Tôn Kỳ trong một năm này tu vi tinh tiến đã bước vào Luyện Linh tứ trọng trung kỳ.
Chiến lực tăng cường, hắn chọn đối thủ càng mạnh hơn. Nhưng mà hắn nhận ra một chiêu thương pháp là không đủ.
Chiêu thương pháp này tuy quỷ dị khó lường nhưng lại chưa đủ mạnh. Có xảo mà thiếu lực.
Hắn đã từng chiến với một con cự tượng, nhiều lần đánh trúng đối phương nhưng lại không đủ lực xuyên phá qua lớp da dày.
Con cự tượng lại dùng vòi quật nát thương của hắn khiến hắn không thể không chạy trốn.
Tôn Kỳ nghĩ nếu như thương của hắn có lực quật như vòi voi thì sẽ cực mạnh.
Vậy là hắn chuyên tâm nghiên cứu thương pháp chiêu thứ hai. Lấy ý tưởng từ chiếc vòi voi vung lên quật xuống làm cơ sở.
Tôn Kỳ ngồi trên tảng đá đã một ngày một đêm, tĩnh tâm suy nghĩ. Trong đầu không ngừng thôi diễn thương pháp.
Thương pháp cơ sở có: đâm, quét, đập, vẩy, xiên… Những chiêu này hắn đã dùng quen nhưng bây giờ làm sao từ thương pháp cơ sở này sáng tạo ra một chiêu thương pháp hoàn chỉnh thì không hề dễ cần một lượng tri thức khổng lồ.
Muốn thành một chiêu thương pháp ngươi cần từ thương pháp cơ sở xây dựng, kết hợp với kinh nghiệm chiến đấu, thể trạng cơ thể, kiến thức lý giải, khả năng thôi diễn… để tạo ra chiêu thức phù hợp nhất với ngươi.
Tất nhiên dù đã tạo thành chiêu thức thì cũng phải trải qua chiến đấu rèn giũa, không ngừng hấp thu thêm tri thức mới. Lúc đó mới là chiêu thức hoàn thiện.
Chiêu thương pháp đầu tiên của Tôn Kỳ là Hồi Thủ Xà cũng trải qua những bước như thế. Nhưng mà cũng có những trường hợp Hồi Thủ Xà bộc lộ điểm yếu, vậy nên cần chiêu thức khác bù đắp lỗ hổng.
Các chiêu thức có thể kết hợp với nhau che lấp khuyết điểm, đánh liên tục liền mạch, phát huy hết sức mạnh vũ khí. Lúc đó sẽ thành một bộ chiêu pháp.
Chiêu thức thứ hai mà Tôn Kỳ muốn sáng tạo phải phát huy được sức mạnh mãnh lực của cây thương bù đắp chiêu Hồi Thủ Xà thiếu lực.
Tôn Kỳ đã ngồi trên tảng đá này nhắm mắt tĩnh toạ ba ngày ba đêm không một chút động.
Bỗng nhiên Tôn Kỳ mở mắt, rút lên cây thương cắm bên cạnh, nhảy thân lên cao sau đó đập xuống.
Ầm! một tiếng.
Bụi đá bay tứ tung, đầu thương nứt toác. Vết nứt lan tới tay cầm thương. Cây thương đã hỏng.
Tôn Kỳ lẩm bẩm: “Điểm chịu lực không đúng.”
Tôn Kỳ dùng linh khí truyền dọc theo thân thương, sau đó tụ lại tại một điểm khi đánh ra thì linh khí bộc phát.
Điểm bộc phá này giống như lúc hắn nén linh khí trong quyền đánh ra nhưng lần này là nén linh khí trong thương khó hơn.
Tay chân dù sao cũng là bộ phận thân thể dễ cảm nhận mà cây thương là ngoại vật làm sao có thể dễ dàng điều khiển.
Một tháng trôi qua, Tôn Kỳ đã làm hỏng tám cây thương.
Hai tháng trôi qua, Tôn Kỳ làm hỏng năm cây thương.
Bốn tháng trôi qua, Tôn Kỳ làm hỏng hai cây thương.
Sáu tháng trôi qua, Tôn Kỳ vẫn ngồi tĩnh toạ chưa hề động thân.
Một ngày này gió núi phất phơ, ngọn cỏ nhẹ đung đưa, Tôn Kỳ mở mắt từ từ đứng dậy.
Tôn Kỳ cầm thương đứng thủ thế. Bất động.
Không giống như những lần trước động như lôi đình, lần này Tôn Kỳ bất động như tượng.
Tôn Kỳ đứng như thế suốt một ngày một đêm để mặc sương gió.
