Lâm Bưu, Tiểu Miêu tại phía ngoài cửa hang canh giữ. Hoàng Cẩu tại phía bên trong hang.
Đặt Hồng Hoàng Hồ Lô trên tảng đá, Hoàng Cẩu ánh mắt tham lam, tay nhẹ vuốt ve hồ lô:
“Chỉ còn một bước nữa thôi, ngươi sẽ thực sự thuộc về ta.”
Hoàng Cẩu ngồi khoanh chân tĩnh tọa, nhớ lại những gì ghi trong tờ giấy mà hắn đọc trộm được: muốn Hồng Hoàng Hồ Lô nhận chủ cần nhỏ máu rồi kết ấn tụng đọc chú ngữ.
Hắn chợt mở mắt, cắt đầu ngón tay nhỏ máu vào Hồng Hoàng Hồ Lô.
Sau đó, chân hắn dạng rộng, hai tay ngang vai, khuỷu tay gập vuông góc lên trên, bàn tay tạo dáng như càng cua rồi đi ngang quanh hồ lô giống như con cua, vừa đi vừa đọc chú ngữ:
“Cục… xì… lầu… ông… bê… lắp…”
Sau khi đi đủ chín chín tám mươi mốt vòng thì dừng lại. Tiếp tục tư thế thứ hai.
Đầu chống xuống đất, chân chổng lên trời, hai tay giang ngang, rồi xoay như con quay, vừa xoay vừa đọc:
“Úm ba la… cà na xí muội…”
Sau khi quay đủ bảy bảy bốn mươi chín vòng, Hoàng Cẩu đầu óc quay vòng vòng, thân hình loạng choạng. Nhưng hắn không được dừng lại, nếu ngắn quãng sẽ uổng phí mọi công sức trước đó.
Hoàng Cẩu lập tức đưa hai tay ra trước, hai bàn tay mở ra chập vào nhau, xoay vòng giống như múa quạt. Vừa múa quạt hắn vừa thổi phì phì vào hồ lô.
Sau đó Hoàng Cẩu còn bày ra rất nhiều tư thế khó coi và chú ngữ linh tinh khác.
Tại trong ấn ký, Hỏa Hỏa vừa nhìn Hoàng Cẩu vừa lăn ra cười, cái trò kết ấn với chú ngữ này là do nó bày ra. Tôn Kỳ cũng là lắc đầu cười theo.
…
Ngày hôm sau.
Một tên thăm dò trở về báo cáo:
“Bẩm hai vị đại vương, phía trước phát hiện dấu vết của ma thú cấp Tạo Thể cảnh.”
Vương Nhị gật đầu, phất tay cho hắn lui. Vương Nhị quay sang hỏi Tôn Kỳ:
“Ngươi thấy thế nào?”
“Đã có manh mối vậy thì đi theo thôi.” Tôn Kỳ lãnh đạm trả lời.
Vương Nhị ra lệnh cho toàn quân tiến về phía manh mối.
Nửa ngày sau. Tại trên một cánh đồng đá, có phát hiện vài dấu chân cùng lông thú.
Vương Nhị cầm lên sợi lông xem xét, sau đó nói:
“Đây là lông Kim Mao Thử tu vi Tạo Thể cảnh, nó có lẽ chỉ ở gần đây thôi.”
Tôn Kỳ gật đầu nói:
“Vậy chia ra tìm kiếm đi.”
Vương Nhị gật đầu dẫn đi một đạo quân.
Tôn Kỳ nhìn theo bóng lưng của hắn mà thầm cười nhạo: Lũ ngu này giả thì cũng phải giả thật một chút chứ. Đây là bãi đá làm sao có dấu chân để lại, tạo dấu chân cũng quá thô đi. Còn nhúm lông màu vàng rõ ràng là của con mèo nào đó. Kim Mao Thử có tập tính đào đất, ở đây toàn là đá, Kim Mao Thử làm sao có thể sống ở đây.
