Mục lục
Nhân Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi cuộc nổi dậy của Nguyễn Đình bị dập tắt, chính quyền trung ương rơi vào trạng thái cực độ suy yếu. Nhiều địa phương đã không còn nghe lời trung ương, tự lập thế lực riêng, quần hùng cát cứ khắp nơi.

Chính quyền trung ương không dám mạnh tay với đám thế lực địa phương. Một là sợ hao binh tổn tướng. Hai là sợ phản tác dụng đẩy bọn chúng vào thế phải nổi loạn.

Tại vương cung.

“17 cố lên!”

“15 đang vượt lên!”

“Huýt!!! Kết thúc! Số 14 chiến thắng!”

Bạch Dã ngồi bên vương tọa, tay vỗ lên thành ghế cười lớn:

“Ha… ha… ha… ta lại thắng rồi!”

“Chúc mừng đại vương!” đám quần thần nịnh nọt.

Bạch Dã cười cúi xuống nhìn một tên quan đang run lẩy bẩy, nói:

“Ngươi thua rồi! lấy tiền cược ra!”

Tên quan này mếu máo:

“Đại vương, thuộc hạ hết tiền rồi!”

“Hừ! ngươi muốn quịt nợ bổn vương sao?” Bạch Dã hừ lạnh nói.

“Thần đã bán hết những thứ có thể bán rồi! Đại vương xin ngài cho thuộc hạ khất lần này, ván tiếp theo thần nhất định thắng lại cả gốc lẫn lãi, trả cho đại vương.” Tên quan này bị bức tới đường cùng nhưng vẫn không bỏ được thói đỏ đen.

“Hừ! bổn vương không có thói quen chịu nợ. Ngươi không phải vẫn còn thứ giá trị có thể bán sao?” Bạch Dã cười âm hiểm nói.

“Thứ giá trị?” tên này đảo mắt một vòng, hắn thực sự không nhớ ra trong nhà còn thứ gì giá trị, tất cả nhà cửa đất đai tiền bạc đồ dùng hắn đều đã cầm đi hết, hắn nghi ngờ hỏi: “Hạ thần ngu muội, không biết ý đại vương là…”

“Không phải ngươi còn vợ con sao?” Bạch Dã cười hắc hắc nói.

“Đại vương, không được!” tên quan này biết ý của Bạch Dã, sợ hãi nói.

Bạch Dã phất tay ra lệnh:

“Lính! Tới bắt vợ con hắn đi làm nô.”

“Đại vương, đừng mà! xin tha cho bọn họ.” tên quan lê lết ôm đuôi Bạch Dã gào khóc.

Bạch Dã phất đuôi hất hắn xuống dưới cười nói:

“Ngươi đừng khóc lóc như kiểu cha mẹ ngươi chết nữa! ngươi không phải vẫn còn cơ hội sao? cược thêm ván nữa. Nếu thắng ngươi có thể lấy lại tất cả: vợ con, nhà cửa, đất đai, tiền bạc…” Bạch Dã dụ dỗ.

“Còn nếu thua?” tên quan ngập ngừng hỏi.

“Thua? Ngươi còn sợ thua cái gì nữa? ngươi có còn cái gì nữa đâu mà sợ thua.” Bạch Dã cười nói.

Tên quan trầm mặc suy nghĩ, hôm nay hắn đã thua quá nhiều, cả vợ con cũng bị bán đi, nếu thua nữa…

Bạch Dã thấy tên này chậm chạp trả lời thì bực mình:

“Sao có muốn cược tiếp không? Nếu không cược tiếp thì cút ra ngoài cho ta.”

Tên quan máu đỏ đen lại nổi lên che mất lý trí, hắn cắn răng mạnh giọng nói:

“Cược! cược tiếp! lần này nhất định phải thắng!”

Bạch Dã thấy vậy thì cười hài lòng, hắn phất tay ra lệnh.

Một nhóm mười con cá ngựa mới được dẫn tới, mỗi con đều được đánh số. Bọn chúng được dắt vào đường đua trên từng làn khác biệt.

Tên quản sự lớn tiếng:

“Vòng thứ 32 chuẩn bị! ai muốn đặt cược thì nhanh tay lên.”

Đám con bạc nhao nhao tiến lên đặt cược, bọn chúng xì xầm phân tích con cá ngựa nào tốt con cá ngựa nào xấu, dự đoán con nào thắng con nào thua.

Bạch Dã ngồi trên cao nhếch mép hài lòng.

Chính hắn là kẻ đã nghĩ ra trò cá ngựa này.

Hắn xây một đường đua dài xung quanh vương cung, rồi lại bắt mấy con cá ngựa đua với nhau. Hắn là nhà cái đặt ra các kiểu cược khác nhau.

Lũ quan lại nhà giàu mê thói đỏ đen đều đổ tới cá cược.

Ván cược nào cũng có thắng có thua, nhưng tựu chung lại nhà cái luôn thắng cuối cùng.

Rất nhiều kẻ thua bạc đến táng gia bại sản, bán vợ đợ con, như tên quan vừa rồi chỉ là một trường hợp trong số đó.

Tên quản sự huýt lớn:

“Kết thúc đặt cược. Vòng 32, bắt đầu!”

Đám cá ngựa được thả ra, lao lên xé nước.

Đám con bạc đứng bên ngoài hò hét không ngừng, cổ vũ cho con cá ngựa mà mình đã đặt cược.

Chẳng bao lâu sau, vòng đua kết thúc, chỉ có một con cá ngựa chiến thắng, một số tên vui cười khoái trá còn phần lớn đều ỉu xìu tiếc nuối.

Bạch Dã đưa ánh mắt nhìn xuống:

“Sao? ngươi đi đâu đấy? định trốn sao?”

Tên quan vừa đang định lủi vào đám đông quay đầu cười hề hề:

“Đại vương, thần nào dám, thần chỉ muốn ra ngoài hớp chút dưỡng khí, trong đây quá ngột ngạt. Thần đi một lát sẽ về ngay.”

Bạch Dã hừ lạnh:

“Lính đâu! Bắt hắn đi!”

Tên quan bị đám lính lôi đi sền sệt, hắn gào khóc xin tha nhưng vô dụng. Đám con bạc thấy vậy có thương cảm, nhưng không có đồng cảm, đây là đánh bạc thua thì phải chịu.

Vòng cược tiếp theo nhanh chóng được bắt đầu, đám con bạc lại lao đầu vào cá cược, hoàn toàn quên mất tình cảnh vừa rồi mà sau đó có thể là tình cảnh của chính bọn hắn.

Bạch Dã ngồi trên vương tọa, tay ôm mỹ nhân, miệng ngậm mỹ thực, mắt nhìn đám con bạc điên dại.

Lúc này, Sa Trọng xin tiếp kiến.

“Sa Trọng, có chuyện gì sao?” Bạch Dã lạnh nhạt hỏi.

“Đại vương, thần có món quà cho đại vương.” Sa Trọng cười nói.

“Ồ! Đưa ta xem.” Bạch Dã tỏ ra hứng thú.

Thuộc hạ cầm lên một khay đồ, Sa Trọng từ từ kéo xuống tấm màn rong biển.

Trên khay là mấy cây nấm có mũ nhỏ màu nâu, thân nấm trắng ngà, trông thật giống các loại nấm bình thường không có gì đặc biệt.

“Đây là…” Bạch Dã hiếu kỳ hỏi.

“Đây là nấm Tiên, ăn vào có thể quên hết sầu lo, dục tiên dục tử, lâng lâng, bay bỏng, cười khóc vô cớ, trở nên tươi vui hạnh phúc…” Sa Trọng ngọt ngào giới thiệu.

Nhưng Bạch Dã nghe qua một chút liền biết đây có thể là một loại nấm ảo giác gây nghiện giống như hoa Anh Túc.

Hắn chính là đại sư trong việc dùng thuốc phiện, Sa Trọng lời nói hoa mỹ nhưng sao qua được mắt hắn. Không ngờ còn có kẻ dùng chiêu này dụ hắn.

Bạch Dã cầm lên một cây nấm, ngắm nhìn một chút, sau đó đưa cho tên lính bên cạnh.

Tên này hiểu ý bỏ cây nấm vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng.

Ngay lập tức hắn cảm thấy đầu có quay cuồng, các hình ảnh như hư như thực hiện ra, hắn có cảm giác lâng lâng như đi trên mây.

Mãi một ngày sau tên này mới tỉnh lại từ trong mộng tưởng.

Bạch Dã lạnh nhạt hỏi:

“Thế nào?”

Tên lính thuật lại cảm giác, không ngớt lời ca tụng.

Sa Trọng đứng một bên tủm tỉm cười không ngừng.

Nghe xong tên lính kể, Bạch Dã có thể khẳng định nấm Tiên chính là một loại thuốc nghiện như hoa Anh Túc.

“Đại vương, nếu ngài dùng loại nấm này đảm bảo sẽ vui sướng nhất trong đời, dục tiên dục tử…” Sa Trọng lại tiếp tục tâng bốc nấm Tiên.

Bạch Dã cách ngang hỏi:

“Ngươi lấy nấm này ở đâu?”

“Bẩm đại vương, tại chỗ thần sinh ra, đầm lầy Mặc Liệt có rất nhiều loại nấm này.” Sa Trọng trả lời.

“Được! ngươi hãy lấy thật nhiều nấm này về đây cho ta.” Bạch Dã ra lệnh.

