Cô yên lặng đi ra ngoài, xem như hôm nay chưa từng tới đây.
“Khốn kiếp, đừng nói ngoại tình gì gì đó, bao nhiêu người phụ nữ chạy theo cậu, về sau, mới chớp mắt đã trèo lên giường người khác, cậu đã từng để ý sao? Đừng nói cái gì mà Lê Nhược Vũ đội nón xanh cho cậu, rõ ràng bản thân cậu cũng biết, Lê Nhược Vũ kia, vốn dĩ không có khả năng thật sự xảy ra chuyện gì với Hạ Đông Quân! Những việc mà cậu đang làm, đơn giản là do không biết phải đối mặt với lòng mình thế nào!”
Lâm Minh trầm mặc.
Đúng vậy, hiện tại anh cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Đối với Lê Nhược Vũ, là mình bị cô sắp đặt, ban đầu, anh không cam tâm.
Anh muốn lấy được thân thể của cô, đùa bốn thân thể của cô để trả thù.
Cho nên, anh không đồng ý ly hôn, ép buộc cô trở lại bên cạnh mình.
Thế nhưng không biết vì sao, mọi việc đang phát triển đúng như bản thân dự tính, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Nhìn cô không để ý đến mình, trong lòng anh sẽ cảm thấy chua xót, còn cô đối xử với mình dịu dàng một chút, anh sẽ cảm thấy vui mừng.
Loại tình cảm không thể khống chế như này, bản thân Lâm Minh thấy vô cùng hoảng hốt.
Về sau, Lưu Ly bỗng nhiên nổi điên, tính kế Lê Nhược Vũ, anh biết thuận nước đẩy thuyền, thừa cơ lấy được sự tin tưởng của cô. Ban đầu anh cũng nghĩ, đợi lúc cô tin tưởng mình nhất, lúc cô rung động với anh sẽ cho cô một đòn cảnh cáo, nhưng hiện tại anh không thể nào làm vậy được.
Chỉ biết bây giờ lòng anh loạn như một mớ bòng bong, muốn tránh mặt cô.
Vừa nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô tràn ngập nước mắt, thân thể và tư tưởng của anh đều không thể khống chế được.
“Hà Duy Hùng, hiện tại tôi cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.” Lâm Minh hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.
“Tôi biết cậu đang hối hận.” Hà Duy Hùng dừng một chút, thấp giọng nói: “Bởi vì, tôi cũng đã hối hận.”
Hối hận bởi vì nhất thời tạo ra trò đùa ác ý, giúp Lâm Minh đẩy Lê Nhược Vũ một cái, đẩy Lê Nhược Vũ đến con đường không có lối thoát.
Như Lâm Minh mong muốn, Lê Nhược Vũ yêu anh, trả thù đã thành công được một nửa.
Có thể Hà Duy Hùng cảm thấy mình rõ ràng hơn người trong cuộc là Lâm Minh.
“Cậu hối hận cái gì?” Lâm Minh nhẹ giọng cười cười: “Cậu cũng không giống như tôi, không có loại tình cảm không thể khống chế với Lê Nhược Vũ”
Mí mắt Hà Duy Hùng nháy một cái.
Có lẽ anh ta… Không có đâu nhỉ?
Bị Lâm Minh hỏi như vậy, trong lòng Hà Duy Hùng cũng nhộn nhạo, anh ta nói với Lâm Minh: “Tôi nói thật với cậu, hiện tại mỗi ngày tôi đều nhớ thương Lê Nhược Vũ, bởi vì cho đến bây giờ tôi vẫn chưa làm việc gì thất đức như vậy! Hà Duy Hùng tôi tự nhận là đã đi qua trăm nghìn bụi hoa, nhưng vần không hề đối xử tệ với bất cứ người phụ nữ nào. Duy chỉ có Lê Nhược Vũ, trong lòng ông đây cảm thấy không yên ổn.”