Hỏa Hỏa tức giận phì khói truyền âm:
“Nhìn lũ ngốc này lừa ngươi mà ta tức a. Lừa ngươi thì cũng phải có đầu tư chút chứ, sao có thể ẩu tả như vậy. Muốn đóng kịch bị lừa với bọn này cũng khó a.”
Tôn Kỳ cười nhạt nói:
“Cũng khó trách bọn hắn, kiến thức không có. Còn không hiểu rõ Tạo Thể cảnh như thế nào? Cũng chẳng có nhiều hiểu biết về ma thú. Thôi thì đành nhắm mắt đưa tay cho chúng dắt đi thôi. Dù sao cũng sắp kết thúc rồi.”
“A! cuối cùng ngươi cũng chịu ra tay với bọn chúng.” Hỏa Hỏa vỗ tay nói.
“Không! Là bọn hắn chuẩn bị ra tay với ta. Vương Nhị đang cách đây một dặm mai phục. Hoàng Cẩu, Lâm Bưu, Tiểu Miêu đang từ phía nam chạy tới hỗ trợ. Kế hoạch của bọn hắn hẳn là Vương Nhị từ sau lưng đánh lén ta.
Ta nếu không chết thì cũng trọng thương. Sau đó, ta sẽ toàn lực chạy trốn, Vương Nhị đuổi theo phía sau.
Bọn Hoàng Cẩu sẽ tại phía trước chặn đường. Ta khi gặp bọn hắn sẽ hoảng hốt, chạy lệch hướng sang phải.
Hoàng Cẩu sẽ nhếch mép cười nói: Ta còn sợ ngươi liều mạng, ngươi bỏ chạy, ta càng dễ đánh lén.
Hắn sau đó sẽ dùng Hồng Hoàng Hồ Lô bắn xuyên đầu ta. Kết thúc tất cả.”
“Hả? ngươi còn nghĩ ra được lời thoại của hắn luôn sao?”
“Có gì khó đâu? Kế hoạch của bọn chúng ta đã sớm biết từ lâu. Tính cách của bọn chúng thì quá dễ đoán. Những kẻ như vầy, ta sưu hồn không có trăm tên, cũng có chục tên. Bây giờ ta cũng lười sưu hồn những kẻ này. Tâm tính quá đơn thuần, trí tuệ quá đơn giản. Sưu hồn bọn hắn cũng là vô bổ.”
“Nếu đã vô ích, ngươi việc gì phải để bọn chúng sống lâu như vậy.”
“Ta cần quan sát mẫu vật thí nghiệm kỹ càng. Dù sao cũng là lần đầu ta chế tạo Tạo Thể cảnh, đan dược cũng là lần đầu ta dùng trong thực tế. Quan sát bọn chúng lâu một chút để chắc chắn thí nghiệm thành công.”
“Nhàm chán.” Hỏa Hỏa bĩu môi nói.
Tôn Kỳ lắc đầu cười, tiến lên phía trước.
Đi vào trong rừng đá, Tôn Kỳ cho phân tán quân đội thăm dò, hắn một mình lại gần chỗ Vương Nhị ẩn núp.
Hắn vừa đi vừa than: tên ngốc này, nấp thì kỹ đấy nhưng ngươi làm sao chắc chắn ta sẽ đi qua đây. Nếu không phải cố ý để cho ngươi đánh, ta theo lẽ thường sẽ không đi vào nơi này, vậy ngươi định nấp ở đấy đến già hay sao. Muốn ám sát thì cũng phải linh hoạt một chút chứ.
Thôi thì đành đưa lưng cho Vương Nhị đánh vậy.
Tôn Kỳ thong dong bước đi.
Đúng lúc này… vút một tiếng, từ sau một hốc đá, một bóng bạch ngân lao ra.
Lóe lên một cái, một cái sừng nhọn đã đâm vào lưng Tôn Kỳ, có tiếng răng rắc xương gãy, nhưng mà không có máu chảy ra.
Sưng nhọn quét ngang, xé toạc y phục của Tôn Kỳ, lộ ra một bộ áo giáp. Vương Nhị thầm nghĩ: đại ca đoán quả là không sai, tên này có bảo vật phòng thân.
Tôn Kỳ chúi người về phía trước, tay ôm ngực, quay đầu nhìn, mặt vô cùng sửng sốt:
“Ngươi… ngươi dám đánh lén ta.”
Vương Nhị hừ lạnh:
“Ta nhịn ngươi lâu rồi. Hôm nay cũng có thể giết ngươi.”
“Muốn ta chết ư? Không dễ đâu.” Tôn Kỳ nói xong vỗ túi lấy ra đan dược nuốt vào.
Vương Nhị tất nhiên sẽ không cho Tôn Kỳ cơ hội thở dốc, hắn lập tức hóa thành Ngân Giác Cự Tê khổng lồ xông tới.
Tôn Kỳ nhún người chạy đi, miệng không ngừng ho ra từng ngụm máu, hẳn là bị thương không nhẹ.
Chạy không bao lâu thì Tôn Kỳ hơi giảm nhẹ tốc độ, vì Vương Nhị quá chậm, hắn mà cứ chạy nhanh như vậy sớm muộn cũng bỏ rơi Vương Nhị, vả lại bọn Hoàng Cẩu cũng không kịp chạy tới.
Tôn Kỳ thở dài: thôi thì đã là diễn kịch thì diễn cho thật vậy, để kế hoạch của bọn chúng diễn ra thật hoàn hảo.
Chạy không được bao lâu, quả nhiên phía trước bắt gặp Hoàng Cẩu, Lâm Bưu, Tiểu Miêu đang tại trận địa đợi sẵn.
Tôn Kỳ vô cùng hoảng hốt.
Vương Nhị tại phía sau thì nhếch mép cười. Hoàng Cẩu, Lâm Bưu, Tiểu Miêu nở nụ cười độc ác.
Tôn Kỳ vẻ mặt từ kinh ngạc đến sợ hãi, biết rằng mình đã bị lừa, vội chạy chếch sang bên phải tránh đi bọn hắn.
Hoàng Cẩu lúc này gỡ xuống Hồng Hoàng Hồ Lô, nhếch mép cười nói:
“Ta còn sợ ngươi liều mạng, ngươi bỏ chạy, ta càng dễ đánh lén. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy uy lực thật sự của Hồng Hoàng Hồ Lô, bảo bối này trong tay ngươi đúng là phí của trời.”
Một đạo ngân quang từ trong Hồng Hoàng Hồ Lô bắn ra, nhanh đến nỗi mắt thường không bắt kịp.
Phốc, một tiếng, đạo ngân quang xuyên thủng ngực Tôn Kỳ, để lại một lỗ máu.
Hoàng Cẩu bản ý là muốn xuyên thủng đầu Tôn Kỳ nhưng không hiểu sao lại xuyên thủng ngực, hắn cũng không thực sự hiểu Hồng Hoàng Hồ Lô là thế nào hoạt động.
Tôn Kỳ bị xuyên thủng ngực, nét mặt vừa kinh vừa sợ, sinh mệnh nhanh chóng trôi đi. Hắn loạng choạng bước chân dừng trước khe rãnh thâm uyên.
Bọn Hoàng Cẩu từ bốn phía bao vây.
Tôn Kỳ không hiểu hỏi:
“Tại sao? Tại sao các ngươi lại làm như vậy? ta đã đối xử rất tốt với các ngươi mà?”
Vương Nhị hừ lạnh:
“Ngươi cũng dám nói lời này. Ngươi chỉ coi chúng ta là công cụ, cỏ rác. Chúng ta không phản, ngươi sớm muộn cũng hại chết chúng ta.”
“Nhưng ta đã giúp các ngươi tạo thể.” Tôn Kỳ vừa nói vừa ọc máu.
“Hừ, bọn ta có thể tạo thể hoàn toàn là nhờ vào thiên phú dị bẩm của bản thân, phụ thể cũng là bọn ta săn bắt được. Ngươi có giúp được gì đâu mà dám nhận công.” Tiểu Miêu hừ lạnh nói.
“Các ngươi thật phản phúc. Bảo bối của ta lại đây… nhanh giết bọn chúng…” Tôn Kỳ tay run run kết ấn triệu gọi Hồng Hoàng Hồ Lô.
Nhưng mà Hồng Hoàng Hồ Lô trên tay Hoàng Cẩu không chút động đậy.
Tôn Kỳ hoảng sợ, nói:
“Sao lại có thể như vậy? Các ngươi đã làm gì với hồ lô của ta…”
“Ha… ha… ha… Bây giờ nó đã là bảo bối của ta. Ta mới là chủ thực sự của nó.” Hoàng Cẩu đắc ý cười lớn.
Tôn Kỳ sắc mặt như tro tan, triệt để tuyệt vọng, sinh mệnh lực đã không còn bao nhiêu, phía trước là địch, phía sau là thâm uyên.
Tôn Kỳ từng bước lùi lại, đắng chát nói:
“Ta cả đời anh minh, sao lại rơi vào bước đường này. Ta không cam tâm…”
Nói rồi, Tôn Kỳ gieo mình xuống thâm uyên.
Bóng hình của Tôn Kỳ nhanh chóng bị thâm uyên nuốt chửng, một tiếng vang lên cũng không có.
Bọn Hoàng Cẩu từ trên nhìn xuống thâm uyên, Vương Nhị hỏi:
“Đại ca, có cần cho thuộc hạ xuống dưới kiểm tra.”
“Chỉ sợ khó. Nghe nói thâm uyên này sâu không thấy đáy, hung vật rất nhiều, Luyện Linh cảnh đi xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tạo Thể cảnh thì may ra.” Hoàng Cẩu trả lời.
“Đệ nghĩ không cần tra xét. Thâm uyên này nguy hiểm như vậy, tên kia lại đang trọng thương, rơi xuống hẳn phải chết, cho dù không chết thì vết thương quá nặng cũng không sống nổi.” Lâm Bưu phân tích.
“Đệ cũng nghĩ như tam ca. Chúng ta không cần phải rắc rối như vậy.” Tiểu Miêu nói.
Bốn bọn họ nhìn nhau đều gật đầu đồng ý, vậy là bọn họ trở lại sơn trại. Kế hoạch giết Tôn Kỳ coi như thành công mỹ mãn.
…
Tại dưới thâm uyên. Tôn Kỳ ngồi xếp bằng khôi phục vết thương.
Thâm uyên ngoài việc tối đen như mặc, cũng không có quá nhiều nguy hiểm với Tôn Kỳ. Ma thú cũng chỉ là cấp thấp bị một tia khí tức của Tôn Kỳ dọa chạy mất.
Hỏa Hỏa lúc này xuất hiện, xua tan đi một vùng tăm tối. Nó đứng trên vai Tôn Kỳ lải nhải:
“Ngươi vừa rồi diễn cũng quá giả đi. Ngươi khi rơi xuống phải ngửa ra, hai tay quờ quạng, hai chân đạp đạp, giống như bơi ngửa vậy. Sau đó ngươi phải hét lớn: A… A… A… ta không cam tâm…
Nhớ! Ngươi phải kéo dài chữ tâm ra. Như vầy nè: tâm…mmm…mmmm…”
Vừa nói Hỏa Hỏa vừa làm mẫu biểu diễn.
Tôn Kỳ phong bế ngũ giác, mặc kệ con hàng này lải nhải.