“Lúc tụ quân ta gặp qua hắn, hắn nói không muốn tham gia lần này chiến dịch.”
Phong Vương nghe vậy cũng không nghi ngờ, hừ lạnh nói:
“Hừ! là một thành viên trong tộc lại không cống hiến cho tộc, tội đáng trừng trị. Ngươi nếu gặp được hắn, nói với hắn: nếu còn muốn ở lại trong tộc thì tới đây nhận tội, nếu không thì cút được bao xa thì cút, ta gặp được, một bàn tay đập chết hắn.”
“Vâng, thủ lĩnh!” Lĩnh Nam gật đầu nói.
Phong Vương phất phất tay cho hắn lui.
Phong Vương sẽ không ngờ rằng Thác Bạc sớm đã bị Lĩnh Nam giết chết.
…
Ba ngày sau, tộc Báo Đốm khởi hành tiến về Bạch Vân Sơn triều bái Sứ Thanh Giang.
Lần này đi có khoảng một trăm thành viên do đích thân Phong Vương dẫn đầu, trung tâm đoàn có bốn con báo khiêng một cái kiệu, bên trên đặt một hòm gỗ.
Hòm gỗ màu đen nhánh như than, lấp lánh ánh tinh quang. Nếu gặp kẻ hiểu biết sẽ ngay lập tức nhận ra đây là Hắc Mộc Lim, một loại gỗ cực quý cực hiếm, có khả năng chống lại hỏa thuộc tính.
Thường tình là hỏa khắc mộc, cây gặp lửa ắt cháy, nhưng Hắc Mộc Lim đặc biệt, hỏa thuộc tính bình thường không thể làm gì được nó, trừ khi là hỏa đạo cực kỳ lợi hại.
Bởi vậy trong các đám cháy rừng, cây nào cháy thì cháy còn Hắc Mộc Lim vẫn xanh tốt.
Phong Vương chọn Hắc Mộc Lim làm vật chứa, cho thấy sự tinh tế của hắn. Vừa có thể chống cháy do Lưu Ly Hỏa Liên gây ra, vừa có thể tôn lên giá trị của Lưu Ly Hỏa Liên.
Lưu Ly Hỏa Liên đặt trong hòm gỗ Hắc Mộc Lim quả là tuyệt phối, cả bảo vật và hòm đều được nâng cao giá trị.
Hòm gỗ được chế tác đơn giản: chỉ là chặt ngang một thân cây sau đó khoét ruột, đặt bảo vật vào bên trong rồi đậy lắp lên.
Yêu tộc không có sở thích chế tác nghệ thuật, mọi thứ đơn giản hữu dụng là được.
Hòm gỗ cũng không nặng nhưng để tăng thêm phần trịnh trọng, Phong Vương để bốn tên tộc viên khiêng hòm.
Ra khỏi lãnh thổ không bao lâu.
Từ dưới đất, đột nhiên vỡ ra, một đám chuột từ dưới đất chui lên chặn đường.
Phong Vương thấy vậy thì nhếch mép cười:
“Nhữ La, ngươi còn dám xuất hiện sao?”
Tên gọi Nhữ La là thủ lĩnh tộc Cự Thiết hừ lạnh:
“Có gì không dám xuất hiện. Ngươi đi triều bái, ta cũng đi triều bái. Nước sống không phạm nước giếng.”
Nhữ La cố ý xuất hiện trước mặt tộc Báo Đốm để tranh một ngụm khẩu khí. Lần trước bị đánh đến tận hang, hắn vẫn chưa nuốt được cục tức. Nhưng đánh nhau thì hắn không dám nên hắn chọn cách đi trước mặt đám Báo Đốm.
Phong Vương nhìn bóng lưng của Nhữ La nhếch mép cười, quay sang nói với đám tộc viên trẻ tuổi giọng mỉa mai:
“Tộc Cự Thiết vốn là loài chuột nhắt huyết mạch thấp kém, mấy vạn năm trước, trong tộc sinh ra một con chuột biến dị huyết mạch, tạo lên tộc Cự Thiết sau này. Mặc dù có thêm được một chút năng lực, nhưng vẫn không dấu được huyết mạch thấp kém.”
Giọng Phong Vương không lớn không nhỏ, với thực lực của Nhữ La, hắn tất nhiên nghe được, thân hình hắn khựng lại hơi run run, xuất thân huyết mạch thấp kém luôn là mặc cảm của tộc bọn hắn.
Bao năm qua bọn hắn cố gắng để được các tộc thừa nhận, nhưng mà vẫn luôn chịu lời ra tiếng vào. Lần này triều bái Sứ Thanh Giang, bọn hắn hy vọng được chỉ cho một con đường sáng.
Nhữ La chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước đi như chưa có chuyện gì.
Phong Vương nhìn theo cười cười.
Chặng đường này vạn dặm xa xôi, thỉnh thoảng bọn hắn sẽ thấy vài đoàn Yêu tộc, có vẻ như cũng cùng mục đích.
Càng đến gần Bạch Vân Sơn, các đoàn Yêu tộc xuất hiện càng nhiều, trong đó không thiếu Yêu tộc cao đẳng huyết mạch.
Sau nhiều ngày đi đường, bọn hắn cuối cùng cũng đến được chân núi Bạch Vân Sơn.
Nói là đến được chân núi Bạch Vân Sơn, thật ra là vẫn cách xa cả dặm. Bạch Vân Sơn được chia thành ba vòng tương đương với tam đẳng huyết mạch Yêu tộc.
Tam đẳng huyết mạch Yêu tộc gồm có: hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng. Mỗi đẳng lại phân thành ba cấp nhỏ: hạ cấp, trung cấp, cao cấp.
Tộc Báo Đốm thuộc về trung đẳng huyết mạch trung cấp, còn tộc Cự Thiết là trung đẳng huyết mạch hạ cấp. Mặc dù đều là trung đẳng chỉ cách nhau một tiểu cấp độ huyết mạch nhưng là một vực sâu, không dễ san phẳng, không có đại cơ duyên là không thể tiến hóa lên được.
Cự Thiết tộc vốn là loài chuột nhắt huyết mạch hạ đẳng, trong tộc ngẫu nhiên sinh ra tộc viên có biến dị huyết mạch, lại gặp nhiều đại cơ duyên, cuối cùng thành công đưa cả tộc tiến hóa huyết mạch từ hạ đẳng cao cấp lên trung đẳng hạ cấp.
Vì sự khó khăn trong tiến hóa huyết mạch nên Yêu tộc đẳng cấp sâm nghiêm. Như Phong Vương thường xuyên khiêu khích sỉ nhục Nhữ La, nhưng Nhữ La ít khi cường thế đáp trả, cũng vì huyết mạch kém hơn.
Gần chân núi Bạch Vân Sơn, còn rất nhiều chỗ trống, nơi đó dành cho Yêu tộc cao đẳng huyết mạch, bọn hắn chưa đến cũng không ai dám chiếm.
Tiếp đó là khu vực trung đẳng huyết mạch, nơi những tộc như Báo Đốm, Cự Thiết sẽ đặt chân. Hiện tại đã rất xôm tụ.
Sau cùng là khu vực hạ đẳng huyết mạch, nơi này có chút lộn xộn, cũng không thiếu Yêu tộc đơn độc một mình đi tới đây. Bọn chúng om xòm nói chuyện, thỉnh thoảng còn xảy ra đánh nhau.
Sứ Thanh Giang tỉnh giấc là một sự kiện lớn, Yêu tộc từ khắp nơi đổ về, ngư long hỗn tạp, tranh chấp là chuyện khó tránh khỏi.
Phong Vương tại đây chọn địa điểm phù hợp với trình độ huyết mạch của tộc Báo Đốm, không dám quá gần cũng không cần quá xa chân núi.
Nơi đây là một bãi cỏ xanh, có mấy cây cổ thụ che bóng, đã bị tộc Đọa Huyết Lang sớm chiếm dụng. Nhưng Phong Vương không để ý, hắn bước tới, lớn tiếng:
“Nơi đây là của tộc Báo Đốm, các ngươi cút sang một bên!”
“Bọn ta đến trước!” con Đọa Huyết Lang thủ lĩnh nói.
“Mới tiến hóa lên trung đẳng huyết mạch trung cấp thì cho rằng có thể chung chỗ với bọn ta sao?” Phong Vương hừ lạnh nói.
Con Đọa Huyết Lang thủ lĩnh ánh mắt nổi lửa, nhe răng gầm gừ. Đám Đọa Huyết Lang đồng loạt đứng dậy tư thế sẵn sàng.
“Không phục? muốn đánh nhau sao?” Phong Vương nhếch mép cười.
