Một tên trinh sát hớt ha hớt hải chạy vào trong sơn trại, vừa thở vừa nói:
“Trại chủ! Nguy rồi! một đội quân lớn đang tiến về phía chúng ta.”
Hoàng Cẩu vội vàng hỏi:
“Quân đội của ai?”
“Bọn hắn mang cờ có chữ Từ.”
“Còn cách chúng ta bao xa?”
“Mười dặm, theo tốc độ di chuyển thì khoảng một ngày nữa bọn hắn sẽ tiến vào địa bàn của chúng ta.”
“Số lượng bao nhiêu?”
“Ước lượng khoảng ba trăm binh lính, tu vi không rõ, dẫn đội là Từ gia tướng quân Từ Lăng.”
Hoàng Cẩu nghe xong thì lo lắng vô cùng, hắn đi qua đi lại, hai tay vò vào nhau, miệng lẩm bẩm:
“Ba trăm binh lính, số lượng này đã gấp sáu lần quân số trong trại, lại nói Từ gia tuyển binh phải từ Luyện Linh cảnh trung kỳ trở lên, còn chúng ta tu vi từ Luyện Linh cảnh trung kỳ trở lên chỉ có hai mươi tên. Số lượng chênh lệch, chất lượng càng là chênh lệch.
Lãnh binh của Từ gia lần này là Từ Lăng. Từ Lăng từ lâu nổi tiếng chiến lực vô song, lãnh binh tài tình. Không biết ngoài Từ Lăng ra còn có hay không Tạo Thể cảnh đi theo.
Trại chủ chiến lực vô song nhưng nếu bị hai tên Tạo Thể cảnh quấn chân, vậy thì anh em trong trại sẽ thành miếng mồi ngon cho quân Từ gia.
Trận này chúng ta tuyệt đối không thể thắng chỉ có thể dùng kế.”
“Bọn hắn một ngày sau mới đến, chúng ta vẫn còn có thời gian bố trí. Chúng ta chia quân ba đạo.
Đạo thứ nhất đặt bẫy cản lại bước chân địch, tiêu hao một bộ phận sinh lực địch.
Đạo thứ hai bố trí trong sơn trại hỏa dược, đợi khi quân địch xông vào, đồng loạt đốt lửa thiêu sống bọn chúng.
Đạo thứ ba thu dọn tài sản, theo bí đạo rời đi, đợi ngày đông sơn tái khởi.”
Hoàng Cẩu ánh mắt sáng ngời, nắm đấm đập vào bàn tay, cúi đầu nói với Tôn Kỳ:
“Trại chủ xin ngài nhanh ra lệnh.”
Tôn Kỳ liếc Hoàng Cẩu, tên này nghĩ cũng thật nhiều, hắn nghĩ mình là quân sư hay sao? Cái gì mà mưu với kế, cái gì mà chia quân ba đường. Hắn không nhớ trước thực lực tuyệt đối mọi mưu kế đều vô dụng sao.
Thật ra cũng khó trách hắn, dù sao hắn mới là Luyện Linh cảnh không hiểu được năng lực của Tạo Thể cảnh. Trong mắt Hoàng Cẩu thì Tôn Kỳ, Lam Phỉ, Lam Phùng, Từ Lăng… đều mạnh như nhau.
Trong mắt con kiến thì voi hay thỏ một chân đều có thể đạp chết nó, vậy nên voi và thỏ mạnh như nhau, con kiến làm sao biết được con voi một chân cũng có thể đạp chết thỏ.
Hắn không thể nào biết được Tạo Thể cảnh nào là voi, Tạo Thể cảnh nào là thỏ.
Hoàng Cẩu cho rằng Tôn Kỳ có thể đánh được một Tạo Thể cảnh nhưng gặp hai Tạo Thể cảnh thì sẽ bị cầm chân. Nếu như vậy thì bọn hắn chết chắc.
Tôn Kỳ lấy từ bên hông ra một cái hoàng kim hồ lô, nói:
“Đây là Hồng Hoàng Hồ Lô, là bảo vật của ta. Ngươi cầm đi đối địch.
Khi gặp địch thủ, ngươi chỉ cần mở nắp hồ lô, đáy chổng lên trời, miệng hướng xuống đất, gọi to tên địch thủ, nếu như hắn đáp lời thì sẽ bị hồ lô giết chết hắn. Cho dù là Tạo Thể cảnh cũng không thoát được. Sau khi bọn hắn chết ngươi mang xác bọn hắn về cho ta.
Nhớ kỹ hồ lô chỉ có tác dụng trong phạm vi một dặm quanh ta.”
Hoàng Cẩu ngơ ngơ ngác ngác cầm lấy hồ lô, hỏi lại:
“Trại chủ, còn việc chia quân ba đường…”
“Không cần! chỉ cần hồ lô của ta là đủ.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà trại chủ…”
“Hừ! ngươi dám nghi ngờ lời ta sao?!”
“Không dám! Không dám! Thuộc hạ đi làm ngay.” Hoàng Cẩu sợ hãi trả lời, vừa quỳ vừa lui.
Một ngày sau, quân của Từ gia đã đến trước sơn trại, đang bố trí đội hình phong tỏa khu vực.
Một tên đội trưởng lớn giọng nói:
“Từ gia quân đã đến, lũ sơn tặc còn không mau ra đầu hàng!”
Bên trong sơn trại vọng ra tiếng đáp:
“Từ gia quân là cái thá gì chứ? Dám xâm phạm Thạch Xà sơn trại, các ngươi sẽ bị đánh tơi bời, khôn hồn thì mau rút quân, bọn ta đại lượng khoan hồng sẽ không truy cứu.”
Từ Lương nghe xong thì hừ lạnh, nói với Từ Lăng:
“Đám giặc cỏ này, gan dạo này mập lên thì phải. Không dạy bọn chúng một bài học, bọn chúng còn khinh thường Từ gia chúng ta. Để ta lên dạy cho chúng một bài học.”
“Cẩn thận!” Từ Lăng dặn.
Từ Lương quất roi thúc ma thú tiến lên, cao giọng quát:
“Trại chủ Thạch Xà trại còn không nhanh ra đây nhận tội.”
Hoàng Cẩu từ trong sơn trại bước lên tường lũy lớn giọng nói:
“Ngươi là ai? Dám hô to gọi nhỏ với trại chủ.”
Từ Lương giận tím mặt, chỉ một tên Luyện Linh cảnh cũng dám đối đáp vô lễ với hắn.
Tên đội trưởng bên cạnh nhìn biểu cảm của Từ Lương vội quát đáp trả:
“To gan! Đây là Từ Lương trưởng lão, ngươi dám vô lễ với ngài.”
Hoàng Cẩu cầm lên Hồng Hoàng Hồ Lô, mở ra nắp, đáy chổng lên trời, miệng hướng xuống đất, lớn giọng hô:
“Từ Lương… Từ Lương… Từ Lương…”
Hoàng Cẩu mặt ngoài lạnh băng, nhưng trong tâm đang run sợ, hắn là lần đầu dám gọi thẳng tên Tạo Thể cảnh. Nhưng không có cách nào, trại chủ nói, hắn không quá tin, nhưng không dám trái ý.
Từ Lương bị một tên Luyện Linh cảnh gọi thẳng tên, tức giận xì khói:
“To gan! Ngươi dám…”
Hắn chưa kịp nói hết lời thì từ trong hồ lô, một ánh kim quang lóe lên, từ mi tâm của hắn nứt ra một khe nhỏ, máu từ từ chảy ra. Từ Lương chết cũng không hiểu vì sao.
Thân hình Từ Lương rơi cái bịch xuống đất, đám Từ gia quân ngỡ ngàng, Hoàng Cẩu và đám sơn tặc cũng không thể nói lên lời.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Từ Lăng phản ứng nhanh nhất, vừa rồi hắn cũng không thấy rõ là chuyện gì nhưng chắc chắn là cao thủ ra tay. Từ Lương là Tạo Thể nhất trọng, hắn là Tạo Thể nhị trọng, có thể vô thanh vô tức giết chết Từ Lương, khiến hắn không kịp phản ứng, chỉ sợ là cao thủ Tạo Thể tam trọng trở lên.
Gia chủ trước đó suy đoán rất có thể là vở kịch do Lam Phùng dựng lên. Bây giờ xem ra suy đoán này tám chín phần là thật.
Từ Lăng lớn tiếng nói:
“Lam gia chủ, ngài đã giao hẹn với bọn ta sao còn lật lọng muốn nuốt trọn bảo vật, đã thế còn giết trưởng lão Từ gia, ngươi không sợ gia chủ bọn ta hỏi tội sao?”
Hoàng Cẩu lúc này tâm tình nộ phóng, không ngờ hắn giết được Tạo Thể cảnh, đây là nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ, mặc dù biết là mượn nhờ bảo vật nhưng mà hắn vẫn cảm thấy sướng run lên.
Trên đà hưng phấn, Hoàng Cẩu hét lên:
“Từ Lăng… Từ Lăng… Từ Lăng… còn không ra nhận cái chết.”
Từ Lăng giận dữ:
“Hừ! ngươi dám gọi…”
Phốc! một tiếng.
Từ Lăng ngửa mặt lên trời, mắt hắn trợn trừng, nhìn ánh mây lần cuối, sau đó thân hình đổ sụp xuống đất.
Từ gia binh sĩ hoảng sợ, có tên hét lớn:
“Yêu thuật! là yêu thuật đã giết hai vị trưởng lão.”
Đám binh sĩ nháo nhào như ong vỡ tổ, mạnh ai lấy chạy, đội hình tan vỡ.
Đám sơn tặc hưng phấn đuổi theo truy sát.
Qua nửa ngày, binh sĩ Từ gia chạy ra khỏi phạm vi sơn trại, không kẻ nào dám quay đầu lại, một mạch chạy về thành Nhiên Tận.
Đám sơn tặc cũng dừng đuổi theo, bọn hắn đã giết được khoảng sáu mươi tên binh sĩ. Đây quả thực là chiến công khó tưởng, dù sao thì số lượng và chất lượng hai bên quá chênh lệch.
Đám sơn tặc hồ hởi thu thật chiến lợi phẩm mà Từ gia quân bỏ lại.
Cả đám trở lại sơn trại mở tiệc ăn mừng, tung hô trại chủ.
Hoàng Cẩu cung kính quỳ, dâng trả hồ lô.
Tôn Kỳ cầm lấy hồ lô, gật đầu hài lòng, hạ lệnh ban thưởng cho đám thuộc hạ.
Đêm tối. Trong phòng riêng. Trên một chiếc bàn lớn là xác của bốn tên Tạo Thể cảnh Từ gia.
Gồm có hai tên bị Hoàng Cẩu giết, hai tên khác núp tại nơi xa bị Tôn Kỳ phát hiện giết chết.
Tôn Kỳ lấy ra một chén đèn rót vào linh khí dịch. Hỏa Hỏa lập tức xuất hiện nhảy vào trong chén đèn, tung tăng bơi lội.
Tôn Kỳ đặt chén đèn lên cao, sau đó tiến hành mổ xác bốn tên Tạo Thể cảnh.
Trong chén đèn, Hỏa Hỏa hớp một ngụm linh dịch rồi phun ra như vòi, nó vừa hấp thụ linh khí vừa chơi đùa. Nó nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Sao không sưu hồn hai tên này rồi hãy giết?”
Tôn Kỳ vẫn đang cắm cúi làm việc, lưỡi dao vừa cắt xuống, máu đã bắn thẳng lên, hắn nghiêng đầu né tránh nhưng vẫn bị những tia máu vẩy khắp mặt. Hắn vừa làm vừa đáp:
“Không cần thiết lắm. Ta mỗi lần sưu hồn thấy được ký ức của bọn hắn. Thấy quá nhiều đôi khi khiến ta lạc lối, ảnh hưởng đến cảm xúc và tâm cảnh của ta. Vậy nên từ lâu ta chỉ tìm thứ mình muốn, còn lại thì loại bỏ hết. Bốn tên này đều cùng gia tộc, tu cùng một ma pháp, vậy thì sưu hồn một tên là được rồi.”
Tôn Kỳ ngày đầu tạo ra sưu hồn thuật, hắn đã vô cùng hứng thú với ký ức của kẻ khác, hắn có cảm giác như mình sống thêm một cuộc đời khác. Điều này cũng không có gì đáng lo thậm chí là còn tốt, vì biết được nhiều thứ ngươi sẽ tránh được những sai lầm, biết được nhiều mưu mẹo.
Nhưng đến một ngày, khi hắn sưu hồn tên trung niên đã cưỡng bức con gái ruột của mình. Đau đớn, day dứt, tự trách, hối hận… rất nhiều những cảm xúc tiêu cực.
Những cảm xúc này mạnh đến nỗi ảnh hưởng đến chính Tôn Kỳ.
Đôi khi nhìn thấy những bé gái, tâm hắn liền sinh ra cảm xúc yêu thương, đồng thời cũng là day dứt, hối hận… tự cảm thấy bản thân kinh tởm, không dám đến gần các bé.
Đến lúc này hắn mới biết cảm xúc thêm ra gì đó không phải của hắn, làm cho tâm tình biến đổi, tâm cảnh giao động.
Khi hắn nhận ra liền lập tức chặt bỏ. Đào sâu nguyên nhân, hắn nhận ra mỗi lần hắn sưu hồn thấy được một cuộc đời khác, hắn ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.
Từ đó về sau, Tôn Kỳ sưu hồn chỉ tìm những thứ mình cần, còn lại đều loại bỏ.
Biết được những kinh nghiệm, kiến thức của kẻ khác cố nhiên là tốt, nhưng cũng vì vậy mà tạo ra sức ì cho tư duy của hắn.
Mỗi lần cần đưa lựa chọn, hắn lại dựa trên những kinh nghiệm, kiến thức kẻ khác mà đưa ra quyết định. Điều đó vô tình khiến hắn không tự tư duy.
Càng đáng lo hơn là khi cần sáng tạo, bước ra một con đường mới. Chính những kinh nghiệm, kiến thức cổ hủ lại là những bức tường ngăn lớn nhất.
Giống như chuyện một chú chim sẻ đậu trên cành cây nói với vịt con: đừng có xuống hồ! con sẽ bị chết đuối đấy!
Giới hạn của kẻ này chưa chắc là giới hạn của kẻ khác.
Tôn Kỳ muốn sáng tạo một con đường giúp Nhân tộc quật khởi. Hắn bắt buộc phải tự thử các loại khả năng, không thể bị suy nghĩ của kẻ khác cản trở chính mình.
Hỏa Hỏa vung vẩy linh dịch, lạnh nhạt hỏi:
“Đã như thế thì ngươi vì sao còn lừa tên Hoàng Cẩu kia.”
Tôn Kỳ nở nụ cười bí hiểm, nói:
“Sau này ngươi sẽ biết.”