“Ngươi nói cho bọn chúng cơ hội, sao lại ra lệnh chém tận giết tuyệt như vậy?”
Tôn Kỳ cười lắc đầu:
“Ngươi không thấy ta đã cho bọn chúng cơ hội sao?”
“Chỗ nào?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Ta ra lệnh mỗi lần giết xong Nhân tộc biến dị đều phải đốt đi. Đây không phải là một cơ hội sao?! Ta dùng lửa để cảnh báo: bọn chúng đã bị phát hiện, nhanh chạy. Đồng thời dạy khôn cho bọn chúng. Chỉ có nguy cơ sinh tử mới giúp bọn chúng tiến hóa nhanh chóng.” Tôn Kỳ cười lớn: “Ha, ha… Dùng mạng bọn chúng dạy bọn chúng, còn gì tuyệt hơn!”
“Không những thế, ta còn liên tục gây chiến tạo loạn thế. Chỉ có loạn thế bọn chúng mới có một tia hy vọng. Yêu giới hòa bình, bọn chúng chắc chắn sẽ chết.”
Hỏa Hỏa nhìn Tôn Kỳ không còn gì để nói. Tôn Kỳ tính toán, vẹn toàn đôi đường, vừa có thể bảo vệ chính mình, vừa có thể giúp đỡ Nhân tộc. Nhưng có thật là như vậy? Hỏa Hỏa càng ngày càng không nhìn thấu được hắn. Chỉ hy vọng hắn không quên sơ tâm!
…
Ầm, ầm, ầm… mặt đất rung động, đá sỏi như nhảy múa. Đám tiểu Yêu sợ vỡ mật, đây không phải động đất, đây là một sinh vật cực lớn bước đi, bọn chúng sợ địch tập kích.
Cách xa mười dặm, có tiếng cười ha hả vang lên:
“Ha, ha… xem ra ta là kẻ trở về đầu tiên.”
Tôn Kỳ đứng trên đỉnh núi, mỉm cười:
“Chúc mừng Tê Hoành huynh! huynh đúng là kẻ đầu tiên trở về.”
Tê Hoành Vương thân hình to lớn như một ngọn núi, mỗi bước đi trầm trọng như thiên thạch rơi. Mặc dù to lớn nhưng tốc độ của hắn không chậm, chỉ vài tức hơi thở đã đến bên cạnh Tôn Kỳ. Tê Hoành Vương thu nhỏ kích thước cho tương đương với Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đứng bên cạnh hắn mà cảm giác như cạnh thái sơn.
“Tê Hoành huynh vui như vậy, hẳn là thành công!”
“Ha, ha… thành công! có chút khó khăn nhưng vẫn không ngăn được ta.” Tê Hoành Vương cười nói.
“Có thể cho ta xem vật gì chăng?” Tôn Kỳ tò mò hỏi.
Tê Hoành Vương xua tay làm vẻ bí ẩn:
“Không được! đợi bọn chúng xem nữa, ta muốn tất cả các ngươi bất ngờ!”
Tôn Kỳ nghe vậy thì thôi, cũng không ép buộc, sớm hay muộn gì hắn cũng biết, không cần vội vã nhất thời.
“Ha, ha, ha… ta cũng tò mò Tê Hoành huynh lấy được vật gì?” một tiếng cười khác vang lên, kết thúc tiếng cười Ma Bằng Vương đã đứng bên cạnh Tôn Kỳ và Tê Hoành Vương.
“Hai ngươi cũng thật nhanh. Không chờ ta một chút!” kẻ lên tiếng là Lục Nhĩ Hầu Vương.
Sau đó đám Chúa tể lần lượt xuất hiện.
Tôn Kỳ cười lạnh trong bụng: thật trùng hợp! các ngươi hẹn nhau sao? không quan trọng, ta cũng muốn xem các ngươi có trò gì.
“Xem ra đều đã đủ mặt, bắt đầu luôn sao?” Mộng Vương ngây ngô hỏi.
Cả đám đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, dù sao hắn cũng là chủ nhà, nhận định kết quả cần hắn chủ trì.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, các vị mời theo ta.” Tôn Kỳ mỉm cười, đưa tay mời.
Tôn Kỳ đưa bọn hắn tới vùng đất trống giữa ba ngọn núi, nơi đây đã được dọn dẹp lại, sẵn sàng cho đại lễ.
“Cung nghênh các vị Thánh giả!” đám tiểu Yêu đồng loạt quỳ xuống cúi đầu, tỏ ra vô cùng cung kính trang nghiêm.
“Ồ! không ngờ Huyết Ngục huynh lại chuẩn bị chu đáo như vậy!” Lục Nhĩ Hầu Vương tỏ ra bất ngờ nói.
“Huynh tin tưởng bọn ta vậy sao?” Ma Bằng Vương cười hỏi, nửa đùa nửa thật.
Tôn Kỳ không vội trả lời, hắn an tọa tại một tảng đá lớn.
Xung quanh giếng nước có xếp tám tảng đá lớn dành cho tám bọn hắn, tảng đá xếp hình tròn không phân chủ thứ. Tôn Kỳ sắp xếp thế này có thể nói tinh tế tỉ mỉ.
Yên vị, Tôn Kỳ mới cười nói:
“Ta tin tưởng thực lực, trí tuệ và thành tâm của các vị, tất nhiên sẽ hoàn thành thử thách. Trừ phi...” nói đến đây, Tôn Kỳ cười thâm ý. “Trừ phi các vị có âm mưu với ta.”
“Ha, ha… Huyết Ngục huynh thật biết nói đùa.” Ác Giao Vương cười lớn.
Tôn Kỳ mỉm cười, không có đối lại, đưa tay mời bọn hắn.
Đám Chúa tể lần lượt an vị. Tôn Kỳ phất tay, đám tiểu Yêu lần lượt mang lên mỹ thực, các loại thảo dược quý hiếm.
“Các vị, ai trước?” Tôn Kỳ hỏi.
“Tê Hoành huynh về đầu tiên, chi bằng bắt đầu từ huynh.” Lục Nhĩ Hầu Vương cười nói.
“Được!” Tê Hoành Vương sảng khoái đáp ứng.
Hắn đứng dậy, há miệng phun ra một viên minh châu.
Châu này vừa xuất hiện, lam quang diệu chiếu, một cỗ thủy thuộc tính, phong thuộc tính, lôi thuộc tính tràn ngập trong không khí.
Trời đất chợt nổi gió, mây đen kéo đến, lôi điện xé bầu trời, chẳng bao lâu từng giọt mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống.
Yêu giới hạn hán 500 năm, đã rất lâu rồi chưa thấy một trận mưa, không ngờ hôm nay, một viên minh châu lại có thể tạo mưa cho ba đỉnh núi. Đám tiểu Yêu hò hét nhảy nhót vô cùng vui sướng, đây là trời báo điềm lành, bọn chúng ngửa mặt há miệng đón lấy từng giọt phước lành.
Tôn Kỳ mỉm cười không khỏi khen:
“Diệu!”
“Thứ này đủ chứng minh chứ!” Tê Hoành Vương tự hào hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu:
“Tính quý hiếm? có thể. Nhưng nếu như huynh may mắn nhặt trên đường, vậy thì chẳng thể chứng minh được gì? ta, hay là vẫn không thể đồng ý.”
Nghe vậy, Tê Hoành Vương hơi sầm mặt, định giải thích. Thì chợt có tiếng cười to:
“Ha, ha… không ngờ Hải Minh Châu là do Tê Hoành Vương cướp đi.” Kẻ lên tiếng là Ác Giao Vương.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn hắn, chờ giải thích.
Ác Giao Vương chậm rãi nói:
“Các ngươi thấy đó, ta vốn là Giao tộc thiện thủy, vốn định chui vào thủy cung Hải Vương trộm bảo vật. Không ngờ khi đến, Hải yêu đang nháo nhào, truy ra mới biết có kẻ ngang nhiên đánh vào thủy cung cướp Hải Minh Châu, hại ta không có chỗ để ra tay.”
Ác Giao Vương giơ ngón cái với Tê Hoành Vương:
“Phục! ta chỉ là định lẻn vào trộm, Tê Hoành huynh lại ngang nhiên đánh vào!”
Tê Hoành Vương nghe tâng bốc thì vỗ bụng bự cười ha hả:
“Có gì đâu, có gì đâu? tên Hải Vương kia còn chẳng làm trầy được da của ta.”
Đám Tôn Kỳ đồng loạt cười hưởng ứng.
