Tôn Kỳ lẩm bẩm: ta nên đi bán đan cho Ngũ ca trước, sau đó tiện thể mua thảo dược cho Tam tỷ, mua hạt giống cho Lục ca, tiếp đó ra ngoài mua giấy cho Đại ca, mua ong cho Tứ ca, mua tinh thiết cho Nhị ca, rồi mua son phấn cho Tam tỷ.
Ừm! cứ theo kế hoạch này mà làm.
Tôn Kỳ tiến về cửa hàng đan dược trong luyện linh sư hội.
Tại linh sư hội có cửa hàng chuyên thu mua đan được và bán thảo dược, giá cả đều thấp hơn thị trường chút ít.
Tôn Kỳ bước vào trong cửa hàng, đi đến chỗ chưởng quầy, nói:
“Ta muốn bán đan dược.”
Tên chưởng quầy đang chăm chú ghi chép gì đó, cũng không rảnh ngẩng đầu lên, vừa viết vừa nói:
“Đặt đan dược lên bàn, cho biết tên đan dược cùng tên luyện linh sư.”
Tôn Kỳ cảm thấy khó chịu với thái độ của tên chưởng quầy nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói:
“Thanh Minh Đan ma linh đan tứ hoàn, do…”
Tôn Kỳ có chút lưỡng lự vì hắn không biết rõ tên của Ngũ ca, hẳn là nên dùng ngoại hiệu của huynh ấy.
Tôn Kỳ tiếp tục:
“… do Tuệ Linh ma linh sư luyện.”
Tên chưởng quầy nghe xong tên bỗng nhiên ngẩng đầu, nheo mắt nhìn hắn, hỏi lại lần nữa:
“Công tử nói là vị luyện linh sư nào?”
Tôn Kỳ nghĩ tên này không nghe rõ nên lớn giọng nói:
“Là Tuệ Linh đại sư.”
Tất cả những khách hàng trong cửa hàng đang mua bán trao đổi bỗng đứng hình dừng lại nhìn Tôn Kỳ.
Tên chưởng quầy sắc mặt thay đổi trừng mắt nhìn Tôn Kỳ hô:
“Nhanh! Nhanh gọi đội bảo vệ. Tất cả xông lên bắt giữ tên này không được cho hắn chạy mất.”
Hắn vừa hô lên thì tất cả tạp vụ, khách hàng đồng loạt xông về phía Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ ngẩn ngơ khó hiểu: mình chỉ đi bán đan dược thôi mà, sao lại giống như là kẻ thủ không đội trời chung với bọn hắn.
Tôn Kỳ nhanh chóng tỉnh lại, vơ lấy túi đan trên bàn cắm đầu chạy ra cửa hàng.
Nhưng mà trước cửa có hai tên tạp vụ đứng dàn hàng ngang, dang tay che đường ra.
Tôn Kỳ tiếp tục xông về phía trước, tung hai đấm vào hai tên tạp vụ.
Mấy tên tạp vụ tu vi không cao, chỉ là Luyện Linh cảnh.
Mà Tôn Kỳ trong Luyện Linh cảnh gần như vô địch.
Hai tên tạp vụ mỗi tên ăn một đấm của Tôn Kỳ thì bay ra ngoài như diều đứt dây.
Tôn Kỳ nhanh chóng chạy ra ngoài, phía sau là mười mấy tên đuổi theo.
Bọn hắn vừa đuổi vừa hô hoán khiến những kẻ xung quanh chú ý, bọn họ nghe tiếng hô thì cũng đuổi theo Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ thấy cảnh này mà xanh mặt, cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ bị bắt mất.
Tôn Kỳ thấy phía trước có một con kênh lớn, hắn không do dự mà nhảy ùm xuống.
Mấy kẻ đuổi theo phía sau thấy thế thì có kẻ nhảy xuống theo, có kẻ lại đứng trên bờ canh chừng, có kẻ lập tức toả ra bao vây khu vực này.
Lúc này mấy tên trong đội bảo vệ cũng tới nơi, lập tức cho phong toả khu vực, yêu cầu có thêm sự hỗ trợ.
Tôn Kỳ lặn sâu xuống đáy, dùng thần thức bao bọc toàn thân tránh cho bị hồn lực dò xét, hắn bơi len lỏi qua đám rong rêu, cỏ nước. Thuận theo dòng chảy mà tránh thoát lũ đuổi bắt.
