Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nói rằng chuyện cha mẹ bắt buộc cô ấy phải ở lại đây, tiếp tục làm một công việc cô ấy không hề có hứng thú tại thành phố Hà Nội là có chút quá kích. Nhưng thật ra cha mẹ vẫn là những người cô ấy yêu thương nhất, họ muốn cô ấy phải tiếp tục làm việc ở thành phố Hà Nội, không cho phép Lê Minh Nguyệt trở về quê. Bắt đầu một công việc mới, cũng chỉ là hy vọng cô ấy có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.

“Nhưng Nhược Vũ không có nhà.” Màu sắc con ngươi Hà Duy Hùng trở nên ảm đạm. Bởi vì căn bản người nhà họ Lê không phải là cha mẹ ruột của Nhược Vũ, mà chỉ xem Nhược Vũ như một công cụ để nưôi lớn; từ nhỏ đến lớn luôn tính kế với cô.

“Đừng nói bậy, anh không thể chỉ vì nhớ thương Nhược Vũ mà xem như chồng của em ấy không tồn tại được!” Lê Minh Nguyệt rất chán ghét những kiểu suy nghĩ bỏ qua người khác như vậy.

Có chồng cũng là có gia đình mà.

Khó có lúc Hà Duy Hùng không thèm tranh cãi lại với Lê Minh Nguyệt, anh ta chỉ thản nhiên trả lời: “Cô với em ấy khác nhau. Một nửa thế giới của cô là gia đình, một nửa thế giới của em ấy lại là hôn nhân. Mà chính cuộc hôn nhân này, em ấy lại là bị người ta lừa gạt”

“Vậy chẳng phải là em ấy bị cả thế giới bỏ rơi rồi sao?” Lê Minh Nguyệt mở to hai mắt, suy nghĩ mờ mịt. Nhưng ngay lập tức lại sửa lại: “Không phải, em ấy còn có tôi, nhất định tôi sẽ không bao giờ phản bội em ấy”

Hà Duy Hùng ném cho cô ấy một cái liếc mắt rồi đáp: “Cô cũng không có cơ hội phản bội đó đâu.

Suy nghĩ trong đầu Lê Minh Nguyệt trở nên rối lậy cuối cùng, rốt cuộc mỗi ngày Lâm Minh gọi chúng ta đến để làm gì vậy?”

Hà Duy Hùng thông qua kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phải nhăn lại vì suy nghĩ của Lê Minh Nguyệt, trong lòng do dự không biết có nên nói cho cô ấy biết sự thật hay không.

Nhưng dường như Lễ Minh Nguyệt cũng không để ý đến câu trả lời của Hà Duy Hùng cho lắm, cô ấy cứ một mình lẩm bẩm xem ngày mai nên làm đồ ăn gì mang tới đó, để có thể giúp cho Lê Nhược Vũ ăn vào thì có thể cảm thấy hạnh phúc.

Ngược lại, Hà Duy Hùng lại bị dáng vẻ làm lơ, không thèm để ý đến anh ta của Lệ Nguyệt khiến cho tức giận. Ngay lập tức, anh ta đỗ xe lại bên ven đường, đốt lên một điếu thuốc.

Lê Minh Nguyệt che mũi lại, trượt cửa kính xe ô tô xuống để có thể thông khí.

Cô ấy đang chuẩn bị cän nhẳn với hành động đó của anh ta thì chợt nghe Hà Duy Hùng chậm rãi mở miệng. Anh ta từ tốn kể cho Lệ Nguyệt nghe.

tất cả mọi chuyện kể cả chuyện cô ấy đã biết, cũng như những chuyện cô ấy không hề biết.

Lê Minh Nguyệt nghe xong thì đầu óc choáng váng: “Vậy là thực ra thì Lâm Minh cũng không có.

yêu thương gì Nhược Vũ sao? Thật là quá đáng mài Bảo sao ngày nào cũng coi chúng ta như khỉ mà gọi đến, hóa ra là bởi vì anh ấy giam cầm tự do của Nhược Vũ”

“Nói như vậy, thì thật ra anh so với Lâm Minh còn tốt hơn một chút. Ít nhất, anh cũng sẽ không lừa gạt và làm tổn thương Nhược Vũ”

Hà Duy Hùng nhả ra một ngụm khói, ánh mắt u ám không rõ ràng: “Lê Minh Nguyệt, cô không hề có một chút thái độ tự giác của người làm bạn gái.

“Không phải chúng ta chỉ giả làm người yêu thôi sao, có lẽ nếu tôi thật sự trở thành bạn gái thì anh sẽ phải khóc đó.”

“Nếu cô có thể nghĩ như vậy thì tốt, tiếp tục duy trì” Hà Duy Hùng hút hết một hơi cuối cùng rồi dập tắt điếu thuốc, nhìn chăm chằm vào Lê Minh Nguyệt nói: ‘Qua ngày mai cứ xem như không biết chuyện gì cả, cười vui vẻ một chút, tốt nhất là có thể chọc cho Nhược Vũ cười.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK