Vô Minh thương hội lần đầu tổ chức nên hết sức chú trọng mọi mặt, cũng phải công nhận bọn họ làm vô cùng tươm tất và hợp lý.
Tọa trấn đại đình viện là Vô Minh thương hội ban tổ chức, do Vũ Dương Thiên đại diện, bên cạnh là mấy vị trưởng lão Tạo Thể cảnh hậu kỳ, ngoài ra ẩn trong bóng tối là một vị Hợp Nhất cảnh. Sắp xếp này là tuyệt đối an toàn, không ai có thể gây loạn.
Vô Minh thương hội không chỉ đơn giản tổ chức một buổi tụ hội cho thiên tài trẻ, mà còn nhân dịp này khuếch trương danh tiếng, đồng thời cũng là giúp Vũ Dương Thiên nâng cao danh vọng bản thân.
Hai bên đại đình viện chính là hai dãy tiểu viện, bên phải dành cho những ai đã có tên trên Tân Tinh Bảng, bên trái là dành cho những ai muốn khiêu chiến.
Còn nửa canh giờ nữa thì đại hội mới chính thức bắt đầu, kẻ ra kẻ vào vô cùng tấp nập. Có thể nhận ra là số kẻ đến đây khiêu chiến khá nhiều, đã gần nhét đầy các chỗ, không biết sau đó còn có đủ chỗ.
Ngược lại phía bên kia, số ghế còn trống khá nhiều, còn trống đến ba mươi ghế, đồng nghĩa với việc có ba mươi tên trên Tân Tinh Bảng không đến.
Vũ Dương Thiên nhìn thấy vậy tất nhiên là không vui. Dù sao Vô Minh thương hội của hắn vất vả thu thập thông tin, làm ra một cái danh bảng, vậy mà có nhiều kẻ khinh thường không thèm đến.
Lão giả bên cạnh như hiểu được Vũ Dương Thiên ý nghĩ, hắn nói:
“Thiếu chủ chớ giận, đám tiểu thiên tài này có chút kiêu ngạo nên cố tình đến chậm đấy thôi.”
Vũ Dương Thiên gật gật đầu, có lẽ chỉ có lý do này là hợp lý nhất.
Một lão giả khác lại cười vuốt râu nói:
“Ai thì ta không biết chứ Cơ Hoành thuộc Kim Xa thành, đứng thứ một trăm chắc chắn không đến.”
“Ồ! Vì sao?” Vũ Dương Thiên hiếu kỳ hỏi.
“Mấy tháng trước, ta cùng đoàn buôn đi qua Kim Xa thành, biết được Cơ Hoành đã từ lâu mất tích, nghe đồn là bị gấu ăn, nhưng nhiều khả năng là do các thế lực khác thủ tiểu.” Lão giả này trả lời.
“Hắc… hắc… phải là hai ghế trống mới đúng, vì ta biết Tiếu Minh, xếp thứ chín mươi ba, thành Gia Định cũng mất tích.” Một lão giả khác nói xen vào.
Bọn họ lại tiếp tục trò chuyện, qua thông tin bọn họ biết có ít nhất bảy ghế trống, đều là bỗng nhiên mất tích. Bọn họ biết đây tất nhiên không phải trùng hợp, khả năng lớn nhất chính là bị thủ tiêu.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, khi một kẻ có tên trong Tân Tinh Bảng, chứng tỏ tiềm năng rất lớn, thậm chí còn được Vô Minh thương hội dự đoán tu vi tương lai. Các thế lực trong cùng thành tất nhiên cảm thấy uy hiếp, không nhân cơ hội diệt từ tai họa từ trong trứng nước mới là lạ.
Được có tên trong Tân Tinh Bảng là một sự vinh dự, nhưng cũng là nguy cơ. Chính Vô Minh thương hội cũng phải thường trực bảo vệ Vũ Dương Thiên khi Vũ Dương Thiên có tên trên Đồng Hoa Bảng.
Nhưng mà hấp dẫn của Tân Tinh Bảng vẫn rất lớn, bằng chứng là kẻ khiêu chiến đến mãi không ngớt.
Đúng lúc này ánh mắt của Vũ Dương Thiên bỗng nhiên di chuyển theo một bóng hình. Một tên lão giả cũng chú ý tới, hắn nói:
“Ồ! Là Tinh Niệm đó sao?”
“Đúng là hắn. Cũng chỉ có hắn lấy nhân hình tạo thể.” Một tên khác nói.
Câu chuyện của bọn họ lại chuyển sang bàn về Tôn Kỳ.
Không chỉ đám Vũ Dương Thiên chú ý đến Tôn Kỳ, mà đám Tề Sở, Vũ Phi Như, Liên Thành Tú,… cũng để ý đến Tôn Kỳ.
Tề Sở hừ lạnh một cái rồi dời đi ánh mắt, mấy tên khác cũng là như vậy. Nghệ Nguyệt muốn tiến tới chào hỏi một tiếng thì đã bị Nghệ Cơ ngăn lại. Nghệ Cơ ánh mắt lạnh lùng, thân phận hai bên bây giờ cách xa, không nên có liên hệ. Món nợ ân tình năm xưa nàng cũng đã trả, nhưng nếu như chưa trả thì nàng cũng không dự định trả. Đây là do khoảng cách thực lực hai bên quá lớn, không thể công bằng đàm đạo.
Nàng không trả ân tình, Tôn Kỳ có thể làm sao? Vô Ưu cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà xuống núi. Công Tôn Độ thì lại càng không giúp đỡ Tôn Kỳ.
Thời gian tổ chức tụ hội đã điểm, Vũ Dương Thiên đứng trên đài cao, dõng dạc phát biểu:
“Xin chào mừng tất cả các thiên tài đã đến với buổi tụ hội đầu tiên của Tân Tinh Bảng. Vì đây là lần đầu tiên tổ chức nên có gì sơ sót mong tất cả bỏ qua.”
“Vô Minh thương hội làm vô cùng tốt, không chỗ có thể bắt bẻ.” Một tên trợ lời nào đó hét lên.
Vũ Dương Thiên mỉm cười gật đầu nói tiếp:
“Tân Tinh Bảng tụ hội lần này có ba phần:
Phần đầu tiên là khiêu chiến. Ai muốn ghi danh lên Tân Tinh Bảng trực tiếp khiêu chiến là được.
Phần thứ hai là xếp hạng. Chỉ dành cho những ai đã có tên trên Tân Tinh Bảng muốn nâng cao thứ hạng bản thân.
Phần thứ ba là tranh vương. Dành cho mười vị trí đầu tranh ngôi đệ nhất.
Quy định lần này cũng rất đơn giản: Ai cũng có thể khiêu chiến và được khiêu chiến nhiều lần. Sinh tử tự chịu. Mỗi tuyển thủ sẽ có ít nhất nửa canh giờ nghỉ ngơi. Kẻ thắng sẽ thay thế vị trí kẻ thua, kẻ thua sẽ thụt lùi xuống một bậc.
Mười vị trí đầu sẽ có phần thưởng: đệ nhất là mười viên Tạo Thể Đan, đệ nhị là chín viên Tạo Thể Đan,… cứ như vậy mà tính đệ thập có một viên Tạo Thể Đan.
Tất cả có thắc mắc gì không?”
Vũ Dương Thiên đảo ánh mắt nhìn quanh, nhưng không có ai lên tiếng, hắn nói tiếp:
“Nếu như không có ai thắc mắc vậy thì phần thứ nhất bắt đầu!”
Lời Vũ Dương Thiên vừa dứt, ngay lập tức đã có kẻ khiêu chiến nhảy lên đài. Hắn cười hắc hắc nói:
“Ta là Đông gia, Đông Chí Bảo, thành Vân Vũ, ta khiêu chiến vị trí chín mươi chín Tinh Niệm.”
Nhiều kẻ khiêu chiến cảm thấy tiếc nuối, bọn họ đúng là chậm chân hơn một bước, để lỡ cơ hội.
Muốn khiêu chiến tất nhiên phải chọn quả hồng mềm đầu tiên, mà xếp thứ một trăm là Cơ Hoành lại không đến, vậy nên chỉ có thể khiêu chiến vị trí thứ 99 là Tôn Kỳ.
Thậm chí trong mắt nhiều kẻ đánh với Tôn Kỳ còn dễ hơn với Cơ Hoành, vì Tôn Kỳ là lấy nhân hình tạo thể, không nói cũng biết là Tôn Kỳ yếu cỡ nào.
Tôn Kỳ sắc mặt khó coi bước lên trên đài.
Đông Chí Bảo lượn quanh một vòng quanh Tôn Kỳ, hắn khinh khỉnh cười nói:
“Quả thật là nhân hình tạo thể, thật là hiếm có.”
“Hừ, ngươi có định ra tay không vậy?” Tôn Kỳ hừ lạnh nói.
Đông Chí Bảo ngửa mặt cười lớn, rồi không một tín hiệu báo trước, hắn như một cơn gió lao tới Tôn Kỳ.
Bị bất ngờ, Tôn Kỳ chỉ có thể bắt chéo hai tay trước ngực phòng thủ.
Ầm! vang một tiếng, khói bụi mù mịt.
Một thân hình bắn ngược ra sau, hai chân chà xát mặt sân đấu tạo thành hai rãnh dài. Đến gần mép sàn đấu thì Tôn Kỳ mới dừng lại được.
Đông Chí Bảo nhếch mép cười, với tu vi Tạo Thể cảnh nhất trọng đỉnh phong lại có thể đánh lùi Tạo Thể cảnh tam trọng. Điều này khiến cho hắn tự hào, niềm tin bành trướng.
Đông Chí Bảo cười to một tiếng bay tới chỗ Tôn Kỳ. Lần này Tôn Kỳ quyết định không phòng thủ mà lấy cứng chọi cứng.