“Huyết Ngục huynh còn nghi ngờ?!” Tê Hoành Vương hỏi.
“Không nghi ngờ. Tê Hoành huynh hoàn toàn xứng đáng.” Tôn Kỳ mỉm cười đáp.
“Ác Giao, ngươi không lấy được Hải Minh Châu, vậy ngươi đổi lấy cái gì?” Mộng Vương cười hỏi.
“Ha, ha… bị Tê Hoành huynh cướp tiên cơ, ta chỉ có thể đổi mục tiêu, vừa hay đi ngang qua sa mạc gặp cái này.” Ác Giao Vương cười hiểm ác há miệng phun ra một quả cầu.
Quả cầu như bong bóng nước, bên trong có một sinh linh hư ảo đang nằm cuộn tròn giống như một con rắn con, nhưng nhìn kỹ có thể thấy trên đầu có hai khối u, ở bụng có bốn chi nhỏ.
“Đây là… đây là… Long Chủng...” Ma Bằng Vương ngạc nhiên nói không nên lời.
Lục Nhĩ Hầu Vương quan sát kỹ, lắc đầu:
“Không phải Long Chủng Long tộc. Thứ này chính xác hơn là Linh, Long Linh.”
Cả đám ồ lên một tiếng ngạc nhiên.
Vạn vật đầu có thể thành linh, phụ thuộc vào điều kiện thành linh mà linh sẽ có hình dáng tương ứng. Nhưng Linh dùng hình dáng rồng, tất cả bọn hắn cũng mới chỉ nghe chưa bao giờ được thấy.
“Thứ này không giống linh tự nhiên.” Tôn Kỳ nghi ngờ nói.
Ác Giao Vương gật đầu bội phục:
“Huyết Ngục huynh ánh mắt cay độc. Thứ này đúng là không phải linh tự nhiên, ta tìm thấy nó trong điện thờ dưới lòng đất của một ẩn tộc, bọn chúng đang tế tự Long Linh.”
Chế tạo Linh!? đây là chuyện trước giờ bọn chúng chưa từng nghe thấy.
Nếu như có thể làm được, bọn chúng có thể thay đổi lịch sử Yêu giới. Nên biết Linh trời sinh đã thân thiện với một hai loại thuộc tính, nếu đó là thuộc tính có tính sát thương mạnh thì đó sẽ là Linh chiến đấu rất mạnh.
Dường như đọc được ý nghĩ của bọn hắn, Ác Giao Vương lắc đầu:
“Các ngươi cũng không cần nghĩ! Ta tra khảo đám ẩn tộc kia thì được biết. Bọn chúng đã nuôi Linh này mấy trăm năm, dùng biết bao nhiêu là tài nguyên công sức. Bọn chúng vốn định tạo ra một Thủy Long Linh cung cấp cho bọn chúng nguồn nước vô cùng vô tận, nhưng không ngờ nuôi quá tốn kém, tất cả nước trong địa bàn đều bị Long Linh hút hết. Bọn chúng đã từng là Yêu Hoàng thế lực, vì nuôi một con Long Linh, dốc hết tài nguyên khiến cho thế lực suy yếu lụi tàn. Một cánh rừng xanh bát ngát cũng thành sa mạc. Hoàng của bọn hắn không chờ nổi mà chết già, thế hệ sau vì không đủ tài nguyên mà không thể thành Hoàng. Bọn chúng chỉ có thể lui về ở ẩn, đặt hết hy vọng vào Long Linh.
Nhưng càng ngày bọn chúng càng tuyệt vọng khi Long Linh mãi không thể phá kén thoát ra.”
Long Linh với ẩn tộc này đúng như miếng gân gà, ăn không được mà bỏ thì tiếc. Cuối cùng bị Ác Giao Vương cướp đi cũng coi như có một kết thúc.
Nhưng Tôn Kỳ cũng không tin Ác Giao Vương vô tình gặp được, cứ thế mà lấy đi Long Linh, hẳn là có một trận ác chiến.
“Đặc sắc!” Tôn Kỳ vỗ tay: “Trong sa mạc khô cằn, Ác Giao huynh có thể lấy được thứ này, đủ trí đủ dũng.”
“Quá khen!” Ác Giao Vương làm vẻ khiêm tốn, nhưng miệng thì cười lớn.