Bỗng nhiên, không một chút báo trước…
Ầm! một tiếng vang lên tảng đá nứt toác, cây thương vẫn bình ổn.
Tôn Kỳ thở ra một ngụm trọng khí mỉm cười: thành công.
Chiêu thương pháp này khiến hắn tốn không ít công phu thời gian cuối cùng cũng thành công.
Tất nhiên là chiêu thương pháp này vẫn chưa thể dùng trong thực chiến được, sẽ không có đối thủ nào để ngươi tĩnh toạ suốt mấy ngày rồi tung ra một thương.
Tôn Kỳ cần rèn luyện thêm để nâng cao độ thuần thục điều khiển linh khí trong thương.
Lại thêm ba tháng nữa trôi qua, Tôn Kỳ coi như đã vận dụng chiêu thương pháp mới tương đối tự nhiên.
Tôn Kỳ gọi chiêu này là: Mãnh Tượng Phá Thạch.
Nhưng mà lúc này có một vấn đề xuất hiện, hắn không thể đánh liền mạch hai chiêu Hồi Thủ Xà và Mãnh Tượng Phá Thạch.
Đây cũng là điều thường gặp.
Nếu nói sáng tạo ra chiêu thức mới có độ khó là một thì có thể sắp xếp các chiều thức liền mạch có độ khó là mười, còn hoàn thiện một bộ chiêu thức thì có độ khó là một trăm.
Vì sao lại vậy? rất khó nói rõ, chỉ khi ngươi bắt tay vào làm mới hiểu rõ sự khó khăn này.
Tôn Kỳ lúc này đang gặp vấn đề nan giải: khi hắn dùng Hồi Thủ Xà đâm quét đối phương thì không thể đập xuống biến thành Mãnh Tượng Phá Thạch.
Nếu hắn dùng Mãnh Tượng Phá Thạch đập xuống thì không thể đâm quét thành Hồi Thủ Xà.
Tôn Kỳ trong đầu không ngừng suy diễn nhưng mà vẫn không thể giải quyết vấn đề. Hắn còn thiếu nhiều tri thức.
Hiện tại Tôn Kỳ chỉ có thể dùng hai chiêu riêng biệt.
Tôn Kỳ quyết định đi tìm đối thủ rèn luyện.
….
Trên một con suối nhỏ, nước bắn tung toé, sỏi đá vung vãi, hai bóng hình một to một nhỏ đan xen xông vào rồi lại tách ra.
Chính là Tôn Kỳ cùng Thiết Giáp Cự Tê đang đối chiến.
Tôn Kỳ di chuyển linh hoạt. Hồi Thủ Xà cực kỳ xảo trá tấn công mắt đối phương. Mãnh Tượng Phá Thạch thì dũng mãnh uy lực đánh cho đối phương cũng phải e ngại.
Thiết Giáp Cự Tê da dày như giáp, một cái sừng nhọn hoắc, man lực như voi, xông phá mạnh mẽ khiến Tôn Kỳ cũng không dám trực diện đối chiến.
Trận chiến tiêu hao kéo dài, cả hai bên đều mệt mỏi.
Con tê giác mãnh lực xung kích, Tôn Kỳ nhảy lên cầm thương đâm thẳng đầu con tê giác.
Con tê giác hoàn toàn không sợ, nó tự tin với lớp da cứng của mình.
Nhưng mục tiêu của Tôn Kỳ không phải là đầu nó.
Tôn Kỳ dùng Hồi Thủ Xà đổi hướng mũi thương đâm vào mắt con tê giác.
Con tê giác đau đớn kêu rú càng cuồng bạo hơn, đâm phá mọi thứ xung quanh.
Con tê giác mất bình tĩnh. Tôn Kỳ lợi dụng điểm mù của nó không ngừng dùng Mãnh Tượng Phá Thạch tấn công vào mắt bị thương.
Vết thương rách toạc, máu chảy không ngừng con tê giác triệt để rơi vào cuồng bạo.
Tôn Kỳ chạy chạy trốn trốn cuối cùng nhắm chuẩn cơ hội đâm một thương từ mắt xuyên vào đầu, kết thúc tính mạng Thiết Giáp Cự Tê.
….
Tôn Kỳ liên tục chiến đấu, thành quả không ít. Thương pháp càng lúc càng hoàn thiện.
Tôn Kỳ linh quanh ý tưởng càng nhiều, đang dần suy diễn ra cách kết hợp Hồi Thủ Xà và Mãnh Tượng Phá Thạch.
