Trên tầng mây ầm ầm nổ vang, các loại thần quang chớp sáng chớp tắt. Thần tộc phía dưới không khỏi trố mắt nhìn, mấy vị trưởng giả hình như có hơi quá, mà cũng phải thôi, từ khi có Văn Minh Bia, số người có thể thắp sáng sắc tím đã cực kỳ hiếm thấy, có thể khiến sắc tím rực rỡ, có dấu hiệu chuyển hóa thì càng là hiếm trong hiếm.
Tôn Kỳ ngoài mặt ngây ngô không hiểu, nhưng trong lòng thì toát mồ hôi, muốn ẩn mình ngược lại bạo lộ nhất, hy vọng mọi chuyện không lớn hơn nữa.
Vị Thần tộc ngũ dực cười gượng giải thích:
“Các ngươi không cần để ý, bọn họ chỉ đang giao lưu thôi, chuyện này cũng thường xảy ra.”
Bọn trẻ mặc dù còn nhỏ nhưng đủ thông minh để hiểu chuyện gì, bọn chúng nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Tôn Kỳ gãi đầu cười gượng, giống như là hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Con của Quyển Phong Thần gần đó đột nhiên trở nên bơ vơ, từ đỉnh cao sự chú ý rớt xuống hầm băng, hắn trong lòng sinh ra một cỗ uất khí, đôi mắt ngây thơ xuất hiện một sợi hắc quang, hạt giống ganh ghét đã được trồng xuống trong lòng.
Trên trời cao, ầm ầm, chóe chóe một hồi thì yên tĩnh, mấy vị trưởng giả từ trong mây hạ xuống, vẫn tiên phong đạo cốt, vẫn thần quang bức nhân, không ai nghĩ ra là bọn hắn vừa đánh nhau.
Bọn hắn hạ xuống, ngồi trên bảo tọa.
“Ái!” một vị vừa ngồi xuống đã nhổm mông dậy, tất cả dồn mắt về phía hắn, vị này cười tươi nói:
“Bảo tọa này quá cứng, ta ngồi đau mông.” Sau đó phất tay cho thuộc hạ mang thêm cái gối mềm. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, nghiến răng nói nhỏ:
“Lão cơ bắp, ra tay thật độc ác.”
Bị nhắc tên, vị tướng quân cười lớn đắc ý, nhưng chợt thấy gió luồn qua cửa hang, vội khép miệng lại. Mấy lão giả bên cạnh cười mỉm, như muốn nói: cho chừa!
Các vị lão giả ngồi trên bảo tọa nhưng dáng người không tự nhiên, nghiêng bên này vặn bên kia, nhìn thôi cũng biết là bị đau chỗ nào đó.
“Lão mặt tiền, sao ngươi không ngồi thẳng?” vị tướng quân che miệng cười nói.
Vị lão giả bị gọi “lão mặt tiền” đang ngồi nghiêng sang một bên, tay chống lên thành ghế, cười lạnh nói:
“Ta thích như vậy, ngươi có ý kiến?”
“Không có, không có… chỉ là ta thấy giống như ngươi bị ai đó đấm đau lưng.” vị tướng quân trêu đùa, muốn ngửa mặt cười lớn nhưng nhớ đến hàm răng không còn nên nhịn xuống.
“Lão cơ bắp, ngươi cũng đừng cười, cẩn thận gió độc lùa vào bụng.” vị lão giả bên cạnh nhắc nhở.
“Lão cơ bắp, lần này là nhắc nhở nhẹ...” một vị trưởng giả nghiêm mặt, gằn giọng nói, nhưng khi gằn giọng lại khiến vết thương ở bụng đau, giọng nói đứt quãng: “Lần sau… lần sau… sẽ không đơn giản... như vậy.”
Vị tướng quân không phục, định mở miệng tranh luận thì vị Thần tộc ngũ dực hắng giọng ho, cắt đứt câu chuyện của bọn họ.
Hắn sợ mấy vị này càng nói càng lớn chuyện, mất hết mặt mũi với đám nhỏ. Hắn lớn tiếng thu hút sự chú ý:
“Tiếp theo là kiểm tra thể lực.”
Mấy lão giả nghe xong, đều hiểu chuyện ngồi im, bọn họ cũng muốn xem lần này còn có kinh hỷ gì.
Vị Thần tộc ngũ dực phất tay kéo ra tấm vải lộ ra một phiến thạch anh lớn hình thái sơn.
“Đây là Động m Thạch, khi các ngươi đánh vào Động m Thạch sẽ có âm thanh dội lại, càng nhiều âm vang lên chứng tỏ lực lượng của ngươi càng mạnh. Số lượng âm ba không có giới hạn, cho ra con số sẽ càng chính xác hơn lần trước.
Được rồi, các ngươi bắt đầu đi.”
Một vị tiểu Thần tộc tự tin bước lên phía trước, hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay dùng hết sức đấm về phía Động m Thạch.