Sa Trọng vui vẻ nhận lệnh lui ra.

Mấy ngày sau. Trong tẩm cung của Bạch Dã.

Đám vương phi được Bạch Dã cho ăn nấm Tiên, bọn chúng điên cuồng dâm loạn, ôm lấy nhau quằn quại, còn tưởng rằng đang được sủng hạnh.

Bạch Dã tất nhiên sẽ không quan hệ sát thịt với bọn chúng, hắn chỉ dùng đám vương phi này che mắt thiên hạ, hắn coi bọn chúng như vậy thí nghiệm mổ xác nghiên cứu.

Mỗi lần sủng hạnh là mỗi lần hắn biết bọn chúng.

Nhưng có một điểm rắc rối là giết bọn chúng xong không thể cứ giải thích bọn chúng chết là do chịu không nổi sủng hạnh, nghe một lần cũng thôi, nghe nhiều sẽ thành vô lý.

Cũng may Sa Trọng mang nấm ảo giác đến cho hắn giúp cho hắn đỡ rất nhiều rắc rối.

Đám vương phi một bên quằn quại tưởng được sủng hạnh, Bạch Dã một bên mổ xẻ cái xác.

Đối với Bạch Dã thì rất tốt, nhưng dân chúng có thêm một lý do để ghét hắn.

Hắn bị gọi là tứ đổ tường: thực, sắc, tài, khí tức tham mỹ thực, mê sắc dục, lậm cờ bạc, thích hút chích.

Thực: tham ăn uống, cơ thể dư chất tích mỡ, trí não hư hỏng, tinh thần suy nhược, hành động chậm chạp, cơ thể suy thoái.

Sắc: Ham mê thú vui xác thịt nam nữ, chơi bời hư hỏng, phạm tội tà dâm, tinh mất khí hư, thần hồn mê muội, bỏ bê gia đình. Cho nên có câu: Sắc bất ba đào dị nịch nhân: Sắc đẹp phụ nữ không có sóng mà dễ nhấn chìm người.

Khí: hút thuốc phiện, hít chích các chất ma túy, nghiện ngập, thân thể bệnh hoạn, trộm cắp hay cướp giật để có tiền mua thuốc, hút hít cho thỏa cơn ghiền.

Tài: cờ bạc. Ham mê cờ bạc, tham lam lợi lộc, làm quấy liều mạng, bán đồ bán đạc để có tiền nhập sòng, tan nhà nát cửa.

Cha mẹ thường dùng gương của hắn để dạy con cái tránh xa tệ nạn xấu, nếu không sẽ tan hoang cửa nhà.

Tội ác của hắn đã chất cao như núi, là hôn quân vô đạo điển hình.

Cung A Phòng của hắn được xây trên vô số xương cốt của dân đen và đám nghĩa quân, đầu lâu của Nguyễn Đình thành vật kê chân cho hắn.

Hắn thường dùng chém giết để mua vui, mỹ nhân thiên hạ bị bắt ép vào cung phục vụ cho hắn và rất nhiều trong số đó mất tích hoặc bị giết.

Cha mẹ thường rạch mặt con gái trở nên xấu xí để khỏi phải vào cung.

Quốc khố bị hắn móc rỗng cho những buổi tiệc tùng sa hoa trác táng tiêu tốn vô số tiền của.

Dân chúng thì lầm than, phía bắc thì chịu sự quấy nhiễu của giặc phương bắc, phía tây thì thiên tai liên miên. Dân chúng khổ không kể siết.

Đám quan lại thì luôn tô hồng những bản báo cáo lên trên, nhưng sự thật là tên nào tên nấy ra sức vơ vét của dân, ăn không chừa thứ gì.

Cả tiền cứu trợ thiên tai, bọn chúng cũng không tha.

Hôm nay, trong cung, theo một lẽ bình thường, lại tổ chức một bữa tiệc lớn chẳng vì lý do gì cả, quan viên khắp nơi từ trung ương đến địa phương đều đến tham gia.

Chỗ nghị triều từ lâu đã biến thành chỗ ăn chơi. Bạch Dã ngồi trên vương tọa, tay chống thái dương, nhìn đám quan lại thân hình béo ục chúc mừng nhau những lời sáo rỗng.

Giữa trưa, khi bữa tiệc lên đến đỉnh điểm.

Bỗng nhiên một cỗ khí tức cực mạnh giáng lâm, khiến cho đám quan lại hít thở không thông, sắc mặt tái mét, lòng sinh sợ hãi, chỉ sợ địch tập kích.

Bạch Dã vẫn thản nhiên ngồi trên vương tọa, giống như hắn đã biết trước điều này.

Một giọng nói vang lên, chấn động màng tai:

“Bạch Dã điện hạ, ngươi có biết đã phạm đại tội!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK