My Trúc thấy Trần Dư thì mắt sáng lên, vẫy tay chào hỏi:
“Sư đệ! Qua bên này nói chuyện.”
Trần Dư thấy My Trúc thì mặt tái mét, hắn còn nhớ lần cuối gặp mặt. My Trúc bám riết theo hắn nói lời châm chọc.
Thời gian đó hắn thực sự tức điên, đến giờ hắn vẫn không quên.
Trần Dư vội vàng chắp tay;
“Sư huynh thứ lỗi. Sư đệ có việc phải đi gấp.”
Sau đó, Trần Dư kéo theo đám đồ đệ đi xa.
Bên cạnh Trần Dư có ba đồ đệ Dương Hoa, Tào Liêu, Tần Ung cùng một vị thanh niên xấp xỉ tuổi Dương Hoa gọi là Điền Vinh.
Cả bốn bọn họ chính là những thí sinh đại diện cho thành Uông Dương lần này.
Điền Vinh là con của một vị trưởng lão luyện linh sư hội Uông Dương, thiên phú trác tuyệt. Cùng Dương Hoa được mệnh danh là song kiệt thành Uông Dương.
Điền Vinh đi lại với Dương Hoa khá thân.
Điền Vinh lúc nãy có chú ý sắc mặt của Dương Hoa lúc nãy đột nhiên biến xấu nhường như gặp được chuyện gì đó rất kinh khủng.
Lúc nãy là hai vị hội trưởng nói chuyện, Điền Vinh không dám ồn ào. Lúc này đã đi một quãng xa, Điền Vinh mới mở miệng hỏi:
“Dương huynh, vừa nãy có chuyện gì mà sắc mặt đột nhiên không tốt.”
Dương Hoa nghe hỏi thì hít một hơi trấn tĩnh đáp:
“Lúc trước chắc Điền huynh cũng biết ta có một đoạn thời gian tinh thần suy sụp.”
Điền Vinh gật đầu, chuyện này không chỉ hắn biết mà cả thành Uông Dương đều biết vì lúc đó danh tiếng của Dương Hoa không nhỏ.
Dương Hoa đem sự việc năm đó kể lại một lần.
Chuyện này xưa nay Dương Hoa đều giấu kín, sư tôn cùng hai sư huynh của hắn cũng không nhiều lời nhắc đến.
Đến bây giờ Dương Hoa mới đem chuyện này kể ra. Cũng không phải vì hắn thân thiết, tin tưởng Điền Vinh mà hắn muốn thử thách mài giũa tâm cảnh của mình.
Chuyện năm xưa hắn luyện đan thua Tinh Niệm đã khiến hắn đạo tâm vỡ vụn, tinh thần suy sụp không chịu nổi. Mãi sau này hắn mới gượng dậy được.
Nhưng cái tên Tinh Niệm vẫn là hòn đá chướng ngại trong tâm hắn, giờ đây hắn muốn đập vỡ hòn đá này để đạo tâm thông suốt lần nữa.
Vậy nên hắn mới kể chuyện này cho Điền Vinh.
Kể cho kẻ khác nghe chuyện thất bại của mình không bao giờ là dễ dàng nhưng nếu muốn phá vỡ chướng ngại trong tâm thì đối mặt, chấp nhận, không sợ hãi là bước đầu tiên phải làm.
Trần Dư nghe bọn họ nói chuyện trong lòng thầm khen Dương Hoa can đảm dám đối mặt với nỗi xấu hổ, tâm cảnh cứng cỏi, chỉ cần một lần đánh bại Tinh Niệm tâm cảnh của Dương Hoa sẽ lột xác.
Trần Dư để bọn họ nói chuyện xong rồi mới xen vào:
“Ngày mai, luyện linh sư hội thành Hắc Liên sẽ tụ họp tất cả luyện linh sư hội trưởng tiểu phân nhanh.”
“Các ngươi có thể giao lưu với đan sư thành Thực Nguyệt.”
Hai chữ “giao lưu” được Trần Dư gằng giọng, hiển nhiên ý tứ không đơn giản là giao lưu.
Kể từ lần thua nhiều năm trước, hắn thật sự cũng mắc một cục tức ngay cổ họng không thể nuốt trôi, nhất là sư huynh của hắn lại là tên thích khoe khoang châm chọc.
Nhân dịp này hắn muốn trả thù.
Ngày hôm sau, My Trúc đi ra ngoài sớm, trước đó dặn bọn Tôn Kỳ không nên ra ngoài luyện linh sư hội chỗ ở.
Khi My Trúc mới đi không lâu thì khách không mời mà đến. Là bọn Dương Hoa.
Điền Vinh tại trước cửa biện viện bọn Tôn Kỳ, dõng dạc nói:
“Các vị sư huynh thành Thực Nguyệt có trong đó không? Chúng ta từ thành Uông Dương đến hỏi thăm.”
Bọn Tôn Kỳ, Từ Minh, My Thanh Thanh đang ngồi tại trên bàn đá bàn luận đan đạo nghe thấy tiếng gọi thì có chút bất ngờ.
Tôn Kỳ nhíu mày một chút sau đó lại giãn ra, bọn thành Uông Dương lại muốn đến gây rắc rối đây mà. Nhưng mà hắn có gì phải sợ? trình độ luyện đan của hắn vượt trội bọn họ, còn về tu vi chiến lực thì hắn một đấm có thể đấm chết một tên.
My Thanh Thanh thì vờ như không biết, thủ hạ bại tướng mà thôi.
Từ Minh lại ẩn ẩn lo lắng, lần trước đấu đan hắn không có mặt nhưng mà hắn có nghe qua.
Trình độ luyện đan của thành Uông Dương thật sự không kém, lần trước thành Thực Nguyệt có thể thắng được là nhờ may mắn.
Từ Minh lại quay sang hỏi Tôn Kỳ, My Thanh Thanh:
“Lần này kẻ đến không thiện. Hai vị sư đệ, sư muội thấy sao?”
My Thanh Thanh giảo hoạt:
“Bọn họ gọi “sư huynh” liên quan gì với sư muội đâu.”
Tôn Kỳ thì lạnh nhạt:
“Thủ hạ bại tướng mà thôi, sư huynh không cần bận tâm.”
Từ Minh cười khổ, cũng đành giả như không nghe.
Nhưng mà bọn Dương Hoa bên ngoài dường như không đạt được mục đích thì không thôi. Bọn họ bắt đầu buông lời khiêu khích.
Bọn Tôn Kỳ sắc mặt không vui, chỉ sợ nếu còn không ra gặp mặt bọn chúng sẽ chuyển từ khiêu khích sang sỉ nhục.
Từ Minh nhìn Tôn Kỳ, My Thanh Thanh hỏi ý kiến.
Tôn Kỳ vẫn lạnh nhạt:
“Nếu bọn họ muốn chết thì chúng ta thành toàn cho bọn họ thôi.”
My Thanh Thanh cũng gật đầu tán thành.
Vậy là bọn Tôn Kỳ ra ngoài gặp mặt đối phương.
Dương Hoa nhìn thấy Tôn Kỳ thì ánh mắt xích hồng căm ghét, hiển nhiên là kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt. Tâm cảnh của Dương Hoa lại có chút nhói đau.
Tôn Kỳ thì lạnh nhạt quét bọn họ, trước đây hắn không thèm coi bọn họ là đối thủ bây giờ càng không.
Đại sư huynh của bọn họ là Tần Ung lên tiếng nói vài lời xã giao cùng bọn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ cùng My Thanh Thanh không tiếp lời, chỉ có Từ Minh là nói chuyện.
Thế nhưng Từ Minh lại không có cảm giác mình là đại sư huynh dẫn đầu nhóm mà cảm giác như hắn là chân sai vặt, phát ngôn thay.
Tôn Kỳ và My Thanh Thanh giống như là lười nói chuyện cùng nên đẩy hắn lên đầu.
My Thanh Thanh thì cũng thôi đi dù sao nàng cũng là con gái cưng của hội trưởng, thiên phú luyện đan trác tuyệt.
Còn Tôn Kỳ lại không có thân phận đặc biệt, thiên phú luyện đan cũng không xuất sắc.
Nhưng mà Tôn Kỳ lại có một cỗ khí thế nguy hiểm ẩn nấp, không giống như một con hổ nhe răng múa vuốt mà giống như một con rồng ngủ say nhìn như hiền hoà nhưng ngươi chớ chọc.
Mỗi lời nói, hành động của Tôn Kỳ đều vô hình ảnh hưởng đến Từ Minh khiến hắn trong vô tri vô giác phục tùng.
Bản thân Từ Minh và Tôn Kỳ còn không biết điều này.
Tôn Kỳ có cỗ khí thế này do hắn đã giết rất nhiều Ma tộc, không những giết mà còn tra tấn hành hạ. Tạo nên một cỗ khí thế sát ma, làm Ma tộc cảm thấy nguy hiểm. Tất nhiên cỗ khí thế này còn quá nhỏ, chỉ ảnh hưởng một chút đến những Ma tộc cùng tu vi hoặc thấp hơn.
Tần Ung cùng Từ Minh nói chuyện một lúc.
Đại ý câu chuyện là: ở trong biệt viện bàn luận luyện đan không bằng ra ngoài thi thố luyện đan, như vậy thu hoạch càng lớn.
Tôn Kỳ và My Thanh Thanh cũng không phản đối việc này, dù sao thì để bọn họ bay quanh quấy nhiễu chi bằng một lần giải quyết.
Vậy là tất cả bọn họ tới phòng đấu đan.
Tại luyện linh sư hội thành Hắc Liên đan đạo phát triển, luyện linh sư nhiều vô số, luôn sẽ có những lúc nói chuyện không hợp nhau vậy là đưa ra thách đấu luyện đan.
Những đan sư trẻ tuổi lần này đến tham gia tuyển chọn của luyện linh sư hội cũng muốn cùng nhau đọ sức thử tài.
Vậy là phòng đấu đan thời gian này phi phường náo nhiệt.
Bọn Tôn Kỳ đến phòng đấu đan, gặp trước mắt một vị lão giả đang ghi chép.
Tần Ung như đã có kinh nghiệm, tiến lên chắp tay với lão giả nói:
“Bọn vãn bối muốn đấu đan, trận ba-ba, cần một phần ba mươi loại thảo dược.”
Lão giả không nói gì, chỉ cắm cúi ghi chép, sau đó giao cho bọn họ lệnh bài, nói:
“Đến phòng số hai mươi ba trên lệnh bài, giao một ngàn ma thạch là phí, sau đó sẽ có hồn nô giao thảo dược.”
Tần Ung nhận lệnh bài, giao ma thạch rồi dẫn bọn họ đến phòng hai mươi ba.
Chín mươi cây thảo dược còn không đáng giá một ngàn ma thạch. Số ma thạch này là tổng chỉ phí, tất nhiên luyện linh sư hội còn lời trong đó một số ma thạch.
Phòng đấu đan chính là một trong những nguồn thu ổn định của luyện linh sư hội thành Hắc Liên.
Bọn Tôn Kỳ nhanh chóng đứng vào vị trí đấu đan.
Tôn Kỳ tất nhiên đối mặt Dương Hoa.
My Thanh Thanh đối mặt Tào Liêu.
Từ Minh đối mặt Tần Ung.
Điền Vinh lần này không tham gia.
Mỗi bàn có ba mươi loại thảo dược, sở dĩ có nhiều loại thảo dược hơn lần trước là do trình độ luyện đan của bọn họ đều nâng cao, nếu vẫn chỉ có mười loại thảo dược thì bọn họ cũng chỉ luyện được đan dược nhị hoàn là cùng.
Nếu như vậy thì rõ ràng không thể phô diễn hết tất cả thực lực của bọn họ.
Ba mươi loại thảo dược vừa đủ để bọn họ có thể luyện đan dược ngũ hoàn, tất nhiên là nếu có thể hoàn thành đan phương.
Phần thưởng chiến thắng lần này là một ngàn ma thạch.
Bên thua phải trả chi phí đấu đan cùng phần thưởng cho đội thắng, tổng cộng là hai ngàn ma thạch.
Mỗi trận đấu đan sẽ có một vị trưởng lão luyện linh sư hội thành Hắc Liên làm trọng tài, cũng mở rộng cho khán giả vào xem cùng cá cược.
Cá cược chính là một nguồn thu khác của phòng đấu đan.
Trọng tài đứng lên tuyên bố:
“Lần đấu đan này là giữa thành Thực Nguyệt cùng thành Uông Dương.”
“Bàn thứ nhất là: Tinh Niệm đan sư tứ cấp trung giai cùng đối đầu với Dương Hoan đan sư tứ cấp cao giai.”
“Bàn thứ hai là: My Thanh Thanh đan sư ngũ cấp bình giai đối đầu với Tào Liêu đan sư ngũ cấp bình giai.”
“Bàn thứ ba là: Từ Minh đan sư ngũ cấp trung giai đối đầu với Tần Ung đan sư ngũ cấp bình giai.”
“Tất cả các ngươi có nửa canh giờ để chuẩn bị.”
Nói là có nửa canh giờ chuẩn bị nhưng thực chất là thời gian để nhà cái ra tỷ lệ cược cũng như để con bạc vào cược.
Những kẻ đưa ra tỉ lệ cược đều là những ma linh sư đầy kinh nghiệm, tỉ lệ cược thường sát với thực lực thực tế.
Tỉ lệ cược như sau:
Thành Thực Nguyệt thắng, đặt hai ăn ba.
Thành Uông Dương thắng, đặt một ăn hai.
Cặp đấu Tinh Niệm - Dương Hoa:
Tinh Niệm thắng, đặt một ăn ba.
Dương Hoa thắng, đặt hai ăn ba.
Cặp đấu My Thanh Thanh – Tào Liêu:
My Thanh Thanh thắng, đặt một ăn hai.
Tào Liêu thắng, đặt một ăn hai.
Cặp đấu Từ Minh – Tần Ung:
Từ Minh thắng, đặt hai ăn ba.
Tần Ung thắng, đặt một ăn hai.
Số lượng con bạc không nhiều, chỉ có năm mươi lượt đặt cược. Cái này cũng do đây chỉ là một trận đấu nhỏ, cả hai thành cũng không có nhiều danh tiếng.
Nhìn vào tỉ lệ có thể thấy thành Thực Nguyệt có khả năng thắng cao hơn.
Cái này là do Tần Minh có tuổi cao nhất nên trình độ luyện đan cũng cao hơn một chút.
My Thanh Thanh thì là thiên tài luyện đan, trình độ luyện đan vượt tuổi tác.
Còn Tôn Kỳ thì là yếu nhất một khâu, trình độ luyện đan cùng tuổi tác tương xứng còn chưa đủ để gọi là thiên tài.