Bây giờ là lúc làm chính sự, Tôn Kỳ gom lại tất cả xương Nhân tộc, sắp xếp từng khúc xương có trật tự, tạo thành một hình người khổng lồ.
Nhìn Tôn Kỳ vất vả chạy tới chạy lui gom xương, Hỏa Hỏa hiếu kỳ hỏi:
“Mấy thứ này làm gì?”
Tôn Kỳ cười cười, thần bí nói:
“Đợi tí nữa sẽ cho ngươi một cái kinh sợ.”
“Giả thần giả quỷ! không thèm để ý tới ngươi.” Hỏa Hỏa bĩu môi, nằm trương bụng nhắm mắt ngủ, nó không tin Tôn Kỳ không kể, giữ bí mật trong lòng không kể ra sẽ nghẹn chết, đợi không chịu được nữa, Tôn Kỳ sẽ phải phát tiết, mà ở đây hắn có thể tìm ai nói chuyện? Tiểu Thạch sao? đừng đùa! ngươi không phải điên rồi đi mới nói chuyện với cục đá. Nhìn đi nhìn lại, ngoài nó ra thì có thể là ai!
Hỏa Hỏa không thèm chú ý, nhưng Tiểu Thạch lại tỏ ra vô cùng hứng thú, nó lăng xăng chạy theo gót chân Tôn Kỳ, đôi khi lại bị té xuống rãnh đất, loay hoay mãi mới bò lên được, mặc dù nó có thể thu phóng tự nhiên, thế nhưng vẫn thích dùng hình dáng tự nhiên ban đầu. Nó chăm chú quan sát, sau đó cầm cây thương nhỏ khắc hình lên người, mỗi khi hình vẽ xong tự động mờ đi ẩn vào bên trong, Tiểu Thạch tiếp tục vẽ một hình khác.
Nhìn Tiểu Thạch, Tôn Kỳ mỉm cười cầm nó đặt lên vai, hỏi:
“Ngươi thích vẽ những thứ này sao?”
Tiểu Thạch chân thật gật đầu:
“Ta lúc trước không có việc gì, suốt ngày không đục đá thì vẽ hình. Thời gian dài dòng buồn chán, núi lớn cũng bị ta đục rỗng một lỗ lớn. Mỗi viên đá, hòn sỏi đều bị vẽ ra hết. Nếu các ngươi không đến, ta cũng không biết tiếp theo nên vẽ cái gì.”
Dứt lời, Tiểu Thạch thân hình phóng to, biến thành một bia đá cao trăm trượng, hình vẽ từ từ nổi lên rồi chìm xuống, mỗi lần khoảng vài chục hình vẽ, chủ yếu vẽ lại cảnh sinh hoạt của nó, giống như cách người nguyên thủy ghi lại nhật ký.
Tôn Kỳ mỉm cười, hỏi:
“Sao ngươi không dùng chữ viết như vậy có phải thuận tiện hơn không?”
“Chữ viết? là thứ gì?” Tiểu Thạch ngơ ngác hỏi.
“Ngươi không biết?” Tôn Kỳ ngạc nhiên hỏi lại. Tiểu Thạch thành thật lắc đầu.
Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu, Tiểu Thạch bị cô lập trong núi, nó không biết viết chữ cũng là bình thường. Tôn Kỳ mỉm cười:
“Không vấn đề gì, để ta dạy ngươi.”
“Thật sao?” Tiểu Thạch hai mắt sáng ngời. Tôn Kỳ nhẹ gật đầu.
Tôn Kỳ trải qua ba thân phận: Nhân tộc, Ma tộc, Yêu tộc và Hải tộc có thể tính thành một. Nhân tộc chỉ có tiếng nói và một số ít ký tự đơn giản toàn là Thần tộc dạy, không phải Nhân tộc không muốn sáng tạo chữ viết mà Thần tộc không cho. Nguyên nhân rất đơn giản: dân ngu dễ trị.
Không có chữ viết, Nhân tộc ngữ được tính như bán ngôn ngữ.
Ma tộc có hệ thống đầy đủ tiếng nói, chữ viết, ký tự, ký hiệu… được xem là ngôn ngữ hoàn chỉnh.
Yêu tộc và Hải tộc có tiếng nói, ký hiệu, hình vẽ, không có hệ thống chữ viết, xem như bán ngôn ngữ. Nhưng khác với Nhân tộc, Yêu tộc không phải không có khả năng sáng tạo chữ viết mà bọn chúng cho rằng chữ viết chỉ thêm phiền phức như vẽ rắn thêm chân.
Mục đích chính của chữ viết là lưu truyền và lưu giữ.
Yêu tộc có thể lưu truyền và lưu giữ thông tin trong huyết mạch, vừa đơn giản vừa trực quan, lại không sợ bị kẻ khác dòm ngó. Tốt hơn nhiều so với dùng chữ viết, còn về một số lợi ích khác của chữ viết, bọn chúng có thể du di bù trừ, không tính quá phiền phức.
Suy nghĩ một lúc, xem ra chỉ có thể truyền Ma tộc ngôn ngữ cho Tiểu Thạch.
Tôn Kỳ bắt đầu giảng dạy Ma tộc ngôn ngữ, Tiểu Thạch chăm chú lắng nghe, nó tiến bộ rất nhanh, học một hiểu hai. Tôn Kỳ cũng hơi chút bất ngờ, xem ra phương diện ngôn ngữ Tiểu Thạch đặc biệt có thiên phú.
Mấy canh giờ sau, Tôn Kỳ hoàn thành công việc, Tiểu Thạch cũng học xong Ma tộc chữ viết cơ bản.
Tiếp theo hắn lấy ra cái chum đá đựng Sinh Mệnh Chi Thủy, Tôn Kỳ hít một hơi sâu. Thành công hay thất bại chính là lúc này.
Tôn Kỳ cũng có chút lo lắng. Hắn lúc này cần một bộ thân thể mới, hắn muốn dùng xương cốt Nhân tộc làm căn cơ, lại dùng Sinh Mệnh Chi Thủy khôi phục sự sống, sau đó hồn phách hắn nhập thể tạo ra một sinh mệnh sống mới.
Hắn từ khi biết được tham vọng tạo sự sống của Con Rắn, bản thân hắn cũng tự nghĩ liệu tự mình có thể hay không làm được?
Hắn đã nghiên cứu về hồn phách và cơ thể rất lâu, kiến thức thu được đã là đại lượng. Đôi khi hắn tự phụ bản thân đã là đệ nhất nhân trong lĩnh vực này. Đỉnh cao trong lĩnh vực nghiên cứu sự sống chính là chế tạo lại sự sống, trở thành sáng thế chủ, Con Rắn hẳn là cũng đánh chủ ý này nhưng rất tiếc nó thất bại, thứ nó tạo ra chỉ là phế phẩm.
Kẻ thành công nhất trong việc tạo ra sự sống mà hắn biết là Ma Tổ, nhưng Ma tộc cũng chỉ có thể sinh tồn trong Ma giới, ra ngoài sẽ bị thiên địa quy tắc gạt bỏ. Nên chỉ có thể coi là tiểu thành công.
Càng nghiên cứu về sự sống càng bội phục người đã tạo ra vũ trụ này. Nếu có người này! Ai biết được? có khi thế giới này được tạo ra từ sự ngẫu nhiên như trong câu chuyện sáng thể của Hải tộc.
Hoặc cũng có thể là Thần tộc sáng tạo. Ai biết được!? Nếu không biết thì mọi giả thuyết đều có thể.
Tôn Kỳ cũng không muốn quá xoắn xuýt nguồn gốc thế giới, hiện tại tu vi chưa đủ, khi thực lực đủ sự thật sẽ tự hiện ra trước mắt.
Hắn lúc này chỉ muốn thử một lần sáng thế chế tạo sự sống, mặc dù sự sống này đều là vay mượn.
Mượn xương cốt Nhân tộc, mượn lực lượng của Sinh Mệnh Chi Thủy.
Nếu thành công, có thể là một cái tham khảo để truy ngược nguồn gốc sự sống. Nếu thất bại? vậy thì thất bại thôi, hắn lại tìm cơ thể khác làm phụ thể.
Tôn Kỳ cẩn thận rót Sinh Mệnh Chi Thủy vào bộ xương.
Ngay lập tức!
Xương khô sinh máu huyết. Đám xương này đều đã tàn phá không chịu nổi, phần lớn đều đã mục nát, nhưng khi Sinh Mệnh Chi Thủy vừa chạm vào, sự sống dạt dào, mục nát hóa thần kỳ. Từng sợi cơ vặn vẹo lan tràn cuốn lấy các khúc xương gắn kết với nhau. Từng sợi gân máu phập phồng bơm máu huyết.
Tôn Kỳ mỉm cười, xem ra Sinh Mệnh Chi Thủy đúng là vật thần kỳ, không hổ là vật trọng yếu giúp Con Rắn tạo sự sống. Nhưng chỉ một thoáng sau, hắn nhíu mày.
Sự sống lúc này quá thịnh vượng, cơ thịt lan tràn bừa bãi không theo quy luật mà hắn muốn.
Tôn Kỳ hai tay lập tức kết ấn, linh khí trào ra hoà trộn cùng Sinh Mệnh Chi Thủy, dẫn dắt cơ thịt phát triển.
Thời gian trôi qua, Tôn Kỳ hoàn toàn chìm đắm trong quá trình tạo thể.
Lúc này trên trời cao, thiên địa quy tắc dị động kết thành một đám huyết sắc vân, huyết vân đang dần bành trướng.
Cảnh tượng này Tôn Kỳ không chú ý.
Hỏa Hỏa chợt mở mắt, nó cảm nhận được thiên địa có dị động, nhìn lại Tôn Kỳ đang loay hoay làm việc, nó nhíu mày, sửng sốt hỏi:
“Đây là...”
“Phải! chính là...” Tôn Kỳ mỉm cười đáp, tay vẫn không ngừng nghỉ.
“Đây là...”
“Đúng vậy!”
“Đây là cái gì?”
Tôn Kỳ nghe hỏi muốn té xỉu, nói nửa ngày trời tưởng Hỏa Hỏa biết hắn đang làm cái gì, hóa ra là đang hỏi.
“Ngươi hỏi thì hỏi, dài dòng cả nửa ngày làm ta tưởng ngươi đã nhìn ra.” Tôn Kỳ cười khổ nói.
“Ta tất nhiên đã nhìn ra, đùa ngươi chút thôi.” Hỏa Hỏa chu mỏ, quay đầu sang ngang mạnh miệng nói.
Nó tất nhiên không thể nói không biết, nói ra chẳng khác nào tự đánh mặt.
Tôn Kỳ cười cười nhìn nó: “con vịt chết còn mạnh miệng.”
Hỏa Hỏa lườm nguýt hắn một cái, đổi chủ đề: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”
“Không phải ngươi trước đó nói không thèm để ý sao?” Tôn Kỳ cười nói không tha.
“Ta không thèm để ý tới ngươi. Nhưng vừa rồi ta cảm nhận được thiên địa dị động, trong lòng cảm thấy bất an, giống như thiên địa giáng điềm báo.”
“Điềm báo?” Tôn Kỳ nhăn mày hỏi.
“Phải!” Hỏa Hỏa trịnh trọng gật đầu, trong lòng thì vui vẻ: ngươi sợ chưa? ta có thể cảm nhận được thiên địa điềm báo còn ngươi thì không, ta có lợi hại không?
“Điềm báo gì?” Tôn Kỳ hỏi lại.
