Trấn giữ nơi này không chỉ có tộc Thanh Dương, mà mấy tộc nhỏ phụ thuộc cũng được lệnh đem quân tập kết và tất nhiên bọn họ phải nhận nhiệm vụ tiên phong.
Chủng tính như mưa rơi xuống, đủ các loại công kích: băng, hỏa, phong, thạch, cây…
Nhóm Yêu tộc đầu tiên xông lên bị tàn sát, ngã đổ như rơm rạ.
“Mở ra lồng bảo vệ!” một tên chỉ huy phía dưới ra lệnh. Bọn chúng mặc dù tạp nham nhưng cũng không phải ngu ngốc, vẫn luôn có kẻ kịp phản ứng.
“Xích lại gần nhau tạo thành năm yêu một nhóm.” một tên khác ra lệnh.
Đám Yêu tộc hành lệnh, tụ lại gần nhau, dựng lên lồng bảo vệ, lập tức thương vong giảm xuống.
“Giữ vững đội hình tiếp tục tiến lên!”
“Nhanh chiếm giữ các điểm cao!”
La nhìn chiến trường, nhếch mép cười nói:
“Các ngươi không có cơ hội.”
“Vậy sao?” Thanh Dương tộc trưởng vẫn treo nụ cười trên miệng, không có chút nào là sợ hãi.
Hắn vừa dứt lời, mặt đất ầm ầm rung chuyển.
Mặt đất vỡ ra, vô số gai nhọn mọc lên, đâm đám Yêu tộc thành cái sàng. Máu tươi ướt đẫm mặt đất, ruột gan treo lủng lẳng trên gai nhọn, tiếng hét thống khổ vang lên không ngừng.
La thấy cảnh này sắc mặt tối sầm, nghiến răng không nói nữa.
“Ngạ Sơn tộc chắn phía trước. Chử Điểu tộc phun khí hôi che mắt. Hoàng Kim Thử đào hang, đột phá phòng tuyến địch. Nhím tộc tấn công tầm xa...” một tên chỉ huy nhanh chóng đưa ra các lệnh.
Ngạ Sơn tộc, Chử Điểu tộc, Đường Lang tộc quy thuận Tôn Kỳ sau khi vương của bọn chúng bị bắt, bị xung làm quân tiên phong.
Gần ba mươi chủng Yêu tộc lao vào trận hỗn chiến, biến chiến trường thành một cỗ máy xay thịt. Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, đẫm máu, cuồng dã. Đúng với bản chất của Yêu tộc.
Phe La mặc dù chiếm ưu thế về số lượng, nhưng Thanh Dương tộc lại chiếm ưu thế về địa hình. Tạo nên thế trận cân bằng.
Đánh nửa ngày vẫn chưa có chuyển biến mới.
La hơi sốt ruột. Hắn trước đó chỉ là một tên tiểu yêu, đột ngột được thăng chức nắm giữ trăm vạn hùng binh. Hắn không chỉ không có kinh nghiệm với việc lãnh đạo, đánh giặc, lại chưa bao giờ tham gia một trận chiến quy mô lớn như vậy.
Trước đó dựa vào danh tiếng Yêu Hoàng của Tôn Kỳ dễ dàng thu thập các tộc, bây giờ gặp một tảng đá cứng, hắn cũng lúng túng không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, bầu trời nổ vang, mây trời nhuộm sắc đỏ.
Đám Yêu tộc cảm thấy một cỗ áp bức khổng lồ ép xuống, khiến tất cả đều ngưng động tác nhìn lên trời.
Thanh Dương tộc trưởng nhíu mày, điều hắn không mong cuối cùng cũng tới.
Tôn Kỳ đạp huyết vân, như thần ma hàng thế, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt cao ngạo khinh thường chúng sinh.
“Cung nghênh Đại Thánh!” La dẫn đầu đám thuộc hạ quỳ bái nghênh tiếp.
“Vẫn chưa đánh xong sao?” Tôn Kỳ lạnh lùng hỏi.
