Nhất thời đám hoàng tử, hoàng nữ cũng chưa tiêu hóa hết thông tin. Bọn chúng đứng dậy chuẩn bị rời đi, bọn chúng cần phải cân nhắc thật kỹ càng trước khi đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, Bạch Dã đứng dậy chắp tay hỏi:
“Phụ vương, có thể hay không cho hài nhi hỏi một câu?”
Vũ Đông ồ lên một tiếng rồi gật đầu.
Đám hoàng tử, hoàng nữ sắp rời đi thì cố nán lại nghe Bạch Dã nói gì.
Bạch Dã chậm rãi nói:
“Phụ vương và các vị Hải Vương đã là bá chủ trên biển, là đỉnh tiêm tồn tại của Đại Thế Giới. Hài nhi không biết phụ vương còn có điều gì truy cầu, nhưng mà xâm nhập Hải Táng quá nguy hiểm, có thể mất mạng. Hải Táng có cái gì mà khiến phụ vương và các vị Hải Vương không màng tính mạng cũng muốn xâm nhập, chắc không chỉ đơn giản là nhìn ngắm Thế Giới Thụ một lần.”
Đám Cao Minh nghe lời này thì giật mình, thấy mình thiếu sót, chưa biết nguyên nhân thực sự đến Hải Táng đã cân nhắc đi hay không. Bọn hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế lắng tai nghe.
Vũ Đông nhìn Bạch Dã, lại thêm một chút thiện cảm, biết nhìn trước nhìn sau, suy nghĩ toàn diện sâu xa. Vũ Đông chậm rãi nói:
“Chuyến đi lần này có thể một đi không trở lại. Nên có những chuyện cũng phải nói rõ cho các ngươi biết.
Nếu chuyến đi này thành công thì không nói, nhưng nếu thất bại, ta cần các ngươi tiếp nối ý chí của ta.
Các ngươi hẳn là biết truyền thuyết Thế Giới Thụ cứu thế giới. Trên Thế Giới Thụ có ba viên trái cây, một trái màu đen rơi rơi xuống phương bắc hình thành Ma giới, một trái màu trắng rơi xuống phương tây hình thành Thần giới, và một trái màu đỏ còn treo trên Thế Giới Thụ.”
Đám Bạch Dã đồng loạt gật đầu.
“Truyền thuyết này là thật, hay ít nhất Bỉ Dinh có ghi lại: tận mắt nhìn thấy viên trái cây màu đỏ trên Thế Giới Thụ. Mục tiêu của bọn ta chính là viên trái cây này.” Vũ Đông ôn tồn nói, nhưng không giấu nổi sự thèm muốn trên khuôn mặt.
Đám Bạch Dã bốn mắt nhìn nhau, một tên hỏi:
“Viên trái cây này có tác dụng gì?”
Vũ Đông lắc đầu:
“Không ai biết! nhưng tin đồn về việc ăn nó hẳn là đúng một hai.”
Đám Bạch Dã hít một hơi dài, cố trấn tĩnh. Nếu đúng như lời đồn, ăn viên trái cây này có thể bất tử bất diệt, thọ cùng trời đất, đứng trên đỉnh cao thế giới, vô địch thiên hạ. Bọn hắn tưởng tượng thôi cũng cảm thấy sướng rơn cả người.
Đang lúc bọn hắn lâng lâng suy nghĩ, Vũ Động lại bồi tiếp một thông tin quan trọng:
“Không những thế, Bỉ Dinh còn phát hiện một thứ khác…”
“Thứ khác?!”
“Bỉ Dinh phát hiện một sinh vật cường đại, mà hắn cho rằng đó là… Nguyên Tổ!!!” Vũ Đông hạ thấp giọng nói rõ từng chữ.
“Nguyên Tổ? không thể nào? Nguyên Tổ rõ ràng do bọn Yêu tộc bịa ra, làm sao có thể là thật?” một tên hoàng tử không kìm được kêu lên.
Những lời Vũ Đông nói thật sự đánh vỡ mọi nhận thức trước đây của bọn hắn. Nếu như từ miệng kẻ nào đó nói ra, bọn hắn chắc chắn cười khuẩy khinh miệt, nhưng đây là Vũ Đông nói, bọn hắn vô cùng tin tưởng, bọn hắn cảm giác như lạc lối u mê. Vậy mọi chuyện bọn hắn biết xưa nay là đúng hay sai? Đâu mới là sự thật?
“Phụ vương, làm sao Thế Giới Thụ và Nguyên Tổ có thể cùng tồn tại, còn câu chuyện về sáng tạo thế giới thì sao?” một vị hoàng nữ lên tiếng.
Vũ Đông gật đầu:
“Ta hiểu, hai câu chuyện về sáng tạo thế giới không thể cùng tồn tại, cùng đúng. Đó cũng là một lý do vì sao bọn ta phải đến Hải Táng xác nhận, nếu như bọn ta thất bại, tương lai kẻ kế vị phải tiếp tục con đường này.”
“Phụ vương, nếu như câu chuyện sáng tạo của Hải tộc là sai, còn câu chuyện của Yêu tộc mới là đúng. Vậy ngài tính thế nào?” Bạch Dã nghiêm túc hỏi.
Đám Cao Minh nhìn Bạch Dã, trong lòng bọn hắn chưa bao giờ nghi ngờ câu chuyện sáng tạo của Hải tộc, ngay từ khi có trí tuệ bọn hắn đã nghe câu chuyện mỗi khi đi ngủ, câu chuyện đã in sâu vào tiềm thức của bọn hắn.
Bọn hắn không nghi ngờ, cũng không bao giờ thắc mắc.
Nghe Vũ Đông nói Thế Giới Thụ và Nguyên Tổ cùng tồn tại. Suy nghĩ đầu tiên của bọn hắn là Bỉ Dinh đã lầm, Nguyên Tổ chỉ là thứ giả tạo.
Bọn hắn chưa nghĩ xa được như Bạch Dã: Thế Giới Thụ và Nguyên Tổ có thể cùng tồn tại nhưng câu chuyện Thế Giới Thụ là giả, câu chuyện sáng tạo của Nguyên Tổ mới là thật.
Vũ Đông trầm ngâm một chút rồi nói:
“Bọn ta cũng từng nghĩ đến chuyện này. Bọn ta bàn bạc với nhau, nếu như Nguyên Tổ mới là thật vậy thì vẫn tiếp tục lưu truyền câu chuyện cũ, sau đó ầm thầm chỉnh sửa cải biên. Dù sao truyền thuyết đều là truyền miệng, bọn ta có thể dùng quyền lực tác động từ từ. Lúc đó chuyện đúng cũng thành sai, chuyện sai cũng thành đúng.”
Đám hoàng tử, hoàng nữ gật đầu đồng ý, có như vậy mới giúp Hải tộc luôn đứng ở thế chính nghĩa.
Câu chuyện sáng tạo và Thế Giới Thụ chính là tín niệm trong lòng mỗi Hải tộc, thử hỏi một ngày nếu như tín niệm này sụp đổ, vậy thì khó mà tưởng tượng được hậu quả.
Đám hoàng tử, hoàng nữ thở ra một hơi nhưng chưa kịp yên lòng thì Bạch Dã lại hỏi:
“Vậy nếu như cả Thế Giới Thụ và Nguyên Tổ đều sai thì sao?”
Câu hỏi này không chỉ khiến đám Cao Minh tim đập tay run mà Vũ Đông nhất thời cũng run nhẹ, nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, nghiêm giọng nói:
“Tuyệt đối không có chuyện đó. Chuyện này không được nhắc nữa!”
Vũ Đông sắc mặt không vui, phất phất tay cho bọn hắn lui.
Đám hoàng tử, hoàng nữ đứng dậy bước đi. Bạch Dã thì vẫn ngồi yên tại chỗ.
Vũ Đông nhíu mày, không vui hỏi:
“Ngươi vì sao còn chưa đi?”
“Phụ vương, nếu chuyến đi lần này chỉ là vì trái cây của Thế Giới Thụ, vậy một viên làm sao mà chia cho mấy vị Hải Vương? Sao mỗi vị không tự ý hành động như vậy có phải được ăn trọn không? Phụ vương, có phải các ngài còn có mục đích khác lớn lao hơn khiến các vị Hải Vương đồng tâm như vậy?” Bạch Dã lại hỏi.
Mấy vị hoàng tử, hoàng nữ đã đi rồi khi nghe câu hỏi thì nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi, dỏng tai lắng nghe.
