Các thế lực trong thành Nhiên Tận cũng không có nhiều phản ứng, có một số thế lực còn âm thầm liên lạc với Tôn Kỳ, tỏ ý hợp tác.
Các đoàn thương buôn hoặc là thay đổi tuyến đường tránh đi Thạch Xà sơn trại, hoặc là ngoan ngoãn nộp lệ phí.
Thạch Xà sơn trại giống như là mặt trời ban trưa vô cùng chói mắt.
Tuy thế nhưng vị đại vương của Thạch Xà sơn trại lại giống như truyền thuyết, rất ít ai được gặp mặt, bọn thuộc hạ cũng không rõ ràng chân dung thực sự của vị đại vương này.
Kẻ thường xuyên tiếp xúc nhất với Tôn Kỳ chỉ có Hoàng Cẩu, tại Thạch Xà sơn trại, Hoàng Cẩu không có danh phận chính thức nhưng lại được coi là phó đại vương.
Vì Tôn Kỳ bình thường không tham dự trực tiếp các vấn đề, hắn chỉ nghe báo cáo từ Hoàng Cẩu rồi đưa ra quyết định.
Bởi vậy Hoàng Cẩu mới là kẻ trực tiếp điều hành Thạch Xà sơn trại. Hoàng Cẩu có thể nói là dưới một vương trên vạn tặc.
Dạo gần đây Tôn Kỳ lại càng ít lộ diện, trường kỳ tại trong nhà riêng, ngay cả Hoàng Cẩu cũng thỉnh thoảng mới được hắn gọi đến, chủ yếu là lệnh cho Hoàng Cẩu thu thập nguyên liệu cho mình.
Tôn Kỳ gần đây nghiên cứu có bước đột phá, hắn cần nhiều hơn những thí nghiệm để kiểm chứng suy đoán của mình.
Hoàng Cẩu bên ngoài lo liệu mọi việc, cũng là quyền thế ngập trời, lời của hắn chính là luật.
Lúc này ban đêm, tại trong một góc rừng, quanh đống lửa bập bùng, đám sơn đang nướng một con heo lớn.
Mùi mỡ cháy xì xèo thơm phức, từng giọt mỡ nhỏ xuống than đỏ xèo xèo.
Một tên sơn tặc cắt xuống cái đùi heo đưa cho Hoàng Cẩu, cười nói:
“Mời đại ca.”
Hoàng Cẩu cầm cái đùi cắn một miếng ngập mỡ. Nhai được vài miếng thì Hoàng Cẩu buông xuống đùi heo, thở dài.
Vương Nhị thấy vậy thì vội hỏi:
“Đại ca không thích sao? Để đệ đổi món khác.”
“Không cần.” Hoàng Cẩu xua tay.
“Đại ca có gì lo lắng sao?” Tiểu Miêu hỏi.
“Đại ca thì có gì lo lắng chứ? Hiện nay, cả vùng trời này đã thuộc về Thạch Xà trại. Đại vương ngày bình thường không ra, đại ca chính là một tay che trời, muốn hỏa thạch có hỏa thạch, muốn đan dược có đan dược, muốn vũ khí có vũ khí, muốn uy danh có uy danh. Thử hỏi trước đây mấy huynh đệ chúng ta khổ sở thế nào, còn hiện nay thế nào.” Lâm Bưu cười hả hê trả lời.
“Tam ca nói cũng phải.” Tiểu Miêu gật đầu.
Bọn hắn chính là bốn huynh đệ trong khốn khó mà kết nghĩa: Hoàng Cẩu làm đại ca, Vương Nhị làm nhị ca, Lâm Bưu làm tam ca, Tiểu Miêu làm tứ đệ.
Bọn hắn lập chí tu hành, sau này trở thành cường giả hô phong hoán vũ.
Bọn hắn cùng nhau lên Thạch Xà trại làm sơn tặc. Tại trong sơn trại, bốn bọn hắn chỉ là tiểu lâu la, liên tục bị chèn ép, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Ước mơ lớn nhất của bọn hắn lúc đó chỉ là mỗi ngày được ăn no.