La run run:
“Đại Thánh, là bọn chúng ngoan cố. Ta đã nói ra tên Đại Thánh vậy mà bọn chúng...”
Bộp! La đang giải thích thì một bàn tay chụp vào đầu hắn.
“Vô dụng còn dám nhiều lời. Ta không muốn nghe giải thích.” Tôn Kỳ ra phán quyết.
Phốc! đầu La vỡ nát.
Đám thuộc hạ run sợ, Tôn Kỳ quá tùy ý muốn giết là giết, bọn chúng cảm thấy đồng bệnh tương liên, thỏ chết hồ bi với La.
Tôn Kỳ không để ý cảm nhận của đám tiểu Yêu, đưa mắt nhìn Thanh Dương tộc, nói:
“Còn không đầu hàng!”
Thanh Dương tộc trưởng cúi đầu, lễ phép đúng mực:
“Xin Đại Thánh thứ lỗi! tộc ta có tổ huấn không được tham gia tranh chấp...”
“Hừ! bớt lắm lời đi! có át chủ bài gì mang ra xem thử.” Tôn Kỳ lười nhát cùng hắn dài dòng, hắn hứng thú hơn với át chủ bài Thanh Dương tộc, biết đâu giống như Thiết Bối Nha lão tổ cho hắn một cái kinh hỷ.
Thanh Dương tộc trưởng thoáng chút suy nghĩ:
“Đại Thánh, bọn ta thực sự không có cái gì át chủ bài...”
Đột nhiên bầu trời trên đầu hắn tối sầm, một bàn tay khổng lồ chụp xuống.
“Nếu không có vậy thì chết đi!” Tôn Kỳ lạnh lùng kết án.
Thanh Dương tộc trưởng cứng ngắc tại chỗ, tuyệt vọng nhìn bàn tay hạ xuống. Khi bàn tay Tôn Kỳ vừa chạm vào sừng. Răng rắc… chiếc sừng gãy vụn, nhưng đồng thời cũng kích hoạt cấm chế nào đó.
Một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra chói lóa.
Oanh! cự thủ bị đánh vỡ nát.
Khi ánh sáng dịu đi, ảnh một con Lực Lộc hiện ra, uy áp cường đại, ánh mắt như sao trời, ngạo nghễ đứng ngang hàng với Tôn Kỳ.
Con Lực Lộc này chăm chú nhìn Tôn Kỳ, hắn rất nhanh đoán ra đại khái sự việc, mở miệng nói:
“Các hạ không biết là vị nào Yêu Hoàng?”
“Huyết Ngục Ma Thánh, có thể coi như tân tấn Yêu Hoàng.” Tôn Kỳ đơn giản trả lời, sau đó hỏi lại: “Hắn là gì của ngươi?”
“Một vị bà con xa.” Lực Lộc Hoàng trả lời.
“Hắc, hắc… coi ta là con nít sao? lừa ai chứ? một vị bà con xa mà khiến ngươi để lại một ấn ký bảo vệ.” Tôn Kỳ cười lớn chế giễu: “Vậy ngươi cũng quá tốt đi.”
Lực Lộc Hoàng không giải thích, chỉ đơn giản nói:
“Các hạ bỏ qua cho Thanh Dương tộc, ta sẽ có hậu báo.”
Tôn Kỳ không để ý lời này, hắn đưa mắt nhìn Thanh Dương tộc trưởng rồi lại nhìn Lực Lộc Hoàng, ánh mắt tỏa sáng.
“Hai ngươi có quan hệ huyết thống.”
“Xin đừng nói bậy!” Lực Lộc Hoàng sầm mặt không vui nói.
“Có thể để lại ấn ký bảo vệ, lại có quan hệ huyết thống, vậy thì chỉ có thể là cha con. Thú vị!” Tôn Kỳ vỗ tay: “Một dê, một hươu. Vậy thì mẫu thân của hắn chỉ có thể là một con dê. Cả hai kết hợp lại sinh ra dê, chứng tỏ huyết mạch của mẫu thân hắn mạnh hơn ngươi. Chẹp, chẹp… chuyện này lạ, huyết mạch có thể mạnh hơn Yêu Hoàng, xem ra cũng là Yêu Hoàng. Nhưng nếu cả hai ngươi đều là Yêu Hoàng vậy thì tại sao phải giấu hắn đi, không thừa nhận?”
Chỉ dựa vào vài dữ kiện đơn giản, Tôn Kỳ đã đoán ra nhiều chuyện.
Lực Lộc Hoàng càng nghe, sắc mặt càng khó coi.
“Câm miệng!”
Lần này là Tôn Kỳ sắc mặt khó coi, một tên Yêu Hoàng mà thôi dám quát hắn câm miệng.
“Chỉ là một hình chiếu cũng dám lớn tiếng trước mặt ta.”
Tôn Kỳ đưa tay bắt tới. Lực Lộc Hoàng cũng nộ khí xung thiên, đưa tay đánh tới.
Oanh! Tôn Kỳ nghiền nát tay hắn, không một chút cản trở bắt lấy cổ Lực Lộc Hoàng.
“Ngươi dám! muốn mở ra vực chiến sao?” Lực Lộc Hoàng vùng vẫy, nhưng vô ích. Hắn biết không thể nào thoát khỏi tay Tôn Kỳ, dù sao đây chỉ là hình chiếu, còn Tôn Kỳ là Yêu Hoàng hàng thật giá thật.
“Vực chiến!?” Tôn Kỳ nhếch mép: “Ta chờ!”
Răng rắc… hình chiếu bị bóp nát.
Chỉ còn lại Thanh Dương tộc trưởng đứng trơ trọi đối mặt với Tôn Kỳ, mồ hôi ướt đẫm bộ lông, giọng run run:
“Ngươi… ngươi… không thể giết ta.”
“Vì sao?” Tôn Kỳ cười hỏi.
“Vì phụ thân ta là Yêu Hoàng, giết ta với ngươi không có lợi gì cả, lại còn kết thù với Yêu Hoàng.” Thanh Dương tộc trưởng vắt hết óc tìm lý do tự cứu: “Ta… ta có thể cho ngươi nơi này, ta sẽ rời đi.”
Tôn Kỳ nhìn hắn như một tên ngốc. Cho ta? ta cần ngươi cho sao? kết thù với Yêu Hoàng? ta sợ sao?
“Xem ra ngươi cũng chỉ có như vậy, ngươi chết đi còn có giá trị hơn.”
“Không được! Huyết Ngục, ngươi chỉ là một tân tấn Yêu Hoàng, đừng có ngông cuồng, phụ thân ta thực lực cường đại, ngươi mà làm tổn thương một sợi lông của ta, phụ thân ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần.”
“Tùy ý!” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói, lại không muốn dây dưa, hắn đưa tay bắt lấy cổ họng Thanh Dương tộc trưởng, móng tay cắm vào cổ họng thôn phệ huyết mạch.
Tôn Kỳ nhắm mắt cảm nhận, sau đó nhíu mày.
Không như hắn nghĩ, tên này huyết mạch thoái hóa, không phải là huyết mạch mẫu thân mạnh hơn huyết mạch phụ thân, hay là biến chủng nào đó.
Chuyện này cũng khá bình thường ở Yêu giới.
Đó là lý do vì sao Yêu tộc rất ít khi kết hợp khác loài, bình thường đều không thể kết thai, nếu có cũng dễ bị hư thai, nếu có thể sinh ra cũng dễ chết yểu, cho dù không chết thì huyết mạch cũng thoái hóa. Chỉ có xác suất rất rất nhỏ tạo ra đột biến mạnh hơn.
Tên Thanh Dương tộc trưởng này có thể tu đến Yêu Vương đã là cực kỳ khó được.
Không còn gì có thể tìm hiểu, Tôn Kỳ phất tay, xác Thanh Dương tộc hóa thành tro bụi.
Hắn đưa tay đập xuống đại địa.
Oanh thiên một tiếng kinh động.
Sông ngòi vỡ nát, đồi núi san phẳng, Yêu tộc chết như rạ đổ, huyết tinh nồng đậm trong không khí.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, không một chút cắn rứt khi vừa giết hại hàng vạn sinh linh.
“Đây là cảnh cáo cho những kẻ chống đối!”
“Những kẻ còn sống bắt hết về cho ta. La làm không tốt, đám thuộc hạ của hắn cũng bắt hết lại.”
Để lại hai câu, hắn quay đầu bước đi, biến mất tại chỗ.
Một lúc sau, dù đã không còn thấy hình bóng của Tôn Kỳ, đám Yêu tộc vẫn chưa dám thở mạnh.
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, còn thấy được nét sợ hãi trên mặt, bọn chúng chẳng khác gì sâu kiến trong mắt cường giả. Tất nhiên cũng có một số kẻ vui mừng, vực chủ bọn chúng mạnh như vậy, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho bọn chúng.
Sau trận chiến này, Tôn Kỳ lại có một lượng lớn tù binh để nghiên cứu.
Bắt đầu mổ xẻ từ đám Thiết Bối Nha dòng phụ. Quả nhiên không khác với suy đoán của hắn. Dòng phụ chủng tính Hồi Quang Tái Hưng bị khóa, chỉ có dòng chính mới mở được.
Tôn Kỳ tự nghĩ: Nhân tộc có huyết mạch truyền thừa không?
Hắn bắt vài tên Nhân tộc kiểm tra huyết mạch.
Mỗi Yêu tộc đều sẽ nuôi ít nhiều Nhân tộc như một loại tài nguyên, nên kiếm vài Nhân tộc nghiên cứu không khó.
Sau khi rút màu vài tên Nhân tộc, hắn có một phát hiện ngạc nhiên.
Huyết mạch Nhân tộc không có gì cả, đều là thường huyết, không có bất kỳ cái gì truyền thừa. Trong không gian huyết mạch đều là trống không.
Tôn Kỳ có ba giả thuyết:
Thứ nhất: Huyết mạch Nhân tộc quá kém, kém đến mức không thể thành yêu. Không thành yêu nên không có chủng tính truyền thừa. Đó cũng là lý do vì sao từ trước đến này Nhân tộc chưa bao giờ sinh ra cường giả. Giả thuyết này phù hợp với những gì Yêu tộc hay nói: Nhân tộc máu bùn.
Giả thuyết này giải thích được phần lớn vấn đề, chỉ có một khuyết điểm không thể giải thích: Kiêu!
Kiêu mạnh một cách bất thường. Đột biến huyết mạch sao? từ một loài nhỏ bé nhất đột biến thành một loài siêu mạnh, khả năng rất nhỏ, nhỏ gần như không thể. Giả thuyết này không giải thích được!
Đáng tiếc Kiêu không có hậu nhân, nếu có thì hắn có thể nghiên cứu huyết mạch một phen, nhưng nếu có chỉ sợ cũng bị đám Yêu Hoàng sớm tiêu diệt.
Thứ hai: bị phong ấn. Bị một thực thể siêu cường phong ấn. Con Rắn và Ma Tổ dường như đều có vấn đề với Nhân tộc, bọn chúng cũng đủ khả năng phong ấn huyết mạch Nhân tộc.
Thứ ba: là một chủng tộc khác, nên không thể dùng tiêu chuẩn Yêu tộc phán quyết. Giống như Ma tộc, bọn chúng không tu chủng tính, huyết mạch truyền thừa cũng rất khác. Nhân tộc giống Ma tộc, Yêu tộc, Thần tộc là những chủng tộc độc lập với nhau.
Nếu giả thuyết này đúng thì sẽ phủ nhận việc Yêu tộc luôn nói Nhân tộc là một Yêu tộc cấp thấp.