Vũ Đông thở ra một hơi dài, tựa hồ có chút hưng phấn nói:
“Ngươi quả thực rất thông minh. Đúng! bọn ta tập hợp vì một mục đích cao cả.
Đường đến Hải Táng xa xôi vạn dặm, xâm nhập Hải Táng nguy hiểm muôn trùng, Thế Giới Thụ chỉ có một viên trái cây, Thế Giới Thụ là tồn tại chí tôn chí cổ, muốn dùng sức lấy trái là đều không thể, chỉ có thể cầu xin nhưng cũng là hy vọng xa vời.
Nên muốn có viên trái cây kia gần như là không tưởng. Bọn ta liền lùi một bước cầu mong thứ khác. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Các ngươi có biết là gì không?”
Nói đến đây Vũ Đông nở nụ cười đắc ý, giống như đây là một ý tưởng vô cùng tuyệt vời.
Đám hoàng tử, hoàng nữ đều nhẹ lắc đầu không đoán ra. Thật sự nếu không có Bạch Dã mở miệng hỏi, bọn hắn còn không biết mấy vị Hải Vương còn có mục đích khác.
Vũ Đông đưa mắt nhìn Bạch Dã, Bạch Dã cũng lắc đầu. Vũ Đông thở nhẹ trong lòng, nếu chuyện này mà Bạch Dã cũng nghĩ ra, vậy thì Bạch Dã là quái vật rồi, không phải là con của hắn nữa.
Vũ Đông nói:
“Bọn ta muốn Thế Giới Thụ tạo ra một trận Đại Hồng Thủy nhấn chìm toàn thế giới.
Điều này là hoàn toàn nằm trong khả năng của Thế Giới Thụ.
Các ngươi nghĩ xem nếu thế giới này toàn là nước, vậy thì còn tộc nào dám tranh bá với Hải tộc, Hải Vương lúc đó sẽ là tồn tại vô địch. Chính vì điều này các Hải Vương mới quyết định liên thủ tiến vào Hải Táng.”
“Nhưng Thế Giới Thụ là tồn tại chí tôn chí cổ, liệu có nghe lời chúng ta. Còn chưa tính đến chuyện…” Cao Minh mở miệng hỏi, giọng nhỏ dần: “…Nguyên Tổ mới là thật.”
“Chuyện này đúng là rất mạo hiểm.” Vũ Đông gật đầu đồng ý: “Nhưng cũng rất đáng để thử, nếu thành công, lợi ích khó mà tưởng tượng được. Bọn ta cũng đã chuẩn bị cho rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, chuyện này các ngươi không cần bận tâm.”
Vũ Đông nói đến đây nở nụ cười tự tin, hắn tin tưởng vào những thứ mình đã chuẩn bị.
Đám hoàng tử, hoàng nữ nhìn nhau khó nói lên lời.
Bạch Dã bất ngờ đứng dậy, chắp tay nói:
“Phụ vương, con xin đi!”
“Ồ! Ngươi không suy nghĩ thêm sao? ngươi vẫn còn ba ngày.” Vũ Đông ngạc nhiên hỏi.
Bạch Dã dứt khoát:
“Phụ vương, hài nhi đã quyết định.”
“Được!” Vũ Đông gật đầu mỉm cười hài lòng.
Hắn nếu là Bạch Dã thì sẽ suy nghĩ thêm, nhưng hắn không phải Bạch Dã, hắn là Tôn Kỳ. Chuyến đi này hắn nhất định phải đi. Hắn phải biết được cội nguồn của Hải tộc và Yêu tộc.
…
Mấy ngày sau, trời trong sáng không mây, gió nhẹ thoang thoảng, thời tiết này thật thích hợp để khởi hành.
Một đoàn Hải tộc khổng lồ chậm rãi di chuyển từ thủy cung hướng về phương đông.
Vũ Đông cưỡi trên một con Xích Huyết Thủy Long, uy phong lẫm lẫm dẫn đầu đoàn.
Phía sau, bên cạnh hắn là những bộ tướng trung thành và mấy vị nhi tử, trong đó tất nhiên có Bạch Dã.
Toàn bộ thủy cung đều ra đưa tiễn. Cao Minh lần này lựa chọn ở lại, hắn có toan tính riêng.