Tôn Kỳ cảm thấy may mắn, những kẻ đuổi theo hắn chỉ là Luyện Linh cảnh chưa thấy xuất hiện Tạo Thể cảnh. Nếu là Tạo Thể cảnh thì có cho hắn thêm mười cái chân nữa cũng chạy không thoát.
Nhưng khi Tôn Kỳ phóng thích thần thức dò xét, hắn có thể thấy cả luyện linh sư hội như bị kinh động, không ngừng có kẻ chạy tới đây. Trong đó không thiếu Tạo Thể cảnh cường giả.
Tôn Kỳ tự hỏi trong lòng: Rốt cuộc có chuyện gì mà bọn họ lại đuổi bắt ta, giống như ta và bọn hắn có mối thù giết cha vậy.
Ta từ lúc vào cửa hàng hình như cũng không làm gì kỳ lạ, ta chỉ có bán đan dược và báo tên Ngũ ca.
Tên Ngũ ca!? hình như lúc nghe tên Ngũ ca bọn họ mới nổi điên như vậy. Rốt cuộc Ngũ ca đã làm gì mà khiến bọn hắn đuổi bắt ta như vậy.
Phải nhanh chóng ra khỏi chỗ này!
Tôn Kỳ thuận dòng nước bơi vào trong một cái hồ, sau đó lách mình vào đám lau sậy.
Tôn Kỳ nhanh chóng nguỵ tạo hình dáng và khí tức, nếu là kẻ quen biết hắn thì nguỵ tạo kiểu này không che dấu được. Nhưng mà với những kẻ đuổi bắt mới gặp thì có thể qua mặt được.
Tôn Kỳ cẩn thận lấy thần thức bọc lấy toàn thân, khí tức như là Luyện Linh lục trọng.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Tôn Kỳ bình tĩnh bước ra đám bụi cỏ.
Tôn Kỳ thấy một thiếu nữ hùng hùng hổ hổ, tay cầm đại chuỳ tiến về phía tiếng hô hoán.
Tôn Kỳ chạy với theo gọi:
“Tỷ tỷ xinh đẹp, xin dừng một chút.”
Thiếu nữ đang giận dữ, nghe hắn gọi “tỷ tỷ xinh đẹp” có chút hoà hoãn dừng lại nhìn hắn e thẹn.
“Sư đệ có chuyện gì sao?”
Tôn Kỳ tỏ ra thanh nhã, bắt chước phong cách của Đinh Liễu, hỏi:
“Sư tỷ có chuyện gì mà tất cả náo loạn vậy?”
Thiếu nữ nhìn hắn hỏi lại:
“Sư đệ hẳn là mới vào luyện linh sư hội đi?”
Tôn Kỳ gật đầu, hắn đã ở luyện linh sư hơn mười năm nhưng có mười năm là bế quan vậy nên hắn không khác gì ma mới.
Thiếu nữ điềm đạm giải thích với hắn:
“Tại nhiều năm về trước, có một tên ác ôn tự xưng là Tuệ Linh, hắn thuộc Thanh Sơn Lục Điên tu luyện tại Vĩnh Lục Sơn Cư.”
“Có một lần hắn xuống núi bán đan dược nhưng mà đan dược của hắn lại to như nắm tay, thử hỏi ai có thể dùng viên đan to đùng như vậy chứ. Chưởng quầy tất nhiên là không chịu mua, cho dù có mua thì cũng phải thấp hơn một nửa giá thị trường.”
“Vậy là hắn tức giận bỏ đi. Những tưởng chuyện này đến đây kết thúc. Nhưng không ngờ tên này có lòng dạ hẹp hòi, lại độc ác vô cùng.”
“Hắn nhân lúc không ai để ý thì đốt cháy đan dược để dược lực theo khói tán phát trong không khí.”
“Kẻ nào ngửi được mùi đan dược thì thành thành thật thật nói ra suy nghĩ.”
Tôn Kỳ nghe đến đoạn này thì ngạc nhiên hỏi lại:
“Cái này hình như cũng không phải là tội ác tày trời, chỉ nói ra lời thật lòng thôi mà.”
Thiếu nữ nghe lời này thì tức giận:
“Nào chỉ là lời thật lòng! Hôm đấy có tên đứng trên mái nhà chửi mắng luyện linh sư hội đã bỏ qua thiên tài như hắn, có tên đánh nhau với sư huynh tranh giành sư muội, có tên khóc lóc hối hận vì đã ăn bớt ma thạch trong cửa hàng.”
“Đáng sợ hơn là mấy tên làm bếp thú nhận: bọn họ nếu như ghét ai thì sẽ nhổ nước bọt vào phần ăn của kẻ đó.”