Nhưng mà kết quả lần này lại còn tệ hơn, Tôn Kỳ bay ra khỏi sàn đấu, đụng nát mấy cái bàn ghế, khó khăn lắm mới dừng lại được. Tôn Kỳ ôm cánh tay phải đang run lên, khớp ngón tay đã sai vị trí, hiển nhiên là cánh tay phải đã bị thương.
Một lão giả lập tức tuyên bố Đông Chí Bảo leo lên vị trí thứ chín mươi chín, Tôn Kỳ rơi xuống vị trí thứ một trăm.
Tôn Kỳ lê thân mình trở lại chỗ ngồi như một con mèo bị nhúng nước, nhưng khi hắn định ngồi xuống thì một thân hình đã xuất hiện trước mặt hắn, chính là Đông Chí Bảo.
Hắn quát:
“Cút! Đây không phải chỗ của ngươi.”
Tôn Kỳ ánh mắt căm phẫn nhưng không thể làm gì, Tôn Kỳ quay đầu ngồi vào ghế thứ một trăm.
Nhìn thấy cảnh này, không ai cảm thấy thương cảm, ngược lại bọn hắn cảm thấy vị trí thứ một trăm Tôn Kỳ cũng không thể giữ được, nửa canh giờ sau tất đổi chủ.
Tề Sở ánh mắt hững hờ, năm xưa đối chiến một quyền với Tôn Kỳ hắn chịu thiệt, cũng do hắn mới làm quen với phụ thể. Khiến cho hắn mãi áy náy trong lòng, luôn có một tia e ngại với Tôn Kỳ. Nhưng qua trận chiến này, một sự thật đã được khẳng định: Tôn Kỳ dùng nhân hình tạo thể thật sự quá yếu, chỉ cần vững chắc cảnh giới Tạo Thể cảnh nhất trọng là hoàn toàn có thể đánh bại Tôn Kỳ Tạo Thể cảnh tam trọng.
Đông Chí Báo chính là minh chứng tốt nhất, mà hắn còn mạnh hơn Đông Chí Bảo gấp nhiều lần.
Các trận chiến sau đó lần lượt diễn ra, nhưng mà không khí có vẻ quỷ dị, nhiều kẻ đang chờ đợi, ánh mắt liên tục đảo về phía Tôn Kỳ.
Nửa canh giờ rất nhanh qua đi. Khi thời gian vừa điểm, lập tức có nhiều kẻ nhào lên sân đấu, bọn hắn đồng loạt chỉ tay về một phía nói:
“Ta khiêu chiến Tinh Niệm!”
Sau đó bọn họ nhìn nhau ánh mắt đầy địch ý.
“Ta trước!”
“Là ta lên trước!”
“Hừ! ta nhanh hơn ngươi nửa bước chân.”
Đám bọn họ cãi nhau om sòm, lão giả trọng tài cũng cảm thấy bối rối không biết nên làm sao. Lão đưa mắt nhìn lên trên đài cao.
Vũ Dương Thiên đứng dậy, ánh mắt của hắn không gợn sóng, giọng hắn trầm ổn:
“Các vị không cần tranh giành. Khiêu chiến và ứng chiến là quyền của hai bên. Nếu như đã có nhiều vị muốn khiêu chiến Tinh Niệm, vậy thì để Tinh Niệm quyết định nhận khiêu chiến của ai.”
Cách giải quyết này phải nói phi thường thông minh.
Đám khiêu chiến lập tức đinh chỉ tranh chấp, ánh mắt hướng về Tôn Kỳ đầy chờ mong. Một tên lớn giọng nói:
“Chọn ta đi, ta hứa sẽ nhẹ tay với ngươi.”
“Hắc… hắc… Sát Cuồng Đồ mà nhẹ tay thì có trời mới tin. Ngươi chọn ta là tốt nhất, đảm bảo không đau không thương.”
“Lương Bá ta lấy danh dự ra thề sẽ không làm ngươi bị thương.”
“Tinh Niệm công tử, tiểu nữ chân yếu tay mềm, hứa sẽ không làm tổn thương công tử.”
Đám khán giả phá lên cười, đây nào giống như khiêu chiến, mà giống như là thiếu nữ chọn chồng.
Vũ Dương Thiên nở nụ cười nói:
“Tất cả được rồi.”
Sau đó hắn quay sang nhìn Tôn Kỳ nói:
“Tinh Niệm, ngươi cũng nên đưa ra lựa chọn.”
Tôn Kỳ sắc mặt cực độ khó coi, vỗ bàn đứng dậy:
“Ta đến đây không phải để chịu các ngươi sỉ nhục. Các ngươi muốn tranh, vậy thì tranh với nhau đi.”
Nói rồi, Tôn Kỳ phất tay áo đi ra ngoài.
Cả hội trường có chút bất ngờ với lựa chọn của Tôn Kỳ, nhưng nghĩ lại thì cũng là hợp lý. Đánh thì đánh không lại, ở lại chịu sỉ nhục thì chi bằng từ bỏ.
Vũ Dương Thiên cũng không thèm để ý hành động của Tôn Kỳ, hắn nói:
“Vị trí thứ một trăm bỏ trống, các vị tiếp tục tranh.”