm chỉ còn một mà Long Đàm này thế nhưng vẫn còn giữ nguyên tính chất ban sơ của long huyết bá đạo tuyệt luân. Tinh Niệm thất bại là điều hiển nhiên.
Tinh Niệm làm một căn nhà tranh cách Long Đàm năm mươi trượng. Hắn tạm thời cần tĩnh dưỡng đồng thời gọi lại chiến nô.
Còn Tiểu Tinh thì được lệnh do thám quanh khu vực, đặc biệt là Long Đàm, Tinh Niệm muốn xem Long Đàm có gì khác lạ, có thể tìm cửa khẩu đột phá.
Tiểu Tinh bay lòng vòng quanh Long Đàm, sau đó không nhịn được lại gần rồi há miệng hớp lấy một ngụm Long Đàm, bụng lập tức trương phồng tròn vo, cả thân thể lắc lư như con lật đật. Mười tức hơi thở về sau, Tiểu Tinh trở lại bình thường rồi lại bay tới hớp một ngụm Long Đàm.
Trong cơ thể Tiểu Tinh, khi nuốt vào nước Long Đàm, yêu khí cùng ý chí cường giả liền bộc phát phá huỷ hết thảy thế nhưng hắc động không ngừng xoay tròn thôn phệ lấy nước Long Đàm chuyển hoá thành năng lượng thuần tuý truyền đi khắp nơi, đặc biệt là chỗ của hạt giống cảm xúc và hạt giống bản năng chiếm chín phần năng lượng.
Chính là hai hạt giống này thôi thúc mà Tiểu Tinh đặc biệt nhạy cảm với năng lượng và ham muốn thôn phệ năng lượng.
Tất cả chuyện này Tinh Niệm không biết được, hắn còn đang ở trong nhà tranh tu luyện.
Hai ngày sau, chiến nô trở về.
Tinh Niệm lại nghĩ thu Long Đàm lần nữa nhưng mà kết quả vẫn như vậy. Cho dù chiến nô cũng bị thương, lưu ly bình thì bị ăn mòn lủng đáy, thảo dược thả cây nào cây đó tan biến cả tạp chất cũng không còn, thiết mộc không được, kim loại không được, hồn lực không được, hồn binh không được…
Sau cả ngày thử nghiệm, Tinh Niệm đành từ bỏ.
Nhưng hắn cũng không có ý định rời đi, nơi đây dù sao cũng yên tĩnh, ít ma thú là một nơi thích hợp bế quan tu luyện.
Tinh Niệm ngồi tĩnh tu trong phòng. Chiến nô bên ngoài canh giữ. Còn Tiểu Tinh thì mặc kệ.
Tiểu Tinh không có mệnh lệnh liền suốt ngày bên hồ uống nước. Không ai để ý rằng nước Long Đàm đang giảm dần.
Ba tháng sau, Tinh Niệm đột phá tiến vào Luyện Linh ngũ trọng trung kỳ. Tinh Niệm thở ra một ngụm trọng khí, những ngày nay vất vả uỷ khuất cuối cùng cũng có thành quả. Nắm lấy ma thạch hấp thu Tinh Niệm cần củng cố tu vi.
Hai ngày sau, Tinh Niệm ra ngoài, vươn vai hít lấy một ngụm ma khí, tinh thần thư sướng sảng khoái.
Tinh Niệm đứng trước Long Đàm nhìn một hồi, rồi thở dài bỏ đi, thật không có cách a.
Tinh Niệm lại không để ý rằng Long Đàm đã hạ xuống một li nhỏ.
Tinh Niệm tiếp theo dự định là trả thù con Ly Miêu, nghĩ đến con Ly Miêu hắn vẫn còn đang tức.
Tinh Niệm lần này khá tự tin, tu vi của hắn đã đột phá bằng với Ly Miêu, lại bố trí bẫy rập cùng với chiến nô xa luân chiến, tỉ lệ chiến thắng khá cao.
Trên đường đi, Tinh Niệm tỉ mỉ suy nghĩ chiến thuật, nhưng mà hắn cảm thấy có chút khó chịu giống như có đôi mắt luôn dòm ngó mình, khi hắn tản ra hồn lực cẩn thận quan sát thì lại không thấy gì bất thường. Chẳng lẽ là hắn quá đa nghi.
Cách hang Ly Miêu một dặm, Tinh Niệm dừng lại, quyết định chọn chỗ này đặt bẫy.
Một cái hố sâu cắm cọc chông nhọn hoắc, lại bôi thêm thuốc độc trên đầu nhọn, trên cao là một tấm lưới tuỳ thời chụp xuống, cộng thêm năm cây nỏ được đặt các vị trí khác nhau, lên sẵn dây cung chỉ kéo dây khởi động đồng loạt năm nỏ bắn tới khó mà tránh kịp.
Tinh Niệm tỉ mỉ bố trí, suy nghĩ mọi đường lui của Ly Miêu mà thiết kế liên hoàn bẫy, hắn thật sự muốn giết bằng được con Ly Miêu này.
Sau con Ly Miêu, sẽ là bầy Thạch Lang, rồi cả con trâu điên kia nữa… Tinh Niệm trong đầu nhẩm tính kẻ cần giết.
Bố trí xong xuôi, Tinh Niệm tiến về hang Ly Miêu.
Vừa tới cửa hang, Tinh Niệm để chiến nô bắn tên liên tục vào trong hang. Trong hang tiếng nổ ầm ầm, bụi bay đá văng, hỗn loạn cả lên.
Bóng một con Ly Miêu từ trong hang bay ra giận dữ, khi nó nhìn thấy Tinh Niệm thì càng giận hơn, nhảy vồ tới tấn công.
Tinh Niệm nhìn thấy Ly Miêu thì lửa giận trong lòng cũng bùng cháy lao vào tấn công.
Mặc dù khí thế có cao cũng không bù đắp được thực lực chênh lệch.
Mười hơi thở đầu chiến ngang tay.
Hai mươi hơi thở sau, Tinh Niệm có xu hướng suy tàn, chiến nô tham gia chiến đấu cũng chỉ là kéo dài.
Bốn mươi hơi thở sau, Tinh Niệm bắt đầu bị thương.
Năm mươi hơi thở sau, Tinh Niệm quay đầu chạy.
Ly Miêu đuổi theo nhưng chỉ một thoáng Ly Miêu quay lại. Tinh Niệm khẽ nhíu mày theo kế hoạch thì hắn phải dụ Ly Miêu vào bẫy quyết chiến nhưng lại chưa nghĩ đến Ly Miêu không đuổi theo.
Tinh Niệm quay lại đánh với Ly Miêu một trận, nhưng như lần trước Ly Miêu không đuổi theo xa.
Tinh Niệm không nóng nảy lại tiếp tục khiêu chiến, Ly Miêu đuổi theo sau đó lại quay đầu nhưng lần này không trở về hang mà rẽ một hướng khác giống như sợ Tinh Niệm lại đến khiêu chiến.
Tinh Niệm nào có buông tha đuổi theo Ly Miêu.
Lúc này có chút đảo ngược khi Ly Miêu mạnh hơn lại phải chạy trốn, Tinh Niệm đuổi theo có chút hưng phấn. Làm cho Tinh Niệm quên mất hiện thực, hắn cảm giác mình có thể tự tay giết chết Ly Miêu.
Chạy suốt nửa canh giờ, cuối cùng Ly Miêu dừng tại một cánh đồng cỏ, Tinh Niệm dừng đối diện cách trăm thước.
Tinh Niệm nhếch mép: “Sao? Không chạy nữa hả?”
Ly Miêu nhìn Tinh Niệm với ánh mắt miệt thị, nó kêu lên một tiếng.
Từ bốn phương tám hướng xuất hiện mấy con ma thú hình thành thế bao vây, đều là mấy con ma thú bị Tinh Niệm trộm thảo dược.
Tinh Niệm biết mình đã rơi vào bẫy.