Bọn hắn mỗi ngày đều đi bằng đầu gối, quỳ từ dưới thấp lên cao.
Vương Nhị thẳng tính không chịu được nhục, Lâm Bưu nhí nhố không hiểu biến báo, Tiểu Miêu ngờ nghệch không biết linh hoạt, lại thiếu quyết đoán. Chỉ có Hoàng Cẩu chịu nhục, hiểu chuyện lại thông minh nên hắn có thể quỳ mà lên tới gần Cao Lỗ.
Nhờ có Hoàng Cẩu mà cuộc sống của bốn huynh đệ đã tốt hơn, nhưng mà Cao Lỗ tính tình thất thường rất khó hầu hạ, không ít lần Hoàng Cẩu chịu roi đòn.
Có lần hắn nói sai một chữ bị Cao Lỗ đánh cho một trận nhừ tử nằm liệt giường. Ba huynh đệ xúm lại chăm sóc cho hắn. Hắn lúc đó chỉ còn treo một hơi thở, huynh đệ sợ hắn sẽ không qua khỏi một đêm.
Bọn Vương Nhị biết vì bọn hắn mà Hoàng Cẩu đã hi sinh rất nhiều, bọn hắn thà từ bỏ ước mơ ban đầu cũng không muốn đại ca chết đi.
Qua đêm tử thần đó, Hoàng Cẩu vẫn sống.
Cao Lỗ có lệnh gọi, Hoàng Cẩu từ trên giường lết xuống không dám chậm trễ bò đến trước mặt Cao Lỗ. Huynh đệ của hắn nhìn thấy cảnh này đau lòng biết bao.
Rồi đến một ngày Cao Lỗ bất ngờ bị giết chết, một vị trại chủ mới lên thay.
Vị trại chủ mới tâm tình khó đoán, hành sự không theo lẽ thường. Nhưng được cái vị trại chủ này không có sở thích hành hạ thuộc hạ, ngược lại thường ban thưởng rất hậu.
Gần đây trại chủ xưng vương, Thạch Xà trại trở lên phồn thịnh vinh hoa, Hoàng Cẩu càng là một bước lên trời, quyền lực vô hạn.
Huynh đệ của hắn tất nhiên cũng chiếm những vị trí quan trọng trong sơn trại.
Bọn hắn giờ đây đã không còn lo cái ăn hằng ngày, vì mỗi ngày bọn hắn đều có hỏa thạch hấp thụ, không cần dùng thức ăn để bổ sung ma khí.
Nhưng mà bọn hắn vẫn giữ thói quen ngày xưa, thường xuyên tụ tập ăn thịt nướng. Hôm nay cũng là như vậy.
Hoàng Cẩu đặt chiếc đùi heo xuống, nhìn đám huynh đệ hỏi:
“Các ngươi bằng lòng với cuộc sống hiện nay sao?”
“Đệ cảm thấy hiện nay tốt hơn lúc trước rất nhiều.” Vương Nhị trả lời.
“Ha… ha… đệ rất thích cuộc sống hiện tại. Hoàng ca làm tiểu vương, bọn đệ làm tiểu tiểu vương.” Lâm Bưu cười lớn trả lời.
“Đệ thấy… hẳn là lúc này tốt hơn.” Tiểu Miêu ngập ngừng trả lời.
Hoàng Cẩu nhìn qua đám huynh đệ, hỏi:
“Các đệ còn nhớ lúc kết nghĩa chúng ta cùng lập chí gì không?”
“Trở thành cường giả Tạo Thể cảnh, hùng cứ một phương, xây dựng gia tộc.” Vương Nhị trả lời.
“Là ngày đó ngây thơ, không biết được rằng muốn bước vào Tạo Thể cảnh khó khăn dường nào.” Lâm Bưu cười tự giễu.
Tiểu Miêu gật đầu đồng tình.