Đọa Huyết Lang thủ lĩnh không nói lời nào, chân đạp mặt đất phóng tới, hành động luôn tốt hơn mọi lời nói. Đọa Huyết Lang tộc mới tiến hóa lên trung đẳng huyết mạch trung cấp, bị các tộc trung đẳng huyết mạch trung cấp lâu năm như tộc Báo Đốm khinh thường là điều dễ hiểu.
Muốn nhận được sự tôn trọng của các tộc khác thì phải dùng nắm đấm đánh ra uy nghiêm của mình.
Phong Vương thấy vậy thì cười khẩy, hắn chính là muốn như vậy, hắn muốn cho mấy tộc mới nổi một cái hạ mã uy để bọn chúng biết tôn ti trật tự.
Phong Vương và tên thủ lĩnh Đọa Huyết Lang lao vào nhau cấu xé, bọn hắn chủ yếu dùng lực lượng bản thân để chiến đấu, không dám dùng chủng tính có sức phá hoại lớn.
Tại nơi đây còn rất nhiều tộc mạnh hơn bọn hắn, nếu chẳng may làm phiền đến bọn chúng thì toàn quân bị diệt cũng không phải là không thể. Quan trọng hơn đây là chỗ ở Sứ Thanh Giang, nếu chẳng may bị Sứ Thanh Giang trách phạt, vậy thì hậu quả bọn hắn không gánh nổi.
Giao tranh diễn ra một hồi, cả hai đều bị thương, chồng chéo vết rách trên người, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra Phong Vương chiếm nhiều ưu thế hơn.
Thủ lĩnh Đọa Huyết Lang ánh mắt tóe lửa, nhìn Phong Vương chằm chằm một hồi rồi quay đầu bỏ đi. Tộc Đọa Huyết Lang gầm gừ, sau đó cũng quay đầu đi theo.
Phong Vương nhìn bóng lưng bọn chúng, nhếch mép cười ra lệnh:
“Tất cả dừng chân nghỉ ngơi!”
Đám tộc viên tiến tới chiếm dụng bãi cỏ, trong ánh mắt không giấu nổi sự sùng bái với Phong Vương và niềm tự hào với chủng tộc của mình. Bọn hắn ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Nửa ngày sau, trên đầu tộc Báo Đốm có tiếng kêu chói tai, một bầy chim kền kền bay lượn vòng.
Mấy tên tộc Báo Đốm tỏ ra bất mãn khó chịu, có tên hừ lạnh nói:
“Tộc nào to gan dám bay trên đầu chúng ta, chán sống rồi sao?”
Vừa rồi bọn hắn mới đánh đuổi tộc Đọa Huyết Lang, máu nóng trong người vẫn còn đang sôi sục, bọn hắn đang muốn đánh một trận để thể hiện uy phong.
Từ trong bầy kền kền, có giọng nói the thé khó nghe vọng xuống:
“Là tộc Báo Đốm sao? có thể cho bọn ta nghỉ tại trên cây?”
Chưa dứt lời thì bọn chúng đã hạ xuống trên mấy cái cây, hoàn toàn không chờ tộc Báo Đốm cho phép.
“Ồ! Thì ra là Cốt Sa La Điểu, mời tự nhiên.” Phong Vương nở nụ cười đáp.
Đám Cốt Sa La Điểu đậu trên cành cây, ánh mắt láo liên khiến cho kẻ khác khó chịu.
Một tên Báo Đốm lại gần Phong Vương hỏi nhỏ:
“Vì sao lại để bọn chúng đứng trên đầu chúng ta?”
“Các ngươi không hiểu, tộc Cốt Sa La Điểu cũng là trung đẳng huyết mạch trung cấp giống chúng ta, thực lực rất mạnh, không giống như tộc Đọa Huyết Lang có thể tùy tiện đuổi đi. Vả lại có bọn hắn ở đây, coi như cùng chúng ta liên minh bảo vệ chỗ này, tộc khác muốn cướp chỗ cũng phải suy xét một hai.” Phong Vương ôn tồn giải thích.
Đám tộc viên gật đầu.
Lĩnh Nam cũng không khỏi nhìn nhiều Phong Vương một cái, bề ngoài thô kệch, hành động lỗ mãng cao ngạo, nhưng thực chất lại là một cái tâm tư tinh tế.
Cả tộc Báo Đốm nằm xuống nghỉ ngơi, đám kền kền ánh mắt lim dim nửa ngủ nửa tỉnh.
Chợt! mặt đất rung động, các tộc bừng tỉnh dáo dác nhìn quanh.
Động đất sao?