Ong… ong… ong… liên tiếp hai mươi tiếng vang lên.
“Hai mươi tiếng.” vị Thần tộc ngũ dực kết luận, sau đó nói: “Ngươi có muốn thử lại.”
“Ta được thử lại sao?” vị tiểu Thần tộc không tin hỏi, hắn trước đó ra tay cảm thấy vẫn chưa toàn lực, còn có thể mạnh hơn.
“Tất nhiên! ngươi muốn thử bao nhiêu lần cũng được.” vị Thần tộc ngũ dực mỉm cười trả lời.
“Thật?” vị tiểu Thần tộc hớn hở.
“Tất nhiên.” vị Thần tộc ngũ dực gật đầu.
Vị tiểu Thần tộc vui mừng, lập tức thử lại.
Ong, ong… lần này là 25 tiếng.
Lần thứ ba, 28 tiếng.
Vị tiểu Thần tộc vui mừng, cảm thấy cứ đà này, hắn có thể đạt được con số rất cao.
Ong… 23 tiếng. Lần này lại tụt, hắn không hiểu, vì sao vậy?
Ong… 18 tiếng. Lại tụt, hắn cảm thấy như có tà.
Ong… 10 tiếng. Vị tiểu Thần tộc lúc này đôi tay sưng húp, hắn càng đánh càng tụt, nếu đánh nữa hắn sẽ càng thảm hại.
Vị Thần tộc ngũ dực giải thích:
“Lực lượng cơ thể có hạn càng dùng sẽ càng cạn. Bởi vậy nên ngay lần thứ nhất dùng tất cả sức lực.”
Vị tiểu Thần tộc hiểu ra, khóc méo miệng, sao trước đó không nhắc làm cho hắn vừa bị sưng tay vừa bị điểm thấp.
Vị Thần tộc ngũ dực trước đó không nói cho hắn vì nói hay không cũng khác nhiều, vì từ lời nói áp dụng vào thực tiễn còn một quãng đường rất xa, nghe hiểu không đồng nghĩa với làm được. Vả lại đây cũng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, tương lai thành tựu vẫn là phải tự cố gắng.
Tên tiểu Thần tộc thứ hai tiến lên, áp dụng lời nói trước đó, dùng hết sức lực ra một đòn.
Ong, ong… 27 tiếng.
Lần thử thứ hai 28 tiếng, lần thứ ba 20 tiếng. Đến đây hắn không thử nữa.
Vị tiểu Thần tộc đầu tiên vui vẻ, cả hai đều cùng 28 tiếng, chứng tỏ hắn không yếu.
Tiếp theo có 30, 19 tiếng, cao nhất lên đến 50 tiếng, thấp nhất là 10 tiếng.
Tiếp đó là đến vị Thần tộc con của Quyển Phong Thần, nhưng mà hắn cũng không có ý tiến lên quay sang nhìn Tôn Kỳ mỉm cười nói:
“Ta chưa chuẩn bị xong, vị Thần đệ này hay là thử trước.”
Lần trước hắn bị cướp hết hào quang, từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu, hắn suy nghĩ rất đơn giản, cũng muốn Tôn Kỳ trải qua như hắn. Để Tôn Kỳ thử trước, sau đó cướp hết vinh quang.
Những tiểu Thần tộc bên cạnh, không có tâm cơ, nghe lời này liền tin, bọn chúng đưa ánh mắt hóng chờ nhìn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ không còn cách nào khác đành thử trước, lần trước quá chói mắt, lần này hắn định tệ đi một chút. Chỉ là không biết 1 tiếng tương đương bao nhiêu lực, hắn cần thử một chút.
Tôn Kỳ vung tay đấm, nhìn như rất mạnh mẽ nhưng thực chất lực đạo không nhiều.
Ong, ong… 18 tiếng vang.
Tôn Kỳ thử lại lần hai, gia tăng thêm lực, 26 tiếng. Hắn cảm thấy như vậy đã đủ, chủ động lui xuống. Hắn ước lượng cơ thể này dù có dùng hết sức cũng chỉ khoảng 34 tiếng.
Các vị trưởng lão ngồi trên ánh mắt hung ác có thể nhận ra Tôn Kỳ chưa dùng hết sức, người có thể tay không giết sói há có thể chỉ có 26 tiếng, theo bọn hắn suy đoán ít nhất cũng phải 100 tiếng. Mặc dù biết như vậy nhưng bọn họ cũng không nói ra, bọn họ đang nghĩ cách cướp Tôn Kỳ vào trong tay, nếu Tôn Kỳ quá nổi bật ngược lại càng nhiều cạnh tranh, ít một chút tiếng gió thì càng tốt chứ sao.
Bọn họ suy đoán không sai nhưng mà bọn họ không biết rằng Tôn Kỳ giết sói là dựa vào thần thức và kinh nghiệm chiến đấu, nên lực lượng thực sự chỉ có 34 tiếng vang.
Vị Thần tộc ngũ dực và đám trẻ hơi chút thất vọng, có lẽ vì ảnh hưởng trước đó, mà kỳ vọng vào lần này quá cao. Vị con của Quyển Phong Thần lại có một tia hưng phấn trong mắt, cơ hội của hắn đến rồi.
Quả nhiên tới phiên hắn, hắn có thể đánh ra 70 tiếng vang, lấy vị trí số một trong lần kiểm tra này. Trong lịch sử kiểm tra, 70 tiếng vang cũng coi như ưu tú.
Vị Thần tộc ngũ dực gật đầu hài lòng, sau đó tuyên bố:
“Tiếp theo là phần lấy tên.”
Hai tên giáp sĩ mang lên một bệ đá, bên trên đặt một quyển sách ngọc.
Vị Thần tộc ngũ dực giải thích:
“Đây là Lục Hộ Quyển ghi lại thông tin tất cả Thần tộc, khi các ngươi có tên trong Lục Hộ Quyển, các ngươi chính thức là Thần tộc. Được rồi, bắt đầu đi.”
Một vị tiểu Thần tộc tiến lên, theo hướng dẫn đặt một tay lên Lục Hộ Quyển. Lục Hộ Quyển phát ra ánh sáng lục sắc lập lòe bắt lấy khí tức của vị tiểu Thần tộc, sau đó một dòng chữ hiện lên.
Vị tiểu Thần tộc không biết chữ nên không đọc được, vị Thần tộc ngũ dực đọc lớn:
“Đan Thanh Phong!”
Vị tiểu Thần tộc ngơ ngác nghe mà không hiểu. Vị Thần tộc ngũ dực giải thích:
“Đây là cái tên Lục Hộ Quyển chọn cho ngươi. Ngươi nếu thích có thể giữ lại, không thích thì đổi tên khác, ngươi cũng có thể tự nghĩ cho mình cái tên, miễn là nó không trùng với những cái tên đã có.
Ngươi yên tâm, sau này không thích vẫn còn cơ hội chỉnh sửa. Vả lại Thần tộc dùng danh hiệu nhiều hơn dùng tên, ngươi sau này nếu phong thần cũng có thể tự đặt thần hiệu. Như ta được gọi là Mạch Ngôn, cũng là danh hiệu không phải tên thật, nếu sau này ta phong thần có thể gọi là Mạch Ngôn Thần.”
Vị tiểu Thần tộc nghe đến đây thì không còn thắc mắc nữa, mỉm cười gật đầu:
“Vậy từ nay ta gọi Đan Thanh Phong.”
Mạch Ngôn gật đầu lớn tiếng chiêu cáo:
“Đan Thanh Phong từ nay sẽ là một Thần tộc. Tất cả chúc mừng!”
Bên dưới tiếng vỗ tay ầm ầm, pháo hoa bắn rợp trời, mặc dù đang là ban ngày, nhưng sắc pháo vẫn tỏa sáng rực rỡ, vô số cánh hoa từ không trung rơi xuống. Đan Thanh Phong ngửa mặt đón nhận tất cả lời chúc mừng.
Tôn Kỳ nhìn cảnh này mới vỡ lẽ vì sao trước đó hỏi tên đám nhỏ bọn chúng đều lắc đầu, chính khi hắn sưu hồn thân xác này cũng không tìm được tên, thì ra là vốn không có tên, bây giờ mới là nghi lễ đặt tên.
Sau đó những đứa trẻ lần lượt bước lên nhận lấy tên và đón nhận lời chúc mừng.
Con của Quyển Phong Thần bước lên, Lục Hộ Quyển chọn cho hắn cái tên Nguyên Sa.
Mạch Ngôn sau khi đọc lớn cái tên này, hơi nhíu mày, vì đọc khá giống với nguyền xà, là một cái tên mang ý nghĩa không tốt lắm. Mạch Ngôn cúi đầu nhỏ giọng giải thích với Nguyên Sa, sau đó hỏi.
“Ngươi có muốn đổi lại.”
Nguyên Sa một thoáng suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
“Không cần, cứ lấy cái tên này. Ta không cho rằng một cái tên quyết định hết thảy vận mệnh của một người.”
Mạch Ngôn gật đầu, thầm khen tâm tính trưởng thành.
Nghi lễ sau đó vẫn tiếp tục diễn ra. Người lên cuối cùng nhận tên vẫn là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đưa tay đặt lên Lục Hộ Quyển, ba thử thách trước hắn qua dễ dàng không bị phát hiện, hẳn là đã không còn vấn đề gì nữa, còn lại chỉ là chọn một cái tên, với hắn cái tên nào cũng được, không quan trọng.
Cái tên từ từ hiện lên, Mạch Ngôn đọc lớn:
“Tôn Kỳ!”