Hoàng Cẩu nghiêm giọng nói:
“Các ngươi nói xem nếu như cứ sống như thế này, chúng ta làm sao có thể trở thành Tạo Thể cảnh. Hiện nay chúng ta có thể sống tốt nhưng ai biết được một ngày nào đó đại vương cao hứng bắt chúng ta đi chịu chết.”
Nói đến đây giọng Hoàng Cẩu nhỏ thêm vài phần:
“Các ngươi không phải không thấy lần trước bị thành Nhiên Tận vây công, hắn ra lệnh cho một trăm huynh đệ chúng ta ra chịu chết. Sau đó thành Nhiên Tận lui binh, hắn nói thể nào? Hắn nói hắn đã đàm phán giao dịch với thành Nhiên Tận, từ nay sẽ không bị vây quét nữa. Nếu như hắn có thể đàm phán với thành Nhiên Tận thì việc gì còn phái ra chúng ta khiêu chiến. Đây chính là hắn tùy hứng, vốn không coi tính mạng huynh đệ chúng ta ra gì?
Hắn hành sự quả thực có tốt hơn Cao Lỗ. Nhưng bản chất của bọn chúng đều là như nhau, đều coi chúng ta như cỏ rác.
Các ngươi nói xem có đúng không?”
Đám Vương Nhị trầm tư suy nghĩ, lời đại ca quả thực không sai, bọn chúng trước đó đã quá mừng vui trước chiến thắng mà quên đi bản chất vấn đề. Nếu không có đại ca nhắc nhở bọn chúng còn cho rằng tất cả đều nhờ đại vương.
Tiểu Miêu lúc này lí nhí nói trong miệng:
“Nhưng chúng ta có thể làm gì được chứ? Tạo Thể cảnh so với Luyện Linh cảnh khoảng cách sao mà xa vời.”
Vương Nhị gật đầu:
“Cường giả đều là như vậy, bọn chúng chưa bao giờ xem chúng ta là huynh đệ, chỉ coi chúng ta như công cụ.”
Lâm Bưu cười tự giễu:
“Trở thành công cụ của đại vương vẫn tốt hơn là công cụ của Cao Lỗ, ít nhất chúng ta có những bữa no.”
Hoàng Cẩu thấy đám huynh đệ ảo não thì lại hỏi:
“Các đệ muốn trở thành cường giả sao?”
“Tất nhiên là muốn. Nhưng mà ma pháp của chúng ta chỉ đến Luyện Linh cảnh hậu kỳ, càng không cần nói đến phụ thể.” Vương Nhị trả lời.
Lâm Bưu, Tiểu Miêu gật đầu.
Hoàng Cẩu lúc này ánh mắt dáo dác ngó xung quanh, ngoắc tay nói bọn họ tụ lại. Sau đó từ trong túi Hoàng Cẩu lấy ra một tấm da dê.
Vương Nhị giật mình sợ hãi, giọng run run:
“Đây là…”
“… Ma pháp cấp Tạo Thể cảnh.” Lâm Bưu tiếp lời.
“Biển thủ ma pháp, đây là tội chết a.” Tiểu Miêu sợ hãi.
Hoàng Cẩu cất lại cuốn da dê, gằn giọng nói:
“Luyện cũng chết không luyện cũng chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn. Đợi một ngày nào đó hắn giở chứng giết chúng ta, sao không tự nắm số phận trong tay. Các huynh đệ các ngươi có dám cùng ta liều một lần.”
Vương Nhị không một chút chần chừ nói:
“Đệ đáng lẽ đã sớm chết trong con hẻm nhỏ năm xưa, nhưng nhờ nửa miếng bánh của đại ca mà đệ sống đến hôm nay, mạng của đệ là của đại ca. Đại ca làm gì đệ cũng theo.”
Lâm Bưu cười hắc hắc:
“Chết sớm chết muộn đều là chết, đệ sẽ liều cùng đại ca.”
Tiểu Mưu cúi đầu, giọng ngập ngừng:
“Các huynh cứ quyết định, ta làm theo là được.”