“Có trưởng lão thành thật khai báo các quỹ đen của mình với vợ.”
“Có trưởng lão uy nghiêm đạo mạo lại thú thật mình có tính sợ vợ.”
“Có trưởng lão nổi tiếng sợ vợ lại mắng chửi bà vợ của mình xấu xí, hắn quyết định đi theo em Hương hàng xóm.”
“Có bà vợ lại khai thật hai đứa con xinh đẹp thông minh trước đó là của kẻ khác, còn đứa út ngốc nghếch xấu xí mới là của chồng.”
“Và đặc biệt là hôm đấy có tới mấy chục tên quỳ dưới mái hiên phủ của Vũ Linh trưởng lão cầu hôn.”
“Nên biết Vũ Linh trưởng lão là đệ nhất mỹ nữ luyện linh sư hội chúng ta.”
“Trong số những kẻ cầu hôn có cả lão đầu bếp, tên bảo vệ, đệ tử của nàng… Bọn họ đánh nhau um sùm trước cửa phủ của nàng.”
“Làm Vũ Linh trưởng lão vừa giận vừa xấu hổ, đóng cửa một năm không ra gặp ai.”
“Nháo sự càng lúc càng lớn, cuối cùng đến tai hội trưởng. Hội trưởng tự mình ra tay hoá giải độc dược.”
“Ngươi có biết là sau lần đó có mấy vị trưởng lão ôm chăn ra ngoài bờ rào ngủ.”
“Có trưởng lão quỳ giữa nhà xin lỗi vợ.”
“Có đứa trẻ nhận lại cha mới.”
“Có kẻ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi luyện linh sư hội.”
“Nói chung là cảnh tượng thê lương vô cùng”
“Sau cùng điều tra được là do Tuệ Linh của Thanh Sơn Lục Điên làm. Tất cả đến vây kín Vĩnh Lục Sơn Cư đòi công đạo. Cuối cùng hội trưởng ra mặt cấm Tuệ Linh không được xuống núi trăm năm.”
“Mặc dù là trừng phạt quá nhẹ nhưng mà lời hội trưởng không ai dám dị nghị.”
Vị thiếu nữ này vừa kể vừa nghiến răng tức giận:
“Ngươi nghĩ xem đó có phải là tội ác tày trời hay không, nếu như ta mà bắt được tên bán đan dược của Tuệ Linh, ta sẽ dùng cái chuỳ này đập đầu hắn, đập bụng hắn, đập chân hắn… Này đệ đệ sao ngươi lùi ra xa vậy, mặt ngươi tái xanh, chân còn run nữa.”
Tôn Kỳ cố gượng cười:
“Đệ cảm thấy không ổn, chắc phải về phòng trước. Cáo từ!”
Tôn Kỳ nói xong liền quay đầu chạy mất.
Thiếu nữ nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu khó hiểu nhưng sau đó lại nghiêm mặt ôm chuỳ tiến lên.
Tôn Kỳ chạy ra ngoài luyện linh sư hội, vừa đi vừa né tránh, sợ bóng sợ gió.
Ngũ ca! sao lại có thể làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy?
Nhưng đã làm rồi thì cũng thôi đi, sao huynh lại không nói một lời với đệ?!
Bỗng nhiên lúc này có tiếng bộp bên vai, Tôn Kỳ quay đầu nói một mạch:
“Tiểu đệ không quen biết Tuệ Linh, Thanh Sơn Lục Điên chính là kẻ thù của tiểu đệ.”
Tên này nhìn hắn khó hiểu:
“Ngươi bị điên sao? Muốn ra ngoài thì giao lệnh bài thân phận ra. Không được ở đây ồn ào.”
Thì ra trong lúc Tôn Kỳ miên man suy nghĩ thì hắn đã ra cửa luyện linh sư hội.
Tôn Kỳ giao ra lệnh bài thân phận của mình, làm một chút thủ tục sau đó chuồn lẹ ra ngoài.
….
Tại Vĩnh Lục Sơn Cư.
Trường Mi và Tuệ Linh đang ngồi nói chuyện, bỗng lão Lục bất chợt hỏi:
“Ngũ ca, huynh có nhắc Thất đệ là không được bán đan dược của huynh trong cửa hàng luyện linh sư hội không?”
Ngũ ca nghĩ nghĩ một chút khẳng định nói:
“Đã nhắc!”
Lão Lục thở phào:
“Nếu nhắc là tốt rồi. Nếu không thì Thất đệ chỉ sợ sẽ bị toàn linh sư hội đuổi giết.”