Một ngày này, Tôn Kỳ đối mặt với một con Hoả Độc Hạt.
Hoả Độc Hạt tám chân di chuyển linh hoạt, đôi càng chắc khoẻ, đuôi độc giơ cao lúc nào cũng có thể tấn công, toàn thân vỏ cứng. Là đối thủ có ít nhược điểm nhất là Tôn Kỳ đã từng đánh.
Cả hai dây dưa, chủ yếu là thủ thế chờ đối phương sơ hở mà tấn công.
Tôn Kỳ mấy lần thử tấn công nhưng bị đuôi bò cạp phản kích làm hắn chật vật không chịu nổi.
Cả hai đứng nhìn nhau mấy canh giờ, cuối cùng không làm gì được nhau. Cả hai từ từ lùi về sau rút lui.
Tôn Kỳ ngồi tĩnh tâm suy nghĩ.
Trận chiến với Hoả Độc Hạt cho hắn một ý tưởng nếu có thể sáng tạo chiêu thức mới giống như đuôi bò cạp thì thật lợi hại.
Thương pháp có thể tĩnh lặng, ẩn mình khi thấy sơ hở thì toàn lực bộc phá lấy tốc độ làm chính tấn công đối phương không kịp trở tay.
Linh khí tụ vào một điểm trên đầu thương xuyên phá phòng thủ lấy mạng đối phương.
Tôn Kỳ ngồi tĩnh toạ suy nghĩ suốt sáu tháng cuối cùng hoàn thiện chiêu thứ ba.
Tôn Kỳ một thương điểm ra xuyên phá tảng đá một lỗ nhỏ.
Chiêu này lấy tốc độ nhanh làm đối phương bất ngờ, xuyên phá làm công.
Hồi Thủ Xà lấy đâm, quét làm cơ sở dùng xảo trá giết đối phương.
Mãnh Tượng Phá Thạch lấy đập làm cơ sở dùng lực đập chết đối phương.
Chiêu thức thứ ba thì lấy đâm làm cơ sở dùng lực tụ tại một điểm giết đối phương.
Chiêu thứ ba này Tôn Kỳ gọi là Vĩ Hạt Châm.
….
Tôn Kỳ lại đi đánh nhau với ma thú, rèn luyện chiêu Vĩ Hạt Châm.
Một tháng sau Tôn Kỳ trở lại chỗ ở bế quan nghiên cứu.
Một năm nữa trôi qua.
Tôn Kỳ đứng trên đồng cỏ, tĩnh lặng như sơn.
Sau đó Tôn Kỳ múa thương.
Múa thương suốt mười ngày.
Tôn Kỳ cuối cùng dùng ba chiêu thương pháp đánh ra.
Vĩ Hạt Châm tiếp đến Hồi Thủ Xà rồi quét ngang thành Mãnh Tượng Phá Thạch.
Mãnh Tượng Phá Thạch đập xuống, biến chiêu thành Vĩ Hạt Châm rồi lại Hồi Thủ Xà.
Vĩ Hạt Châm đang công thì đập xuống thành Mãnh Tượng Phá Thạch rồi biến thành Hồi Thủ Xà.
….
Ba chiêu thương pháp liên miên không dứt, biến chiêu không ngừng, không phân thứ tự trước sau chỉ theo tình huống mà biến đổi.
Đây chính là một bộ thương pháp.
Tôn Kỳ tạm gọi là thương pháp tam chiêu.
Đứng trên đồi gió phất phơ, Tôn Kỳ hít từng ngụm khí hưởng thụ, khuôn mặt tươi cười.
Thời gian trôi qua khoảng bốn năm kể từ khi Tôn Kỳ mở lại linh trí.
Trong khoảng thời gian này hắn luôn nơm nớp sợ hãi, luôn phải cẩn trọng từng cử động tiếng nói.
Đến hiện tại cuối cùng cũng có chút thành tựu.
Tu vi đạt tới Luyện Linh ngũ trọng đỉnh phong, hắn đã ba lần thử đột phá Luyện Linh lục trọng nhưng thất bại. Hắn cảm thấy hình như do mình thiếu gì đó quan trọng chứ không đơn thuần chỉ là tu vi phá cảnh.
Hắn sáng tạo ra thương pháp tam chiêu. Với thời gian bốn năm mà hắn có thể sáng tạo ra một bộ thương pháp thì có thể xưng thiên tài.
Còn về luyện đan lại không có tiến bộ.
Tôn Kỳ lúc này đã hết sạch ma thạch cùng đan dược, tu vi gặp bình cảnh.
Đã đến lúc hắn cần trở về thành Thực Nguyệt.