Hoàng Cẩu tươi cười, ôm vai ba huynh đệ:
“Huynh đệ chúng ta đồng lòng, nhất định có một ngày đứng trên đỉnh cao ngắm nhìn thiên hạ.”
Bốn bọn họ ôm nhau cười, cùng thưởng thức con heo nướng.
Một tháng sau.
Tôn Kỳ từ trong phòng bước ra. Thời gian này, tu vi hắn tăng trưởng cực nhanh đã đạt đến Tạo Thể cảnh tứ trọng hậu kỳ, cùng với đó là những nghiên cứu về cơ thể và hồn phách cũng có nhiều tiến triển.
Tôn Kỳ đi vào chủ trại, ngồi trên bảo tọa, cho gọi đến Hoàng Cẩu báo cáo.
Hoàng Cẩu vội vã xuất hiện.
Tôn Kỳ liếc mắt một cái đã nhìn ra ma khí trong cơ thể Hoàng Cẩu đang vận chuyển xung đột, đây rõ ràng là do giữa chừng thay đổi ma pháp, khiến cho ma khí trong cơ thể nhất thời vận hành theo cả hai ma pháp dẫn đến xung đột.
Tôn Kỳ gõ nhẹ từng ngón tay lên thành ghế suy nghĩ, hắn dễ dàng đoán ra được Hoàng Cẩu đã biển thủ ma pháp.
Khi tiến đánh các sơn trại khác, tài nguyên thu được rất nhiều, cũng có vài cuốn ma pháp cấp Tạo Thể cảnh.
Tôn Kỳ tất nhiên cũng không quá để ý mấy cuốn ma pháp này, nên giống như các tài nguyên khác cho xếp vào trong kho.
Trong mắt Tôn Kỳ có lẽ không đáng giá, nhưng trong mắt tán tu hay sơn tặc lại là vô thượng bảo vật.
Hoàng Cẩu được Tôn Kỳ cho quyền quản lý tài nguyên, hiển nhiên đã lợi dụng cơ hội biển thủ ma pháp.
Tôn Kỳ lúc này đang nghĩ nên làm thế nào, chuyện này cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Hắn ngắt lời Hoàng Cẩu đang báo cáo, hỏi:
“Trong kho có mấy quyển ma pháp?”
Hoàng Cẩu sắc mặt hơi tái, đây là có tật giật mình, nhưng mà hắn vẫn cố giữ bình tĩnh đáp:
“Bẩm đại vương, ma pháp Luyện Linh sơ kỳ có 34 quyển, ma pháp Luyện Linh trung kỳ có…”
Tôn Kỳ xua tay ngắt lời:
“Ta hỏi ma pháp cấp Tạo Thể cảnh.”
Hoàng Cẩu sắc mặt càng tái hơn, hắn lo sợ Tôn Kỳ đã biết được gì đó, giọng hắn rơi run đáp:
“Bảy… bảy… bảy quyển.”
Tôn Kỳ gật đầu nói:
“Ngươi chọn trong số các huynh đệ, những ai có tiềm năng cao nhất, truyền cho bọn chúng ma pháp Tạo Thể cảnh.”
Hoàng Cẩu trố mắt kinh ngạc:
“Đại vương… đại vương… ngài nói là… truyền… truyền ma pháp cho… các huynh đệ…”
Tôn Kỳ nhìn hắn:
“Lời của ta khó hiểu lắm sao?”
“Không… không… lời đại vương dễ hiểu… rất dễ hiểu… thuộc hạ đi làm ngay.” Hoàng Cẩu trong giọng nói không dấu được sự vui mừng, hắn vội chạy ra ngoài, quên mất hắn đang báo cáo dang dở.
Tôn Kỳ cười nhạt lắc đầu.
Hỏa Hỏa truyền âm:
“Sao tự dưng ngươi lại tốt như vậy? đã không bắt tội hắn biển thủ, còn cho phép luyện ma pháp.”
Tôn Kỳ cười bí hiểm:
“Gần đây nghiên cứu có tiến triển, ta cần vài vật làm thí nghiệm, vừa hay dùng bọn chúng.”