Hỏa Hỏa cười hắc hắc trong lòng, ta đây vốn không thèm để ý đến ngươi, là ngươi cầu hỏi ta.
Nhìn nét mặt tự đắc của Hỏa Hỏa, Tôn Kỳ biết ngay là nó đang nghĩ gì trong đầu, con hàng này thật muốn ăn đòn. Nhưng nghĩ lại… thôi bỏ đi! đánh không lại.
“Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết, vậy ta sẽ thành tâm chỉ cho ngươi.” Hỏa Hỏa giống như tiểu nhân đắc chí, đứng chống hông, tay chỉ lên trời: “Ngươi nhìn!”
Tôn Kỳ theo tay nó chỉ ngước nhìn trời cao, sau đó hắn nhíu mày. Đây là chuyện gì?
Trên trời cao đỏ quạch màu huyết sắc, huyết sắc không ngừng lan tràn kéo dài tới tận chân trời. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ bất an, bồn chồn khó yên.
Không chỉ hắn mà khắp Yêu giới đều thấy cảnh này.
Đám chim dáo dác bay loạn như mất phương hướng.
Mấy con sóc con co ro trong lòng mẹ run lẩy bẩy.
Lũ sói hoang tru lên những tràng dài.
Đám quạ đậu kín trên cây kêu đinh tai nhức óc.
Lũ kền kền giương cánh đảo quanh bầu trời tuần tra lãnh thổ tìm con mồi xấu số.
…
Sứ Thanh Giang ngước mặt nhìn trời cao, trên tay nắm mấy viên hồng ngọc vân vê, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ, rồi ném hồng ngọc xuống đất. Quan sát!
Sắc mặt âm trầm!
Thông Ngôn Đại Thánh đứng ngay bên cạnh, áo trắng tung bay, tay chắp sau lưng, làm ra tư thế ưu nhã. Một con khỉ bắt chước tác phong của Thần tộc, tư thế này thật khó mà miêu tả.
Mọi người có lẽ thấy buồn cười, nhưng hắn không cho là như vậy, ngược lại còn cảm thấy tự hào. Hắn cho rằng Yêu tộc muốn tiến thêm một bước nữa nên học hỏi văn minh Thần tộc.
Hắn đã tuyên truyền văn hóa Thần tộc vào Yêu giới nhưng hiệu quả rất nhỏ. Yêu tộc vốn quen thói hoang dã, chịu không được lối sống nề nếp. Nhưng ngại thực lực của hắn, Yêu tộc đều cười trừ gật đầu.
Tất nhiên cũng có một số Yêu tộc thực sự tin theo như Bạch Viên Thần tộc và một ít tộc phụ thuộc.
Thông Ngôn Đại Thánh vẫn chăm chú nhìn trời cao, trầm giọng hỏi:
“Sứ Thanh Giang nhìn thấy gì sao?”
“Lần trước bị thương vẫn chưa khỏi, không dám lỗ mãng nhìn trộm thiên cơ, chỉ dùng một chút thuật bói toán, cũng không nhìn ra được nhiều.” Sứ Thanh Giang cẩn trọng đáp lời.
“Vậy quẻ bói nói gì?” Thông Ngôn Đại Thánh giọng bình thản hỏi.
“Điềm cực hung!” Sứ Thanh Giang phun ra ba chữ cũng không nói tiếp, càng không giải thích.
Thông Ngôn Đại Thánh gật đầu, điều này hắn cũng đoán được, thêm Sứ Thanh Giang xác nhận, hắn càng tin tưởng.
Trong lòng hắn lo lắng: thời đại biến ảo, sấm ngôn còn chưa giải hoặc được, bây giờ lại có điềm báo, Yêu tộc liệu có qua được cơn sóng dữ.
Một thoáng sau, hắn thở dài, đại biến ai cũng không ngăn cản được.
Biến thì biến thôi!
Hắn chỉ có thể làm hết sức mình!