Mục lục
Nhân Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buông ra dã tính bản thân, Tôn Kỳ lúc này hoàn toàn nhập yêu. Trước đó giả dạng Yêu tộc, Hải tộc nhưng Nhân tính vẫn làm chủ. Hắn thấy Nhân tộc bị sát hại vẫn là không kìm được lòng ra tay, nhưng lần này… Nhân tính lui xuống, Yêu tính làm chủ, chỉ sợ thấy Nhân tộc bị giết hắn cũng không động lòng, thậm chí chính hắn sẽ ra tay giết hại Nhân tộc nếu cảm thấy có lợi.

Hắn sẽ trở thành thứ hắn căm ghét nhất!

Bàn tay hắn sẽ nhuộm đỏ máu đồng bào!

Hắn cần đẩy bản thân đến trạng thái chí cực. Muốn thành thánh nhân trước thành ác nhân. Muốn cứu người trước giết người.

Lòng hắn đã sáng tỏ. Hắn không thể cứu vớt toàn bộ Nhân tộc, Nhân tộc một số kẻ cũng không xứng đáng được cứu vớt, hắn sẽ chọn ra dân riêng của mình. Dẫn dắt dân mình trở thành Nhân tộc chính thống, trở thành thiên địa nhân chủ. Phần còn lại, tất cả đều có thể giết, kể cả Nhân tộc.

Ngày hắn gặt lúa.

Hạt lúa mẩy sẽ được thu hái cất vào kho lẫm.

Hạt lúa lép và cỏ dại sẽ bị ném vào lò lửa.

Trên cánh đồng, có ba người đàn ông đang cuốc đất, một người sẽ được mang đi còn hai người bị bỏ lại.

Bên bờ suối, có năm người phụ nữ đang bắt cá, hai người được mang đi, ba người bị vứt lại.

Dưới tán cây, có sáu đứa bé đang chơi, bốn đứa sẽ được mang đi, hai đứa bị bỏ lại.

Tôn Kỳ tự biết khả năng của mình không thể cứu vớt toàn bộ Nhân tộc. Hắn từ nhỏ yếu đến nay, luôn phải đối diện với các lựa chọn được mất, không thể có chuyện tất cả đều muốn.

Hắn không giống như Kiêu.

Kiêu tâm quá lớn khiến hắn tự hạn chế chính mình. Hắn muốn bảo vệ toàn bộ Nhân tộc. Nên khi Yêu tộc tra tấn giết chóc Nhân tộc dã man, tâm hắn liền sụp đổ.

Tôn Kỳ nếu trong trường hợp đấy, hắn sẽ không sụp đổ. Vì với hắn giết bao nhiêu Nhân tộc cũng không sao, chỉ cần Nhân tộc còn mầm mống là còn hy vọng. Hắn chỉ muốn chống lên một nhà ba người, bảo vệ một ít Nhân tộc hắn chọn mà không phải toàn bộ Nhân tộc.

Kiêu vừa mới sinh ra đã mạnh mẽ vô song, cả đời hắn chưa bại một lần.

Lần đầu hắn bại cũng là lần duy nhất. Hắn chết! không có cơ hội đứng lên.

Hắn quá mạnh nên tâm hắn cũng lớn, hắn muốn cứu giúp toàn bộ Nhân tộc. Nhưng hắn cũng nhận ra hắn không thể giáo hóa, dẫn dắt Nhân tộc vì Nhân tộc… nói thẳng một câu: quá đần độn! quá hoang dã!

Vậy là hắn quyết định dùng nắm đấm đánh ra một mảnh trời, để Nhân tộc có chỗ nương thân. Chỉ cần qua vài trăm năm, với sự dẫn dắt của hắn Nhân tộc sẽ từ từ chuyển biến văn minh, biến thành một chủng tộc độc lập cường đại như các tộc khác.

Suy nghĩ của hắn không sai, hắn cũng có thực lực để làm điều đấy.

Hắn đánh cho Hải Vương chạy như chó, hắn giết Yêu Hoàng, Yêu Vương như giết ruồi muỗi, hắn đánh cho Tứ Phương Thần Thú cạn kiệt sinh mệnh lực.

Hắn muốn đánh Yêu tộc nằm sấp, biến Yêu giới thành vườn hoa nhà mình.

Việc hắn làm không sai. Đáng tiếc hắn không biết được đằng sau Yêu tộc là Con Rắn, Con Rắn không muốn Nhân tộc quật khởi. Nhân tộc là khắc tinh trong mệnh số của Con Rắn, nó há có thể để Nhân tộc sống tốt.

Tôn Kỳ với thực lực hiện tại, nếu dùng thêm âm mưu quỷ kế chế tạo hỗn loạn, nhân lúc đó có thể mở rộng lãnh địa, thậm chí nhập chủ Yêu giới.

Nhưng rồi sao?

Con Rắn xuất hiện, một hơi thổi chết hắn, sau đó lập lại bình định. Mọi chuyện lại y như cũ.

Tôn Kỳ biết mình có cố gắng tăng thực lực lên bao nhiêu đi chăng nữa thì kết cục cũng không khác được.

Vậy nên hắn tuyệt vọng.

Tuyệt vọng! hắn đành chọn cách cực đoan nhất.

Bình thản con đường là không thể vượt qua tiền nhân. Chỉ có đi con đường hung ác mới có một tia hy vọng.

Tôn Kỳ lúc này khí chất thay đổi yêu tính mười phần, cuồng dã bất kham.

Trước đó hắn đều là bắt chước, mô phỏng Yêu tộc nhưng giờ phút này hắn yêu còn hơn Yêu tộc.

Tiểu Thạch cũng cảm thấy sự khác biệt, vội lấy ra cây thương nhỏ vẽ lại hình ảnh. Nó có sở thích vẽ lại những hình ảnh ấn tượng gặp phải.

Tôn Kỳ đột nhiên đưa tay, vồ vào trong bóng cây.

Phốc! hắn rút tay.

Một tên Yêu tộc thân hình trong suốt, giãy giụa rít gào. Tôn Kỳ nhếch mép cười, siết mạnh tay.

Răng rắc… tên Yêu tộc xương cốt gãy đứt, ré lên một tiếng, hiện nguyên hình là một con thỏ.

Con thỏ hơi thở thoi thóp, nhìn Tôn Kỳ với sự sợ hãi tột cùng. Vô Ảnh Tung của nó không ngờ lại dễ dàng bị phát hiện, không phải nói sinh vật Vực Sâu rất ngu ngốc sao?

Bọn chúng không phải Yêu tộc, không tu yêu khí, không có chủng tính, chỉ có thể dựa vào ngũ quan quan sát. Làm sao có thể phát hiện được ta?

Tôn Kỳ nhìn nó, mỉm cười, lười tra hỏi. Hắn đưa lên miệng, cắn phập một cái, tay giật ngược lại, đầu con thỏ đứt lìa, máu vãi ra hình lưỡi liềm.

Rốp, rốp, rốp… Tôn Kỳ nhai sống đầu con thỏ.

Nhai được mấy cái. Phụt! hắn há miệng phun ra, bực dọc nói:

“Thật khó ăn!”

Tiện tay quay xác thỏ ra sau lưng.

Hắn đưa mắt nhìn về phương xa. Không cần sưu hồn, hắn cũng biết con thỏ này là Yêu tộc phái đến do thám.

Đúng lúc này, mặt đất rung nhẹ. Hàng trăm ngọn núi đột ngột mọc lên.

Tôn Kỳ ánh mắt bắn u quang.

Một tên Giáp Tê Yêu Hoàng tay không ngừng vỗ mặt đất thi triển chủng tính tạo núi. Một tên Thụ Hoàng dẫn đầu một đám Thụ Yêu cắm rễ trên núi liên tục thúc giục cỏ cây sinh trưởng.

Một tên Phong Hoàng chỉ huy trong tộc Phong Linh kéo sương mù che lấp rừng núi.

Một tên Thổ Độc Thiềm Hoàng há miệng phun ra vô số bong bóng nhỏ, bay vào trong sương mù ẩn hình vô tung.

Những bong bóng này không tầm thường, bên trong chứa độc khí chạm phải tất nổ, độc khí này do một tên Yêu Hoàng phun ra nên độc tính có thể nghĩ, Yêu Hoàng cũng có thể bị độc chết.

Tôn Kỳ khóe mắt nhảy lên, đây là… đại trận phong tỏa.

Xem ra Yêu tộc đã bắt đầu hành động. Bọn chúng muốn chia cắt Tôn Kỳ và đám sinh vật Vực Sâu. Trước giết Tôn Kỳ, sau lại đối phó với đám kia.

“Ngươi hình như muốn gặp nguy hiểm?!” Hỏa Hỏa trầm giọng nói.

“Ta đã biết trước.” Tôn Kỳ cười nói, chẳng mấy quan trọng. “Mấy ngày tiếp theo bọn chúng sẽ tấn công thăm dò sinh vật Vực Sâu, cảm thấy sinh vật Vực Sâu không thể tiếp tục sinh ra Chúa Tể, bọn chúng sẽ vây công ta.”

“Vậy ngươi định làm gì?” Hỏa Hỏa lại hỏi.

“Làm gì? ta có thể làm gì?” Tôn Kỳ đột nhiên cười man dại: “Bọn chúng chuẩn bị nhiều như vậy, ta không phải nên chịu chết hay sao?

Nhưng ta a… lại là kẻ tham sống sợ chết… vậy nên vẫn là bọn chúng chết tốt.”

“Kế hoạch của ngươi là gì?”

“Kế hoạch? bọn chúng đến một tên ta giết một tên, bọn chúng đến mười tên ta giết mười tên. Bọn chúng đến càng nhiều, ta giết càng sướng tay.”

Hỏa Hỏa dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, quay đầu biến mất, chỉ để lại một câu: “Ngươi không phải đang nhập yêu, ngươi đang bị điên.”

Tôn Kỳ không để ý nó, cười híp mắt, nói với Tiểu Thạch vài câu.



Phong Thiên Sơn, ngọn núi cao nhất vạn dặm quanh đây, được chọn làm đại bản doanh Yêu tộc đối phó với sinh vật Vực Sâu.

“Đám Hải Yêu có động tĩnh gì không?” Thanh Long hỏi.

“Có chút động tĩnh, bọn chúng hẳn là cũng nhận ra Yêu giới có dị tượng. Nhưng trong nhất thời không xác định được nguyên nhân bọn chúng sẽ không tấn công. Chờ thông tin đến tai bọn chúng, có lẽ phải mất thêm ba đến năm ngày nữa.” một tên Yêu Hoàng trả lời.

“Vậy thì tăng cường dò xét tiêu diệt thám báo, nhất định phải kéo dài thời gian, ít nhất cũng phải được mười ngày. Không được để bọn chúng gây loạn.” Bạch Hổ lên tiếng.

“Nếu có thể tiêu diệt hết sinh vật Vực Sâu trước khi đám Hải Yêu biết chuyện là tốt nhất.” một tên khác lên tiếng.

Nghe lời này, Huyền Vũ nhẹ lắc đầu:

“Rất khó! sinh vật Vực Sâu rất mạnh và khó giết, muốn tiêu diệt bọn chúng trong thời gian ngắn chắc chắn phải trả đại giá cực lớn. Khi đó Hải tộc, Ma tộc và có thể cả Thần tộc sẽ nhân lúc chúng ta suy yếu mà tấn công, Yêu giới sẽ bị hủy diệt.”

Đám Yêu Hoàng thở dài, đạo lý này bọn chúng hiểu, bởi vậy mới không phát động tổng tấn công, mà chọn xây dựng phòng tuyến cô lập sinh vật Vực Sâu.

“Vấn đề quan trọng nhất lúc này là chúng ta không thể có tổn thất lớn. Không thể tạo cơ hội cho tam tộc xâm chiếm.”

“Trong thời gian ngắn chúng ta không tiêu diệt được sinh vật Vực Sâu, cũng không được để mặc bọn chúng mở rộng địa bàn, tốt nhất là chặt đứt một bộ phận chiến lực của bọn chúng. Trước khi kẻ thù biết tin chúng ta phải cho chúng thấy chúng ta rất mạnh, đám sinh vật Vực Sâu không là gì? chúng ta không muốn tiêu diệt vì chúng ta không muốn trai cò đánh nhau để bọn chúng đắc lợi mà thôi.”

“Để thể hiện sức mạnh của chúng ta, cũng như chặt đứt một bộ phận chiến lực của sinh vật Vực Sâu, ứng cử viên tốt nhất còn ai khác ngoài tên Cốt Sơn Vương lạc bầy kia.”

“Cốt Sơn Vương đúng là một lựa chọn tốt. Thần Tượng huynh và Bất Tam Tức huynh từng giao chiến với hắn, hai vị cảm thấy hắn thế nào?”

“Ta chỉ thừa cơ đánh lén một chiêu, vẫn là để Thần Tượng huynh nói sẽ chính xác hơn.” Bất Tam Tức cười khổ nói.

“Không thể nói như vậy. Một chiêu có khi nói nên được rất nhiều vấn đề. Bất Tam Tức huynh nói thử chiêu Độc Vũ Thiên Hạ dùng mấy phần thực lực.”

Bất Tam Tức suy nghĩ một chút nói:

“Tám phần. Nhưng hắn có thể dễ dàng hóa giải, ta đoán dùng toàn lực cũng không làm khó được hắn, sinh mệnh lực của hắn… rất khủng khiếp.”

Đám Yêu Hoàng trầm mặc.

Có thể để Bất Tam Tức nhận xét sinh mệnh lực khủng khiếp thì không cần nghi ngờ.

Còn về tám phần thực lực, có ngốc mới tin! có thể là nhiều hơn, có thể ít hơn. Không ai sẽ nói thật về thực lực của mình.

Nhưng đại khái sẽ quanh quẩn tám phần, có lẽ từ bảy tới chín phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK