Bên cạnh đột nhiên sáng lên, Tôn Kỳ quay đầu nhìn, mỉm cười. Cũng đã đến ngày.
Tấm vảy rồng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ lấp lánh, từ từ bay lên.
Tôn Kỳ đưa tay bắt. Chợt! tấm vảy rồng phóng vút ra cửa hang. Hắn đạp mạnh mặt đất đuổi theo.
Chỉ vài cái chớp mắt, cả hai đã đi trăm dặm.
Tôn Kỳ mỗi lần tăng tốc thì tấm vảy cũng tăng tốc, lúc hắn chậm lại tấm vảy cũng chậm lại, giống như nó có linh tính biết giữ khoảng cách.
Thú vị! Tôn Kỳ cười.
Xem ra Thanh Long cũng để ý tấm vảy bị cướp. Tất nhiên Tôn Kỳ có thể dùng bạo lực cướp đoạt, nhưng như vậy chẳng khác nào đối địch với Thanh Long. Tấm vảy tuy tốt nhưng không nên vì thế mà gây thù với Thanh Long.
Các Yêu Hoàng khác hẳn cũng nghĩ giống hắn.
Không vội vã! Tôn Kỳ thong thả tiến lên, tấm vảy cũng thong thả.
Yêu giới khắp nơi điêu tàn, cỏ khô cháy gốc, thỉnh thoảng mới có bụi xanh. Yêu tộc lê từng bước dài trên cát tìm kiếm nguồn nước. Cảnh yêu giết yêu chỉ vì một ngụm nước chỗ nào cũng có. Yêu tộc có lẽ không bao giờ tưởng tượng ra chuyện sẽ có một ngày vì ngụm nước mà giết nhau. Nhưng sự việc không tưởng đấy vẫn cứ xảy ra.
Tôn Kỳ lạnh nhạt thu tất cả vào trong tầm mắt. Hắn như kẻ ngoài cuộc xem chuyện thế gian. Yêu tộc liên quan gì hắn đâu.
Hắn đi trong thế gian nhưng lại cách biệt với thế gian.
“Tôn giả, tôn giả...” một bà mẹ chuột túi ôm đứa con khô quắt trong tay, đôi mắt sâu hoắm hốc hác do thiếu nước.
Tôn Kỳ dừng bước.
“Tôn giả… xin cứu lấy đứa bé...” bà mẹ hai tay dâng lên đứa bé.
Tôn Kỳ cúi mắt nhìn.
Đứa bé đã sớm chết. Xác chưa thối rữa đã bị ánh nắng sấy khô. Hạn hán đến mức xác chết cũng không thể thối rữa.
“Nó đã chết rồi!” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
“Không!!!” bà mẹ khan giọng hét lên, ôm chặt đứa con trong lòng, tròng mắt long sòng sọc, tâm trạng hoảng loạn. “Không… không… con không chết...”
Bà mẹ cúi đầu nhìn cái xác trìu mến: “Con yêu! con chỉ đang ngủ thôi phải không?!
Con ngoan… con ngoan… tỉnh dậy chơi với mẹ nào?
Con… con muốn ăn sao? được… được… để mẹ lấy cỏ non cho con.
Ngon không con?
Thương… thương… ăn từ từ thôi! cẩn thận nghẹn! Để mẹ lấy nước cho con...”
Bà mẹ đầu ngoái qua ngoái lại tìm nước, sau đó nhìn Tôn Kỳ:
“Nước!? ngươi có nước không?”
Tôn Kỳ lắc đầu, bà mẹ này bị ép điên rồi.
“Ngươi không có sao?” bà mẹ cúi đầu lẩm bẩm: “Sao lại không có?! ngươi có mà! ngươi chắc chắn có!”
Bà ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt điên cuồng xung huyết, ngoác miệng cười, hàm răng nhọn lởm chởm.
“Ngươi! ngươi không phải chính là nước sao? giết ngươi uống máu!”
Bà ta hét lên lao chồm tới Tôn Kỳ, há miệng định cắn.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, phất tay một cái, bà ta đầu lìa khỏi cổ, kết thúc một sinh mệnh.
Thân hình đổ sụp, từ vết chém chảy ra huyết dịch nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
Mặt cát đột nhiên xao động, đám bọ cánh cứng phá cát chui ra bu vào cái xác hút lấy huyết dịch.
Bầu trời cao nắng gắt, xuất hiện một bóng đen bay vòng vòng kèm theo những tiếng kêu gắt gỏng.
Một con kền kền hạ xuống, nó nhìn Tôn Kỳ cảm giác. Một lúc sau, thấy Tôn Kỳ không có dị động, cộng thêm mùi máu tươi quyến rũ, nó mon men lại gần cái xác. Nhanh như cắt, nó chộp lấy cái xác, đập cánh bộp bộp lôi cái xác ra xa.
Tôn Kỳ thoáng chút động tâm, nhưng rất nhanh giằng xuống.
Thiên hạ đại nạn, chịu tổn thương lúc nào cũng là đám dân đen tầng chót nhất, kẻ đứng càng cao càng khó nghe thấy tiếng dân.
Hắn có thể làm gì? hắn có thể làm rất nhiều, chỉ cần một lời của hắn sẽ thay đổi rất nhiều Yêu tộc vận mệnh.
Nhưng hắn không làm.
Hắn bỏ mặc. Hắn tiếp tục bước đi.
Để lại phía sau tiếng éc, éc… của đám kền kền đang bu kín cái xác tranh nhau miếng thịt.
Đi được một lúc, hắn dừng bước ngồi tựa vào một gốc cây keo nghỉ ngơi.
Mặt trời như trút lửa xuống mặt đất, khí nóng bốc lên như những con rắn độc tạo thành không khí vặn vẹo sinh ra ảo ảnh sa mạc.
Tôn Kỳ dựa vào gốc cây thu liễm tu vi, hắn lúc này giống như một hành khách lạc đường trong sa mạc.
Trời vẫn chói chang, bóng cây thẳng đứng. Một chấm đen vặn vẹo cô độc tại đường chân trời.
Chấm đen lớn dần, Tôn Kỳ nheo mắt nhìn.
Thì ra là một con cáo, trên người nó khoác một đống áo lông, nhìn khá là kỳ cục. Nó hướng thẳng đến chỗ Tôn Kỳ.
Con cáo đi tới bóng cây, nặng nhọc đặt chồng lông thú xuống đất, lau vệt mồ hôi trên trán, nó nhìn Tôn Kỳ cười nói:
“Thời tiết năm nay thật nóng!”
“Năm nào mà chẳng nóng.” Tôn Kỳ lạnh nhạt đáp.
“Cũng phải!” con cáo gật đầu, hạn hán đã kéo dài mấy trăm năm và không biết sẽ thêm bao nhiêu năm nữa. Con cao đổi chủ đề:
“Vị huynh đệ này đang đi đâu? ta thấy ngươi rất lạ mặt.”
“Vì sao nói ta lạ mặt? ngươi quen thuộc tất cả Yêu tộc quanh đây sao?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Ha, ha… cũng có thể nói như vậy.” con cáo cười híp mắt nói. “Tuyến đường này mỗi ngày ta đều đi qua, có thể nói nắm rõ trong lòng bàn tay từng viên đá ngọn cỏ.”
Tôn Kỳ nhẹ gật đầu, không quá để tâm.
Con cáo tiếp tục bắt chuyện.
“Huynh đệ lần đầu đến đây, không biết muốn đi nơi nào?”
“Đi theo ánh sao dẫn đường.” Tôn Kỳ nửa thật nửa đùa nói, tay chỉ chỉ lên trời. Chính xác thì hắn đi theo tấm vảy, mà tấm vảy đang ở trên không trung trong tầng mây, tu vi thấp là không thể xem được.
Nghe Tôn Kỳ nói, con cáo lại tưởng Tôn Kỳ lảng tránh không nguyện ý trả lời. Cũng là bình thường! con cáo cười đổi chủ đề:
“Nếu huynh đệ tiếp tục đi về phía trước phải mất tới ba ngày đường mới qua được sa mạc. Ta thấy huynh đệ không mang theo nhiều chuẩn bị, chỉ sợ khó qua được sa mạc.”
Nói đến đây, con cáo vỗ bộp bộp vào xấp da thú, nói:
“Nếu huynh đệ muốn qua sa mạc thì tốt nhất mua mấy tấm da mặc chống nắng.”
Hắn bắt đầu huyên thuyên về hàng hóa của mình.
Tôn Kỳ lạnh nhạt nhìn qua xấp da thú.
Đều là những da thú bình thường, có một vài tấm hình như là yêu thú cấp thấp, con cáo giới thiệu mấy tấm này như cực phẩm nhưng trong mắt Tôn Kỳ tất cả đều chẳng ra gì.
Một vài tấm còn dính máu tươi mới khô, xem ra mới bị lột.
“Huynh đệ thấy thế nào? chọn thử một tấm đi.” con cáo dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tôn Kỳ.
“Không cần!” Tôn Kỳ lắc đầu.
“Huynh đệ không nhìn kỹ một chút! toàn là hàng tốt cả.” con cáo không từ bỏ thuyết phục: “Sa mạc này ngày nắng như đổ lửa, đêm lạnh như cắt da cắt thịt. Không có vài tấm da thú là không thể chịu được thời tiết khắc nghiệt của sa mạc. Huynh đệ nhìn ta xem, ta thành yêu đã gần mười năm nhưng vẫn phải dùng da thú chống nóng, chống lạnh.
Thời buổi này sinh tồn thật khó khăn, nhất là với những Yêu thú cấp thấp như chúng ta, luôn phải tiết kiệm mọi thứ. Không thể lãng phí yêu khí vào chuyện chống nóng giữ ấm. Da thú là lựa chọn tốt nhất.”
Tôn Kỳ nhìn hắn nhiệt tình như vậy thì cười nói:
“Ngươi nói cũng có lý. Ta cũng nên chọn một tấm da.”
Con cáo nghe vậy mắt sáng rực:
“Đúng, đúng… huynh đệ quyết định rất chính xác. Huynh đệ nhìn xem tấm này thế nào?
Đây là một tấm da hổ hoàn hảo, thủ pháp lột da rất khéo không một điểm rách, giữ lại trọn vẹn tấm da.”
Tôn Kỳ lắc đầu.
“Còn đây là một tấm da sói, loài sói này gần như đã tuyệt chủng, bọn ta khó khăn lắm mới bắt được…”
Không đợi hắn nói hết Tôn Kỳ lại lắc đầu. Con cáo tiếp tục giới thiệu, Tôn Kỳ tiếp tục lắc đầu.
Qua hơn mười tấm da thú mà Tôn Kỳ chẳng ưng tấm nào, con cáo cũng không nổi giận, vẻ mặt vẫn tươi cười.
“Huynh đệ thật có mắt. Những thứ tầm thường chắc không lọt được vào mắt huynh đệ. Ở đây ta còn có một tấm da cực phẩm, phải gặp kẻ có mắt ta mới mang ra.”
Con cáo lục lọi trong đống da thú, lôi ra một tấm da.
“Đây là tấm da của một con nai yêu, bền, chắc, đẹp lại chống nóng chống lạnh vô cùng tốt, là hàng thượng đẳng. Huynh đệ xem!”
Tôn Kỳ liếc một cái sau đó vẫn lắc đầu.
Tôn Kỳ từ chối, làm con cáo buồn ra mặt.
“Huynh đệ, chẳng lẽ không có tầm nào vừa mắt sao?”
“Có!” Tôn Kỳ cười thâm thúy nói.
“A! là tấm nào?” con cáo nhảy lên vui mừng.
Tôn Kỳ cười chỉ chỉ nó.
“Vị huynh đệ này ý gì?” Con cáo ra vẻ khó hiểu hỏi.
“Ngươi biết còn hỏi?” Tôn Kỳ cười cười.
“Huynh đệ nói đùa, ta làm sao có thể tự bán mình?!” con cáo cười, lắc lắc tay.
“Có gì không được? dù sao cũng không phải của ngươi!” Tôn Kỳ lật mặt.
Con cáo lập tức thay đổi nét mặt từ tươi cười chuyển sang tối sầm lại chuyển sang hung ác.
“Gừ!!! sinh linh, ngươi phải chết!”
Con cáo xông tới, tà khí lượn lờ quanh người, đôi mắt cháy lên u hỏa, hàm răng sắc nhọn hung ác.
Tôn Kỳ lấy tay làm đao, giơ lên rồi phất xuống.
A!!!! Có vô số âm thanh kinh hãi hét lên.
Con cáo bị bổ đôi, không có máu chảy ra, chỉ có bộ da rớt xuống. Một đám oan hồn thoát ra. Nhưng ngay lập tức bị ánh nắng chói chang tiêu hủy. Tất cả đều hóa thành mây khói tan biến trong không khí.
Tôn Kỳ nhìn cảnh này thở dài, có chút thương cảm, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi!
Hắn cất bước bỏ đi.
Bóng hình hắn nhanh chóng bị đường chân trời nuốt chửng.
Một lúc sau, đống da thú như được thổi phồng, bọn chúng căng tràn hóa hình giống như một sinh vật. Đôi mắt bọn chúng cháy lên u hỏa.
“Cáo chết rồi!” một tên sói lên tiếng, nhưng không phải một tiếng mà giống như trùng điệp của hàng trăm hàng ngàn tiếng nói, có già có trẻ, có nam có nữ…
“Có muốn trả thù cho Cáo?” một con hươu lên tiếng, cũng giống như tên trước đó là trùng điệp âm thanh.
“Thôi bỏ đi! chúng ta cảm thấy tên kia rất mạnh!” một con chồn nói.
“Đáng tiếc! Cáo là kẻ lanh lợi, nhờ có bọn chúng mà chúng ta bắt được rất nhiều tên.” con sói tiếc nuối.
“Chồn! hay là ngươi thay Cáo đi!” hươu đề nghị.
“Được!” chồn không từ chối.
Nói rồi, đám thú liền xẹp xuống, trở lại là một tấm da thú. Chồn cúi đầu thu từng tấm da thú, lại tiếp tục con đường của Cáo.
Tôn Kỳ đã đi xa, nhưng mọi thứ không thoát được thần thức của hắn.
Hắn ngửa mặt nhìn trời, tâm có chút xúc động.
Dù ở xã hội nào, chủng tộc nào, thời đại nào thì kẻ chịu khổ luôn luôn là đám dân đen.
Bình thường oán hồn chỉ có tại nơi thâm sâu cùng cốc, không khí u ám, không có ánh mặt trời. Vậy mà nay ngay giữa thanh thiên bạch nhật, xuất hiện oán hồn.
Điều đó chứng tỏ tầng dưới chót của Yêu giới đã loạn đã khổ đến mức cùng cực.
Thay đổi được không?
Hắn đưa bàn tay nhỏ bé muốn che mặt trời, đáng tiếc! không thể, từng tia nắng vẫn xuyên qua kẽ tay của hắn.
Hắn không thể!
Hắn vẫn còn quá nhỏ bé. Phải cường đại đến mức nào mới có thể xoay chuyển càn khôn.
Nhìn Yêu tộc nhìn lại Nhân tộc. Nhân tộc sẽ đi về đâu?! Hắn không biết.