Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Vốn dĩ Lâm Minh đã là bộ dạng như vậy rồi, là cô quá đề cao bản thân rồi “Dây chuyền? Tôi vứt đi rồi” Lâm Minh quay mặt qua đó dịu dàng mà nhìn người phụ nữ ở trong lòng, sau đó nâng ly rượu lên cụng ly với cô ấy rồi tự lo mình mà uống và vẫn cố gảng kiềm nén sự chán ghét với người phụ nữ đó.

Lê Nhược Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên có chút không dám tin: “Anh vứt đi rồi? Lâm Minh! Anh có biết sợi dây chuyền đó quan trọng với tôi đến mức nào không?”

“Biết” Lâm Minh cười rất tà mị, sau đó lại nhìn chảm chằm Lê Nhược Vũ, anh nhìn vẻ mặt tức giận của cô, thì ra cô vẫn còn biết tức giận biết khó chịu à? Anh tưởng là anh ở trong lòng của cô đã không thể khơi gợi lên một chúng cảm xúc nào nữa rồi Tuy răng là vì sợi dây chuyền đó, nhưng cũng là vì anh.

Lâm Minh đột nhiên cảm thấy bản thân mình đáng thương đến nực cười: “Chính là vì biết được cho nên anh mới vứt đấy”

“Hơi” Lê Nhược Vũ đột nhiên cười lạnh một cái, cô thực sự không thể nào nói chuyện bình thường với Lâm Minh nữa rồi, cô lại càng không muốn nhìn thấy anh tình tứ với người phụ nữ khác nữa, cô quay người mà muốn rời đi.

Lâm Minh đột nhiên đẩy người phụ nữ ở trong ra và đứng dậy bước lớn đuổi theo cô, sau đó một tay nắm chặt cổ tay của Lê Nhược Vũ: “Em muốn đi đâu?”

“Anh mặc kệ tôi đi đâu đi?”

“Còn sợi dây chuyền thì sao? Em không lấy nữa sao”

“Dây chuyền? Dù gì nó cũng không ở chỗ của anh rồi, em ở lại làm gì?”

“Anh..”

“Anh?” Lê Nhược Vũ lạnh lùng cười mà nhìn cô, sau đó dùng sức hất tay của Lâm Minh ra “Tôi xin phép không làm phiền chuyện tốt của chủ tịch Lâm nữa, chúc chủ tịch Lâm chơi vui”

Người phụ nữ tóc vàng đó cũng đứng dậy, sau đó mềm nhũn như không có xương và dính vào người của Lâm Minh, sau đó nhìn sang Lê Nhược Vũ với vẻ mặt bất mãn, giọng nói nũng nịu: “Cục cưng, anh gọi em đến đây mà, sau anh lại không quan tâm đến em chứ: “Cút ra ngoài!” Lâm Minh đã tiêu tốn hết sự kiên nhẫn rồi, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ tóc vàng đó nói.

Người phụ nữ đó ngây người ra rồi, mới giây trước anh còn ôm cô ấy ở trong lòng, giây tiếp theo đã bảo cô cút ra ngoài rồi?

Cô không cam tâm, cô thật sự khá thích Lâm Minh đấy, người đàn ông như Lâm Minh vừa có tiền kiếm, vừa có thể cùng anh trải qua một đêm triền miên, cô thích thú cực luôn. Cô khẽ chu môi lên, còn liếc nhìn Lê Nhược Vũ một cái nữa, đều là người phụ nữ này đá đổ chuyện tốt lành của cô ấy Lâm Minh lạnh mặt và trầm giọng nói: “Tôi không muốn nói lần thứ hai.”

“Hứ!” Người phụ nữ đó dậm chân một cái sau đó lắc mông ra ngoài, còn sẵn tiện lấy luôn chai rượu ở trên bàn. Thôi bỏ đi, chỉ một chai rượu vang này thôi là đủ rồi Lâm Minh không buồn quan tâm đến những động tác nhỏ của cô ấy nữa. Anh nhìn người phụ nữ nhỏ ở trước mắt anh rồi nhưỡng mày lên, cánh tay anh đưa ra để chặn lại đường đi của Lê Nhược Vũ và ép cô vào tường Lê Nhược Vũ gọi anh là chủ tịch Lâm? Lâm Quan lại không hề cảm thấy tức giận.

Anh cứ nhìn chăm chẩm cô mà khóe môi của anh cũng nhếch lên, anh hỏi ngược lại cô: “Lê Nhược Vũ, không lẽ em đang ghen à?”

Mắc ***!” Lê Nhược Vũ không nhịn được và chửi thể một câu, nhưng khi nó lọt vào mắt của.

Lâm Minh lại trở thành xấu hổ đến mức dỗi hờn.

“Thật chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK